Cường Đại Chiến Y

Chương 1048: Chương 1048: Mộ Dung Xuân chẩn bệnh




Mộ Dung Xuân đích thân mời Đường Sở Vi và Giang Cung Tuấn vào trong nhà ngồi.

“Giang đại ca, Vi Vi, hai người muốn uống gì?” Hứa Linh hỏi.

“Gì cũng được”

Đường Sở Vị nhẹ giọng trả lời.

Hứa Linh hỏi một lần nữa: “Giang đại ca, anh thì sao?”

“Gì cũng được.”

Giang Cung Tuấn đến đây, không phải là vì muốn tám chuyện, mà là có chút chuyện cần hỏi Mộ Dung Xuân.

Mộ Dung Xuân ngồi xuống, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Giang huynh đệ, tôi biết, cậu không có việc thì không đến gõ cửa, hôm nay cậu đến thăm, nhất định là có chuyện, có gì cậu cứ nói thẳng.”

Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Ừm, đúng là có việc, tôi muốn hỏi thăm một chút về biệt phủ Thần Kiếm”

“À”

Mộ Dung Xuân trở nên hứng thú, rất hứng thú nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Tại sao cậu đột nhiên lại hỏi thăm chuyện về biệt phủ Thần Kiếm vậy?”

Giang Cung Tuấn cũng không giấu diếm, đem tin tức nghe được từ Bách Hiểu Sinh nói ra.

“Là như thế sao?” . truyện tiên hiệp hay

Mộ Dung Xuân sau khi nghe xong, cũng rơi vào trầm tư.

“Biệt phủ Thần Kiếm có một thanh thần kiểm sắp xuất thế sao, sao tôi lại không biết gì nhỉ?”

Cách đây không lâu, Mộ Dung Xuân đã đến biệt phủ Thần Kiếm, thế nhưng chuyện về thần kiểm, ông ta thật sự đúng là không hề biết.

Lúc này, Hứa Linh bưng hai ly nước lọc đến, đưa cho Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

“Giang huynh đệ” Mộ Dung Xuân nói: “Chuyện thần kiếm xuất thế, tôi thực sự không biết, nhưng tình hình biệt phủ Thần Kiếm, tôi đúng là biết rất nhiều, không biết cậu muốn hỏi chuyện gi?”

“Vị trí gần đúng và lịch sử của biệt phủ Thần Kiếm” Giang Cung Tuấn nói.

Mộ Dung Xuân nói: “Lịch sử của biệt phủ Thần Kiếm tôi cũng không phải biết quá rõ, tôi chỉ biết đây là một môn phái rất mờ nhạt, đã tồn tại nhiều năm, trong lịch sử cũng từng có thời kì huy hoàng, về phần vị trí, nằm ở phía tây bắc Đại Lan”

Dứt lời, ông ta rút điện thoại di động ra, mở bản đồ, đánh dấu vào một điểm và gửi qua cho Giang Cung Tuấn.

“Đại khái là ở vị trí này”

“Những người khác của biệt phủ Thần Kiếm, tôi cũng không quen, chỉ là lần trước đến biệt phủ Thần Kiếm, cùng lão trang chủ của biệt phủ Thần Kiểm đánh một trận, thì thực lực của lão trang chủ khá mạnh, tu vi ở đỉnh phong cảnh giới thứ tám, nếu lần đấy không đến biệt phủ Thần Kiếm, tôi vẫn còn không biết, trong lãnh thổ Đại Lan vẫn còn có một cao thủ ẩn dật như thế đấy”

Mộ Dung Xuân mở miệng, đem những tin tức mà mình biết nói rõ ràng cho Giang Cung Tuấn.

Nói xong, nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Đúng rồi, cậu dự tính bao giờ thì đi?” Giang Cung Tuấn nói: “Đi ngay lập tức.” “Gấp vậy sao?”

