Cường Đại Chiến Y

Chương 233: Chương 233: Kẻ ác cáo trạng trước




Quan Thành nói như vậy, mọi người mới an tâm hơn.

Giang Cung Tuấn đi tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Đường Sở Vi kéo anh, khẩn cầu nói: “Ông xã ơi, anh cứu cô ấy đi”

Giang Cung Tuấn xua tay, nói: “Không phải có đệ tử cuối cùng của thần y sao? Em đừng nôn nóng, nhìn kỹ rồi hãng nói”

Quan Thành nhìn Hứa Linh nằm trên bàn.

Cô ta bị rắn độc cắn, hơn nữa vết cắn nằm ở đùi.

Làn da của cô ta trắng nõn, có thể nhìn thấy mạch máu một cách mờ nhạt.

Giờ phút này, đùi của cô ta đã sưng đỏ, chỗ bị rằn cắn còn đen lại, màu đen của độc tố đang khuếch tán không ngừng.

Quan Thành vươn tay, đè nhẹ gần miệng vết thương của cô ta.

“A!”

Hứa Linh đau đớn kêu lên.

Quan Thành vội vàng nói: “Hứa Linh, không sao đâu, có tôi ở đây, cô không thể chết được, vết thương của cô rất đặc biệt, tôi cần dùng cách đặc biệt mới có thể ép độc trong cơ thể của cô ra, như vậy đi, tôi đưa cô về phòng của tôi, tôi có thể tập trung trị liệu cho cô hơn.”

Hứa Linh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Cô ta có cảm giác buôn ngủ.

Cô ta còn cảm thấy cơn đau nhức truyên đến từ chỗ bị rằn cắn, cô ta biết bản thân trúng độc, nếu không giải độc thì cô ta sẽ chết.

“Hứa Linh, cô đồng ý không, nếu đồng ý, tôi đưa cô đi nhé?”

Bên tai truyên đến giọng nói.

Cô ta khẽ mở mắt, đập vào mắt là một khuôn mặt khá đẹp trai, còn có cơ ngực rắn chắc.

“Ừm”

Sắc mặt cô ta mơ màng, ừm một tiếng.

Nói xong, anh ta định ôm Hứa Linh đi.

Giang Cung Tuấn nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi nhíu mày.

“Làm gì vậy?”

Bỗng nhiên anh mở miệng và đi qua đó.

Tuy rằng Hứa Linh nhìn anh một cách khó chịu, vài lần gây phiền phức cho anh, nhưng dù sao cũng là bạn thân của Đường Sở Vị, còn là phó chủ tịch của Thời Đại, làm sao anh có thể trơ mắt nhìn Hứa Linh rơi vào tay Quan Thành.

Quan Thành ngừng lại, nhìn Giang Cung Tuấn đi tới và nói: “Không thấy tôi định đưa cô ấy về phòng trị liệu sao? Cô ấy bị rắn độc cắn, tôi cân dùng phương pháp trị liệu bí truyền để trị liệu cho cô ãy, đây là thầy truyền lại cho tôi, người ngoài không được nhìn”

“Giang Cung Tuấn, anh làm gì vậy, đừng gây rối nữa”

“Anh không thấy đùi của Hứa Linh đã sưng đỏ lên rồi sao? Còn có màu đen của độc tố, tiếp tục chậm trễ, nếu xảy ra chuyện gì thì anh có phụ trách được không?”

“Bác sĩ Quan, anh mau đưa Hứa Linh đi trị liệu đi”

Không ít người đã lên tiếng.

Quan Thành nhìn Giang Cung Tuấn, thản nhiên nói: “Nghe thấy không? Nếu xảy ra chuyện thì anh có gánh vác nổi trách nhiệm không?”

Nói xong, anh ta định ôm Hứa Linh đi.

Tưởng tượng đến cảnh tối hôm nay một cô gái xinh đẹp tuyệt trần sẽ ở dưới háng của anh ta, anh ta kích động không thôi.

“Đừng chạm vào cô ấy” Giang Cung Tuấn mở miệng quát lên.

Quan Thành không vừa lòng, lập tức ngừng lại rôi kêu lên: “Được, tôi không quan tâm đến việc này nữa, anh chờ nhặt xác cô ấy đi”

Nói xong, anh ta liền đứng một bên, thật sự không quan tâm.

Còn Hứa Linh kêu lên đau đớn.

Bạn học lớp B lần lượt đứng ra chỉ trích.

“Giang Cung Tuấn, anh làm gì vậy?”

“Nơi này không có chuyện của anh, cút đi cho.

tôi”

“Đừng làm lỡ bác sĩ Quan cứu người.”

Nhìn thấy có nhiều người nói giúp mình như vậy, Quan Thành mỉm cười đắc ý, thản nhiên nói: “Chàng trai, tôi nhắc nhở anh, cô ấy trúng kịch độc, nếu không trị liệu thì coi như bỏ đi, một khi độc tố xâm nhập vào não, nặng thì chết, cho dù có sống được cũng sẽ trở nên đần độn”

Quan Thành bắt đầu đe dọa.

Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Không cần anh phải nói, cũng không cần anh ra tay, chỉ là loại độc nhỏ, sao có thể làm khó được tôi.”

“Ha~”

Quan Thành lập tức bật cười.

