Đường Tấn và Ngô Mịch lái chiếc Maserati mới mua đi ra ngoài một vòng rồi quay về.
Mở cửa bước vào nhà, ngay tức khắc nhìn thấy cảnh tượng này.
Hai tay Hà Nhược Loan ôm lấy cánh tay Giang Cung Tuấn, cả người vẫn dính vào trên người anh, bộ dạng kia rất thân mật.
“Các người, các người?” Đường Tấn kinh hãi hô lên.
Bước đến, ngừng một lát rồi mắng to: “Hay cho mày Giang Cung Tuấn, mày ăn bám nhà họ Đường, dùng đồ nhà họ Đường, nay chị tao không có nhà thì mày lại đùa giỡn với cô gái khác sau lưng chị tao”
“Còn em nữa. Nhược Loan, em… sao em có thể làm ra chuyện như vậy, đây là anh rể của em mà?”
Hà Nhược Loan cũng chỉ đang đùa giỡn với Giang Cung Tuấn.
Cô ấy không ngờ Đường Tấn lại trở về nhanh như vậy.
Cô ấy kịp thời buông Giang Cung Tuấn ra, sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu giải thích: “Anh… anh họ, chuyện không phải như anh nghĩ đâu.”
“Thế như vậy là sao?”
Đường Tấn mảng: “Đều đã như thế rồi mà còn không phải cái gì nữa? Nếu chúng tôi không trở lại, hai người có phải cởi quần áo ở đây luôn rồi không?”
Giang Cung Tuấn không ngờ mọi chuyện lại như thế này.
Tuy nhiên, anh cũng không giải thích quá nhiều.
Ngô Mịch đi tới, ngồi trên sô pha, nghiêm mặt nhìn hai người rồi mảng: “Nhược Loan, cô thật là không biết xấu hổ, nhìn cô hiền lành như vậy, tôi còn tưởng cô là người biết giữ liêm sỉ, không ngờ lại phóng đãng như thế. Ngay cả anh rể họ của mình cũng…
Còn nữa, khẩu vị của cô cũng mặn ghê, đi thích cái thứ rác rưởi như vậy.”
“Tôi, tôi.
Hà Nhược Loan mở miệng, nhưng không biết giải thích thế nào.
Cô ấy nhìn Giang Cung Tuấn, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu: “Anh rể, xin anh giải thích một chút đi, mọi chuyện không phải như thế này”
Giang Cung Tuấn lãnh đạm nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, không cần giải thích.”
“Giang Cung Tuấn, mày chết chắc.
Chuyện này tao nhất định sẽ nói với chị, kêu chị ly hôn với mày” Đường Tấn hung hăng chửi bới.
Từ lâu anh ta đã thấy chướng mắt Giang Cung Tuấn.
Thắng ranh này trong cuộc họp gia đình nói bậy nói bạ, gây ra cho Đường Sở Vi rất nhiều rắc rối.
Nếu ông nội vì vậy lấy lại cổ phần của gia đình thì đó sẽ là một khoản lỗ lớn.
Giang Cung Tuấn vẻ mặt lãnh đạm.
Đường Sở Vi không giống họ.
Sở Vi biết cân đo đong đếm sẽ biết cách phân xử.
“Tôi đi mua đồ về nấu cơm” Giang Cung Tuấn thấy thời gian đã gần đến, nên đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Hà Nhược Loan lại bắt đầu giải thích.
Tuy nhiên, Đường Tấn và Ngô Mịch không nghe.
Vì lý do này, Hà Nhược Loan không còn cách nào.
Cũng được, cứ như vậy đi.
Nói thì nói, sợ gì chứ.
Cô ấy mong rằng Giang Cung Tuấn ly hôn với Đường Sở Vi, để cô ấy có thể ngang nhiên theo đuổi Giang Cung Tuấn.
Cả nôm nay, Đường Sở Vi luôn có mặt ở công ty.
Đầu tiên tôi tham dự buổi họp báo, sau đó tiếp quản công ty, làm quen với công việc kinh doanh của công ty, chuẩn bị tài liệu và nộp đơn xin vào trung tâm thương mại trong thành phố.