“Đúng vậy” Giang Cung Tuấn thở dài nói: “Âu Dương Lãng đã đến biệt phủ Thần Kiếm, ông ta cướp Hình Kiếm và tám mươi mốt kim nghịch thiên của tôi, tôi phải nhanh chóng đi đến đó, đoạt lại. Sức khỏe của Vi Vi, à đúng rồi, Mộ Dung lão ca, ông cũng là bác sĩ, ông giúp Vi Vi kiểm tra sức khỏe xem sao”

Nghe vậy, Mộ Dung Xuân nhìn Đường Sở Vi, hỏi: “Cô ấy bị làm sao?” “Ông cứ xem trước đi đã

“Ừ, được, đưa tay ra đây”.

Nghe vậy, Đường Sở Vi vén ống tay áo lên, đưa tay ra, đặt lên mặt bàn.

Mộ Dung Xuân bắt mạch.

Khoảng năm phút sau.

Vẻ mặt của Mộ Dung Xuân càng lúc càng nghiêm trọng.

“Tại sao lại nghiêm trọng như vậy?”

Đường Sở Vị thu tay về, nhìn Mộ Dung Xuân, cười cười nói: “Tu luyện công pháp”

Cô ấy nói sơ qua về tình trạng sức khỏe của mình.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Mộ Dung lão ca, ông hiểu biết sâu rộng, bây giờ tình hình của Vi Vi, nên xử lý như thế nào?”

Hứa Linh ngồi ở bên cạnh, nhưng cô ấy cũng không hề lên tiếng nói chuyện, bởi vì chủ đề mà Mộ Dung Xuân và Giang Cung Tuấn đang nói, cô không thể xen được vào.

Mộ Dung Xuân rơi vào trầm tư.

Sau một hồi suy nghĩ kỹ, ông ta mặt nghiêm trọng nói: “Tình hình rất phức tạp, đây là máu có vấn đề, đừng nói là cô Sở Vi đã hấp thu máu rùa khiến máu biển dị, cho dù máu của cô ấy không biến dị đi chăng nữa thì cái này cũng rất phiền phức, thậm chí ngay cả y học hiện đại, cũng rất khó để trị liệu”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Không còn cách nào sao?”

“Chỉ có thay máu thôi.”

Mộ Dung Xuân nghĩ nghĩ rồi nói: “Chỉ có cách máu, nhưng, cái này, trên mặt lý thuyết là như vậy, nhưng bởi vì máu rùa đã chảy qua các cơ quan của Vi Vi, bây giờ, các cơ quan đã có sự ỷ lại vào máu rùa, máu thường căn bản không thể dùng được.”

“Chỉ có máu mạnh hơn máu rùa mới có tác dụng, nhưng cũng không chắc chắn có thể lưu thông được. Một khi đã thay máu, nếu máu vẫn không có khả năng tái tạo như cũ, máu không tương thích với các cơ quan trong cơ thể, thì khi ấy cũng chỉ có một con đường chết”

Mộ Dung Xuân giải thích.

Giang Cung Tuấn cũng biết tình trạng nghiêm trọng của sức khỏe của Đường Sở Vi.

Chỉ là anh không thể ngờ được rằng, ngay cả Mộ Dung Xuân cũng không có cách.

“Vi Vi sao vậy?” Hứa Linh lúc này mới hỏi một câu.

Đường Sở Vi khẽ lắc đầu, nói: “Không có gì đáng ngại”

Hứa Linh nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này.

Giang Cung Tuấn đứng lên, nói: “Nếu đã như thế, vậy tôi về trước, sau đó chuẩn bị đi đến biệt phủ Thần Kiếm, đoạt lại tám mươi mốt kim nghịch thiên, sử dụng tám mươi mốt kim nghịch thiên, có lẽ sẽ kích thích được máu của Vi Vi, khôi phục lại khả năng tái tạo”

“Hơn nữa, Giang Vô Song đang bị trọng thương, cũng cần tám mươi mốt kim nghịch thiên mới có thể chữa trị được”

Mộ Dung Xuân đứng lên, nói: “Tôi cũng không có việc gì làm cả, để tôi cùng đi với cậu đến biệt phủ Thần Kiếm, dù nói thế nào đi chăng nữa thì Âu Dương Lãng cũng là phản đồ Cổ Môn, cũng là kẻ thù của tôi.”

