Năm quân khu chỉnh đốn là chuyện quan trọng của năm thành phố. Các nhân viên quan chức của năm thành phổ đều phải tham dự. Theo lý mà nói, chuyện nội bộ như vậy thì người ngoài không thể tham quan. Nhưng lần này Tiêu Dao Vương nhậm chức thống soái năm khu lớn lại ngoại lệ mở ghế khách cho người ngoài, trên thư mời đã phân phát đều có đánh số, mỗi số tương ứng với số ghẽ.
Nghe thấy sắp đi vào, mọi người đều tự giác nhường đường cho Đường Thành Lâm. Bởi vì ông ta là khách quý, ngôi đằng trước, chỗ ngôi giống các ông trùm ở quân khu, người như vậy đương nhiên phải vào trước.
Đường Thành Lâm ngây người.
“Anh Thành Lâm, anh đứng ngẩn người làm gì? Đi đi”
Mãi tới khi có giọng nói truyền đến, Đường Thành Lâm mới phản ứng lại. Thế là thế nào?
Mình đi trước à? Ông ta hơi ngẩn người rồi cười to, cảm gậy chống ưỡn ngực bước đi dưới ánh mắt của vô số nhân vật lớn.
“Hâm mộ quá.”
“Sau lần này, nhà họ Đường mới thực sự quật khởi”
“Tôi dám bảo đảm trong vòng ba năm, tài sản nhà họ Đường ít nhất sẽ tăng lên mấy chục lân”
Không ít người nhỏ giọng trao đổi, nhưng Đường Thành Lâm vẫn nghe được. Đối với loại người sĩ diện như ông ta thì lòng hư vinh được thỏa mãn tột độ.
Sau khi Đường Thành Lâm dẫn đầu, các quyên quý khác mới lần lượt xếp hàng chờ kiểm tra thư mời.
Thấy mọi người đã xếp hàng xong, phó tướng mới cất cao giọng nói: “Tôi nói trước mấy điều, thứ nhất, sau khi đi vào thì đi đường mòn bên cạnh, ra đằng sau hội trường, đứng đúng chỗ trên khu vực được chia sẵn trên mặt đất, thứ hai, phải giữ im lặng tuyệt đối, thứ ba, không được phép rời đi trước, thứ tư…
Phó tướng nói rất nhiều quy củ, mọi người đều nghiêm túc ghi nhớ.
“Bắt đầu kiểm tra!”
Đường Thành Lâm cầm thiệp mời tinh xảo đưa qua. Phó tướng thấy là thư khách quý, lập tức đứng thẳng lưng, giơ tay chào nghỉ thức quân đội, kêu to: “Chào trưởng quan!”
Tiếng chào này khiến Đường Thành Lâm sững sờ. Còn người đứng đăng sau thì vô cùng hâm mộ. Quả nhiên Đường Thành Lâm với Tiêu Dao Vương có quan hệ không bình thường, ngay cả tướng quân ở quân khu cũng tôn kính ông ta như thế.
Một đám người nhà họ Đường ở nơi xa đều trở nên đắc ý, nhao nhao lãy di động ra quay lại khoảnh khắc vinh quang này.
Phó tướng chào xong rồi mở thiệp mời, nhưng khi thấy cái tên ghi trong thiệp thì sắc mặt ông bỗng trầm xuống. Đúng là thiệp do cấp trên phát, nhưng ngay sau đó cấp trên cũng nói rõ, nếu người tên là Đường Thành Lâm đến thì không cho vào, hơn nữa còn phải đuổi ra ngoài. Phó tướng nhìn Đường Thành Lâm, sau đó ra lệnh cho các chiến sĩ bên cạnh: “Ném lão già này ra ngoài cho tôi!”
“Vâng!”
Hai chiến sĩ đi tới, khiêng hai bên Đường Thành Lâm kéo đi. Đường Thành Lâm sửng sốt, hoảng hốt kêu la: “Tướng quân… Tướng quân, thế là thế nào? Tôi có thư mời mà? Các anh làm gì vậy? Ui cha…”
Đường Thành Lâm bị ném mạnh xuống mặt đất, thật lâu sau vẫn không đứng dậy được. Đám quyền quý thấy cảnh này đều trợn tròn mắt. Thế này là thế nào? Vừa rồi còn nghiêm chào cơ mà?
Sao thoáng chốc đã ném người ta ra ngoài rồi?
Người nhà họ Đường đang cầm di động quay lại, thấy cảnh này cũng trợn mắt há hốc mồm, mãi mà không phục hồi tinh thân “Ngay cả thư mời của Tiêu Dao Vương cũng dám làm giả, đúng là không biết điều! Nể tình ông vi phạm lần đầu, lần này tôi tha cho ông. Nếu không, đây là tội chém đầu!” Phó tướng lạnh lùng nói Đường Thành Lâm cũng bất chấp đau đớn, chật vật đứng dậy nhìn Liễu Thạnh Hồng, lớn tiếng nói: “Thạnh Hồng, cậu mau nói giúp tôi đi, thư mời này là cậu lấy cho tôi mà, lính Tây Cương đích thân mang tới cho nhà họ Đường cơ mài!”