Bận rộn quá làm cô quyên đi chuyện nhìn thấy vào buổi tối hôm qua Đến 8 giờ tối cô mới về đến nhà.
Vào nhà, cô cảm thấy rất mệt mỏi, cô muốn đi tắm rửa nghỉ ngơi, nhưng thấy cả nhà đang ngồi trong phòng, sắc mặt khó coi, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Hà Diệp Mai liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn, lạnh lùng nói: “Con hỏi xem nó đã làm ra chuyện tốt gì.”
Đường Tấn đã nói với Hà Diệp Mai chuyện Giang Cung Tuấn và Hà Nhược Loan câu kết nhau.
Hà Diệp Mai vốn đã muốn Giang Cung Tuấn ly hôn với Đường Sở Vi.
Tuy nhiên, bà ta không ngờ Giang Cung Tuấn lại ở cùng Hà Nhược Loan.
Hà Nhược Loan là con gái của anh trai bà ta, là người nhà họ Hà.
Thực sự là gia môn bất hạnh “Hả?”
Đường Sở Vi liếc nhìn Giang Cung Tuấn.
Đường Tấn đứng dậy nói: “Chị ơi, lúc sáng em mới về, thấy Giang Cung Tuấn rác rưởi này thân thiết với Hà Nhược Loan trên ghế sô pha. Hai người đang ôm nhau chuẩn bị cởi quần áo.”
Đường Tấn nói lại lần nữa, càng thêm mắm dặm muối “Đường Tấn, đừng có mà ngậm máu phun người” Hà Nhược Loan liền tức giận.
Cái gì mà thân thiết với nhau, cô ấy rõ ràng chỉ là đang ôm cánh tay anh, sao có thể nói như vậy chứ?
Sắc mặt Đường Sở Vi cũng trở nên âm trầm.
Đêm qua cô đã nhìn thấy.
Cô không ngờ hai người lại can đảm đến mức ôm nhau ở nhà mà âu yếm Cô trầm mặt ngồi xuống.
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi có chút không vui, giải thích nói: ¡, đù nghe Đường Tấn khua môi múa mép. Anh và Hà Nhược Loan không có gì cả. Cô ấy thật sự đến nắm cánh tay anh, nhờ anh giới thiệu công việc cho cô ấy, vốn dĩ không hề thân thiết như những lời Đường Tấn nói. “
“Đúng thế”
Hà Nhược Loan giải thích: “Chị Sở Vi, chính là như vậy”
Đường Tấn đột nhiên nhảy dựng lên chửi bới: “Còn giới thiệu công việc cho cô sao?
Anh nghĩ anh là ai hả, ông chủ công ty sao?
Chị Sở Vi bây giờ là Tổng giám đốc tập đoàn Vĩnh Nhạc, tìm việc làm không đi tìm chị tôi, †ìm anh ta làm gì?”
Hà Diệp Mai bình tĩnh nói: “Nhược Loan, chuyện này cô sẽ không nói cho ba con biết, để tránh truyền ra ngoài, hủy hoại danh tiếng nhà họ Hà. Giang Cung Tuấn, cậu phải ly hôn với Sở Vi, nhà họ Đường nhất định sẽ không nhận đứa con rể không biết xấu hổ như vậy.”
“Đúng, ly hôn.” Ngô Mịch cũng nói Đường Sở Vi cảm thấy có chút loạn.
Ly hôn?
Chuyện này đêm qua cô đã muốn nói.
Tuy nhiên, cô nhớ rằng Giang Cung Tuấn rất tốt với cô.
Cô nhớ đến sự chăm sóc tỉ mỉ của Giang Cung Tuấn dành cho cô, cũng như sự quan tâm ân cần của anh dành cho cô.
Cô muốn cho Giang Cung Tuấn một cơ hội.
Vì đàn ông mắc sai lầm, chỉ cần họ biết lỗi và biết sửa sai thì họ có thể tha thứ.