“Ừm”

Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.

Có Mộ Dung Xuân đi cùng, anh cũng bớt lo phần nào.

Mộ Dung Xuân nhìn Hứa Linh, giao phó nói: “Trong khoảng thời gian này, sư phụ phát hiện có không ít người nhìn chằm chằm con, lúc sự không có ở đây, con phải cẩn thận một chút, nếu như thật sự cảm thấy lo lắng, thì có thể đến nhà họ Giang ở tạm một thời gian trước, nhà họ Giang có Giang Phùng trấn giữ, võ giả tầm thường không dám đến nhà họ Giang gây sự đâu.”

Hứa Linh gật đầu: “Vâng, con biết rồi”

Dứt lời, cô quay sang nhìn Giang Cung Tuấn.

Muốn nói vài lời, thế nhưng Giang Cung Tuấn đã kéo Đường Sở Vi đi ra ngoài, không xoay người lại, nói: “Mộ Dung lão ca, tôi về trước chuẩn bị một chút, chờ đến lúc xuất phát, tôi sẽ gọi điện thông báo cho ông”

“Ừm, đi đi” Mộ Dung Xuân đích thân tiễn Giang Cung Tuấn rời đi.

Một lúc sau, ông ấy quay lại.

“Sư phụ, Vi Vi bị làm sao vậy?”

Ông ta vừa về đến, Hứa Linh đã kéo ông ta, hỏi: “Vi Vi rốt cuộc là bị làm sao vậy? Có chuyện gì vậy sự phụ?”

Mộ Dung Xuân nhìn Hứa Linh, nghĩ nghĩ, sau đó vẫn nói với cô ấy sự thật.

“Cái gì?”

Nghe thấy Mộ Dung Xuân nói về tình hình của Đường Sở Vi, Hứa Linh kinh ngạc hô lên: “Nghiêm trọng như vậy sao?”

Mộ Dung Xuân cao mày, nói: “Tình hình so với tưởng tượng của sư phụ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều”

“Vậy, vậy còn có thể sống được bao lâu nữa ạ?”

Mộ Dung Xuân nghĩ nghĩ nói: “Thì phải xem tám mươi mốt kim nghịch thiên của Giang Cung Tuấn có thể cải tử hoàn sinh được hay không. Nếu như không thể, thì với công lực hiện tại của Đường Sở Vi, hẳn là còn có thể kiên trì thêm mấy năm nữa”

“Vậy còn tốt, còn thời gian mấy năm nữa, Giang đại ca nhất định sẽ tìm được cách”

Hứa Linh ngồi xuống, thở dài một cái, nói: “Lại nói, Vi Vi thật sự đúng là quá đáng thương, từ năm mười mấy tuổi cho đến bây giờ, không có một ngày nào bình an cả”

“Đúng vậy.”

Mộ Dung Xuân cảm thán nói: “Ai có thể ngờ được Đường Sở Vi là môn chủ Thiên Môn cơ chứ. Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, sự phụ chắc chắn cũng sẽ không tin, Đường Sở Vi lại chính là môn chủ Thiên Môn danh chấn thiên hạ, hai người bọn họ thật sự khó khăn lắm mới được ở bên nhau”

Lúc này, Giang Cung Tuấn đã cùng Đường Sở Vi rời đi.

Trên xe, Đường Sở Vị trầm mặc ít nói.

Giang Cung Tuần nắm chặt tay cô, chắc như định đóng cột nói: “Không sao hết, vẫn còn thời gian mấy năm, anh nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi cho em”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.