Nghe tướng quân nói Đường Thành Lâm làm giả thư mời, Liêu Thạnh Hồng nào dám dính líu tới Đường Thành Lâm: “Đường Thành Lâm, ông đừng ngậm máu phun người! Ông làm thư mời giả thì liên quan gì tới tôi?”
Đường Thành Lâm hoảng hốt, nhìn chung quanh tìm kiếm giúp đỡ, thấy Liêu Súng, ông ta chật vật đi tới, kéo tay anh ta van nài: “Cháu rể, cháu nói giúp ông đi, nói giúp ông đi”
Liêu Súng cũng hoảng hốt. Anh ta đâu biết đây là chuyện gì? Ông ta cái khó ló cái khôn, vội nói: “Ông nội, có phải ông đắc tội nhân vật lớn nào đó không? Cháu dám khẳng định thư mời không phải là giả, chäc chăn ông đã đắc tội ai đó nên mới bị đuổi đi”
“Không… Có ai đâu..” Đường Thành Lâm sốt ruột muốn khóc “À, cháu biết rồi, chắc chăn là nhà họ Đường đốt pháo nên khiến Tiêu Dao Vương bất mấn Ông nội, cháu đã bảo rồi, chúng ta kín tiếng một chút, ông càng muốn phô trương” Liễu Súng vỗ trán nói.
Đường Thành Lâm cũng cho là thế. Lúc này ông ta hối hận gần chết, sớm biết như vậy, ông ta sẽ không huênh hoang làm gì.
Đám quyền quý lúc trước còn làm thân với Đường Thành Lâm bây giờ đều khinh thường ra mặt. Cuối đoàn xe nhà họ Đường, Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế lái. Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, nghỉ hoặc hỏi: “Cung Tuấn, anh bảo ông nội mất mặt là đây hả? Anh đã sớm biết đúng không? Có chuyện gì vậy?”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Tối qua anh không lừa em, anh thật sự nhờ thủ trưởng kêu lính Tây Cương đưa thiệp mời tới nhà họ Đường, không ngờ công lao lại bị cướp mất. Cho nên anh gọi điện cho thủ trưởng để báo với quân Tây Cương, hủy bỏ thư mời của nhà họ Đường”
“Ha ha ha, con rể làm được läm!” Hà Diệp Mai ngồi ghế sau cười âm lên. Mặc dù người bị đuổi là cha chồng, nhưng bà ta rất vui vẻ, không khỏi khen ngợi Giang Cung Tuấn: “Lão già này ngoan cố lắm, người khác nói gì cũng tin. Hừ, nhà họ Liễu ra mặt gì chứ, dám cướp công lao của con rể tôi, xứng đáng!”
Đường Sở Vi cạn lời: “Mẹ, đó là ông nội, sao mẹ lại nói ông như vậy?”
“Ông nội thì sao? Loại người bảo thủ, từ nhỏ chỉ thiên vị Đường Hiện Đường Khánh, chưa từng đối xử tốt với ba con, bây giờ thấy ông ta chịu thiệt nên mẹ vui, sao hả?”
Giang Cung Tuấn cười khẽ, quay sang hỏi Đường Sở Vĩ: “Sở Vi, em muốn xem lễ nhậm chức.
của Tiêu Dao Vương không?”
“Hả?” Đường Sở Vi sửng sốt, hỏi: “Đi… Đi được hả? Thư mời của nhà họ Đường đã bị hủy rôi mà?
Giang Cung Tuấn cười võ lên vô lăng, nói: Lúc trước anh đã nói với em rồi, xe này là xe của một nhân vật lớn, bạn thân của thủ trưởng anh là tài xế của người này, bây giờ người này không ở thành phố Tử Đảng, anh nhờ thủ trưởng dùng quan hệ mới được lái xe này. Chỉ cần anh lái xe đi tới thì quân Tây Cương chãc chăn sẽ cho anh đi.”
“Thật hả?” Đường Sở Vi không tin “Còn ngây ra đấy làm gì? Đi thôi” Hà Diệp Mai lại tin, võ lên đầu Giang Cung Tuấn.
“Được rồi” Giang Cung Tuấn cười, chợt nổ máy, còn ấn còi bíp bíp Ngay khi mọi người đang nhìn Đường Thành Lâm bị ném ra ngoài như một con chó thì cuối đoàn xe nhà họ Đường vang lên tiếng loa, sau đó một chiếc xe thương vụ không có biển số chạy tới Thấy Giang Cung Tuấn thật sự lái xe, Hà Diệp Mai hạ cửa kính xuống, thò đầu ra nhìn các ông trùm ở bên ngoài. Mọi người đều trợn tròn mắt Nhà họ Đường này lại chơi trò gì vậy? Trước mặt bao nhiều binh lính mà dám ấn còi, còn nổ máy?
Muốn lái xe tiến vào quân khu ư?