“Loại độc nhỏ, được lắm, tôi muốn nhìn xem, anh giải độc như thế nào, làm sao cứu được Hứa Linh”

Nói xong, anh ta lắc đầu thở dài.

“Haiz, đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp thế này lại chết đi như vậy”

Quan Thành vừa nói như vậy, bạn học lớp B đều nôn nóng.

Thậm chí có mấy bạn nam đi tới, túm lấy Giang Cung Tuấn, quát mắng: “Thằng kia, cút đi cho tôi”

“Nơi này không có chuyện của anh”

“Anh là ai?”

“Đường Sở Vi, cậu cũng thật là, sao không quản người chồng vô dụng của cậu đi”

Đường Sở Vi nhìn mọi người và nói: “Chồng mình cũng biết y thuật, hơn nữa y thuật của anh ấy không tầm thường, không kém hơn người khác đâu, mình tin tưởng anh ấy, anh ấy có thể cứu Hứa Linh”

“Cậu tin tưởng thì có tác dụng sao?”

“Nếu xảy ra chuyện gì cậu có phụ trách được không?”

Bỗng nhiên Giang Cung Tuấn quát: “Câm miệng hết cho tôi.”

Anh quát một tiếng khiến mọi người im lặng.

Giang Cung Tuấn đi về phía Hứa Linh, nhìn miệng vết thương ở đùi rồi lại nhìn các triệu chứng khác trên cơ thể của cô ta.

Sau đó xem sắc mặt.

Mở mí mắt ra xem tròng mắt.

Anh kéo cổ tay, bắt mạch cho cô ta.

“Rắn Hoa Bưu?”

Giang Cung Tuấn híp mắt.

Theo sự hiểu biết của anh, rắn Hoa Bưu thường được chăn nuôi, độc của rắn là một loại thuốc dẫn, kết hợp với một số dược liệu thì có thể chữa bệnh.

Nhưng loại rắn này rất độc.

Trong một tiếng người bị trúng độc sẽ bị độc lan ra toàn thân và chết.

Anh nhìn Quan Thành.

Quan Thành đắc ý, nói: “Sao rồi? Không có cách đúng không? Tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi tức giận rồi, tôi sẽ không ra tay đâu.”

Quan Thành ăn chắc Giang Cung Tuấn rồi.

Tên vô dụng này làm sao có thể giải độc.

Cuối cùng vẫn sẽ cầu xin anh ta.

Vậy thì anh ta có thể đưa Hứa Linh về phòng một cách quang minh chính đại.

Sau khi giải độc và cho Hứa Linh uống thuốc, đến lúc đó cô ta sẽ để mặc anh ta sắp xếp.

Giang Cung Tuấn cười nhạt.

Duỗi tay điểm vài huyệt đạo trên người Hứa Linh, sau đó vươn tay ra sau em, rút ra một ít ngân châm rồi nhanh chóng châm vào người Hứa Linh.

Tốc độ ra tay của anh quá nhanh.

Những người xung quanh đều không thể nhìn rõ động tác của anh.

Rất nhanh, trên người Hứa Linh căm đầy ngân châm.

Giang Cung Tuấn vươn tay sờ đùi của cô ta.

Đường Sở Vi thấy thế, khẽ nhíu mày.

Nhưng, cô nghĩ đến Giang Cung Tuấn làm vậy Vì cứu người nên cũng không nói gì.

Tay của Giang Cung Tuấn đặt trên đùi Hứa Linh, nhẹ nhàng ấn xuống.

Miệng vết thương của cô ta lập tức tuôn ra một dòng máu đen.

Cùng lúc đó, mọi người có thể nhìn rõ mạch máu hiện ra mờ nhạt dưới làn da trắng nõn của cô ta, có một ít máu đen nhanh chóng chảy tới đùi.

Cuối cùng tụ lại với nhau, bị Giang Cung Tuấn ấn nhẹ, tất cả đều tràn ra ngoài.

Làm xong tất cả việc này, Giang Cung Tuấn rút ngâm châm trên người cô ta ra, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.

Độc tố trong cơ thể đã bị đẩy ra, thần trí của Hứa Linh mới khôi phục lại một chút.

Tuy rằng vừa rồi thần trí của cô ta mơ màng, nhưng vẫn biết chuyện gì xảy ra, cô ta biết là Giang Cung Tuấn cứu cô ta, cô mở miệng nói nhỏ: “Cảm ơn”

Giang Cung Tuấn xua tay, nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi”

Quan Thành nhìn thấy cảnh này, lập tức trợn tròn mắt, sợ hãi kêu lên: “Không thể nào, chắc.

chắn không thể nào, chỉ bằng mấy cây ngân châm thì sao có thể ép độc tố trong cơ thể cô ấy ra, à, tôi biết rồi, rắn cắn Hứa Linh là do anh nuôi cho nên anh mới có cách.”

Một lời nói làm dâng lên ngàn con sóng.

Tất cả mọi người nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cười nhạt.

Đúng là kẻ ác cáo trạng trước.

“Giang Cung Tuấn, không ngờ anh lại nuôi rắn độc.

“Anh làm sao vậy? Muốn nhân cơ hội này ra vẻ, tìm cách lấy được hảo cảm của Hứa Linh sao?

Anh là người có vợ, Hứa Linh là bạn thân của vợ anh đó”

“Đúng là lòng người hiểm ác”

Không ít người mở miệng mắng chửi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.