Nhưng cô không ngờ Giang Cung Tuấn càng ngày càng quá đáng, lại dám ở nhà thân thiết với Hà Nhược Loan, nếu Đường Tấn không quay lại kịp thì bọn họ…
Khi Đường Sở Vi nghĩ đến điều này, uất ức rơi nước mắt.
Cô ứa nước mắt nhìn Giang Cung Tuấn.
Vẻ mặt đó khiến Giang Cung Tuấn cảm thấy đau lòng, vội vàng nói: “Sở Vi, chẳng lẽ em không tin anh?”
Đường Sở Vi vừa khóc vừa nói: “Em tin tưởng anh, nhưng càng tin vào mắt em hơn.
Tối hôm qua em đã thấy, thấy hai người ở ngoài chỗ cầu thang thân mật ôm nhau, là đàn ông thì sẽ phạm sai lầm, em đã cho anh cơ hội. Nhưng mà… Anh… sao anh lại đối xử với em như vậy? Đây là nhà em, anh cùng cô gái khác thân thiết với nhau, đây là cái gì chứ?”
Đường Sở Vi khóc rống lên.
Tối hôm qua?
Giang Cung Tuấn cũng nhớ tới.
Đêm qua, Hà Nhược Loan dường như: cũng ôm lấy cánh tay anh.
Thì ra là tối hôm qua Đường Sở Vi nhìn thấy, chẳng trách ngày hôm qua cô cứ muốn nói lại thôi, tâm sự nặng nề
“Một thứ rác rưởi, ăn của gia đình tôi, thậm chí dùng của gia đình tôi cũng được, lại “Còn nữa, Hà Nhược Lụ của cô, sao có thể không vậy?”
Cả một gia đình hùng hổ dọa người.
Hà Nhược Loan bị oan đến phát khóc.
Trong chuyện này, cô ấy thực sự có sai.
Nhưng, chỉ ôm tay mà thôi, cũng có gì đâu chứ.
Làm thế nào mà mọi chuyện lại trở thành như thế này.
Bị mắng là không biết xấu hổ, cô ấy cũng uất ức, khóc rống lên: “Đúng vậy, tôi thật không biết xấu hổ, chính là như vậy. Anh rể là người tốt, bị các người hô đi hoán lại, muốn, Sở Vi là chị họ xấu hổ như Khi Hà Diệp Mai đứng dậy, tát cho Hà Nhược Loan một cái tát.
“Mày… sao mày có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy? Nhà họ Hà có người như mày thật là gia môn bất hạnh.”
Ngay lập tức, trên khuôn mặt đẹp đẽ của Hà Nhược Loan hãn lên một dấu tay, cô ấy đã uất ức khóc lên rồi, tôi tác thành cho cô.”
Đường Sở Vi cũng nuốt nước bọt: “Giang Cung Tuấn, sáng mai hẹn gặp ở cửa Cục Dân chính”
Nói xong, cô khóc lóc chạy về phòng, đóng sâm cửa lại.
Giang Cung Tuấn xoa xoa thái dương, vẻ mặt bất lực.
Cái này, cái này được gọi là gì?
Ngay cả khi đối mặt với hàng nghìn quân, anh chưa bao giờ buồn bã như vậy.
Nhưng lần này anh về để báo đáp ân tình, không nhất thiết phải cưới Đường Sở Vi, cũng không cần phải chiếm cô làm của riêng.
Chỉ cần có thể làm cho Sở Vi vui vẻ, hạnh phúc, bất kể làm gì, anh đều nguyện ý.
Bây giờ Sở Vi đang tức giận nhưng anh không giải thích được.
Đợi khi cô bớt giận thì mới giải thích được.
“Cút đi”
Hà Diệp Mai chỉ vào cửa: “Hai người mau ra khỏi đây. Nhà họ Đường không chào đón.
Đường Tấn, đi ném vali của Hà Nhược Loan đị”
“Vâng thưa mẹ”
Đường Tấn lập tức đi tới một gian phòng, lấy vali của Hà Nhược Loan và một ít quần áo ném ra ngoài cửa.