Cơ thể của Giang Cung Tuấn giống như bị điện giật.
Thế nhưng nó không có đau đớn như khi bị điện giật, mà toàn thân trên dưới đều thoải mái không nên lời.
“Tiếp theo, huyệt thái dương”
Giang Vô Song hít sâu một hơi.
Lúc cô ta cầm lấy châm thứ nhất, thúc giục chân khí, rót nó vào bên trong châm, sau khi đâm xuống, chân khí trong cơ thể cô ta đã bị hao tổn không ít.
Cô ta cầm lấy châm thứ hai, bắt đầu dùng châm.
Châm này lại tiêu hao hết một phần chân khí nữa của cô ta.
Cái châm này rất quỷ dị, cứ như là có thể tự động hấp thu chân khí của cô ta vậy.
“Châm thứ ba, huyệt thái dương bên phải”
Giang Vô Song không ngừng làm theo.
Sau mười một châm, chân khí của cô ta đã hoàn toàn bị rút sạch, trên mặt cô ta cũng mang theo một vẻ tái nhợt, nói ra: “Không được, chân khí hao tổn quá nghiêm trọng, tôi đã không có cách nào thúc giục chân khí được nữa”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu.
Anh biết, sử dụng tám mươi mốt nghịch thiên hao tổn chân khí rất nghiêm trọng, hơn nữa càng sử dụng nhiều châm, chân khí càng bị tiêu hao nghiêm trọng.
“Có thể rút ra rồi”
Giang Vô Song nhanh chóng rút ra.
Sau khi rút mười một ngân châm trên người Giang Cung Tuấn ra, cô ta bèn khoanh chân ngồi dưới đất, bắt đầu khôi phục chân khí bị tiêu hao.
Mà Giang Cung Tuấn cũng cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng muốn khôi phục chân khí, cũng không đơn giản như vậy.
Lấy cảnh giới của Giang Vô Song, số lượng mỗi lần dùng châm có hạn, đại khái cần một tháng anh mới có thể khôi phục đến đỉnh cao.
Nếu như là Giang Quốc Đạt đến dùng châm, có lẽ một lần là Giang Cung Tuấn đã có thể khôi phục rồi.
Chỉ là anh không tin Giang Quốc Đạt lắm, cũng không muốn để Giang Quốc Đạt biết bí mật của anh.
Về phần Giang Vô Song.
Cô ta là người nhà họ Giang, có quan hệ rất thân thiết với Giang Quốc Đạt, anh cũng không tin tưởng lãm, nhưng bây giờ anh không còn cách nào khác, không tìm thấy người nào khác để dùng châm.
Bây giờ anh miễn cưỡng có thể hành động, tự mình mặc quần áo xong.
Thu hồi tám mươi mốt châm nghịch thiên.
Giang Vô Song đang khôi phục chân khí nhìn Giang Cung Tuấn có thể đi, cũng có vẻ mặt kinh ngạc: “Anh, anh có thể đi rồi?”
Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng cười một tiếng, nói ra: “Điều này nhờ cả vào cô.”
Cô ta kinh ngạc hỏi: “Có chuyện thần kỳ như vậy sao?”
Tình huống cơ thể của Giang Cung Tuấn như thế nào thì cô ta biết rất rõ, chân khí bị đánh tan, đánh sâu vào kinh mạch, ông nội của cô ta mạnh mẽ dùng chân khí nối liền kinh mạch, Giang Cung Tuấn mới nhặt được một cái mạng, thế nhưng tiếp theo cần tĩnh dưỡng.
Hơn nữa Giang Cung Tuấn không thể nào khôi phục thực lực được.
Cô ta không nghĩ tới chỉ trong chốc lát mà Giang Cung Tuấn đã có thể đi rồi.
Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng, anh không giải thích quá nhiều.
Chân khí của anh bị đánh tan, nhưng lại không biến mất, chỉ là giấu ở kinh mạch trong cơ thể mà thôi.
Anh lợi dụng tám mươi mốt châm nghịch thiên, kích thích kinh mạch, cưỡng ép chân khí hội tụ.
Giang Cung Tuấn đi tới chỗ Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, lấy nó xuống, trải ra trên mặt đất, lấy thêm sách cổ, đặt chung một chỗ với nó.
Anh khoanh chân ngồi dưới đất, không chớp mắt nhìn sách cổ và Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ trước mắt.
Giang Vô Song đang khôi phục chân khí bị hao tổn, đồng thời cũng đang quan sát Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ và Kinh Mạch Đồ bên trên sách cổ.
Giang Cung Tuấn nhắm nghiền hai mắt.
Trong đầu anh không ngừng hiện ra Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ và Kinh Mạch Đồ, nhẹ giọng thì thào: “Giữa hai bên, rốt cuộc có liên hệ gì, bên trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, rốt cuộc ẩn giấu cái gì”
Giang Vô Song nhìn một lát, thế nhưng lại không hiểu rõ, cô ta dứt khoát không nhìn nữa, tập trung điều tức.
Giang Cung Tuấn thì tiếp tục nghiên cứu.
Quan sát Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, nhìn chăm chú, không bỏ qua bất kì chỉ tiết gì.
Trong nháy mắt, một ngày đã trôi qua.
Thế nhưng Giang Cung Tuấn không có bất kì thu hoạch nào cả.
Sau khi Giang Vô Song khôi phục một chút chân khí liền rời đi, ra ngoài ăn cơm, thuận tiện mang cơm đến cho Giang Cung Tuấn.
Rất nhanh cô ta đã mang theo đồ ăn trở về.
“Anh Giang, ăn cơm”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn cũng không nghiên cứu nhiều, bắt đầu ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm, Giang Vô Song cũng hỏi thăm Giang Cung Tuấn, hỏi anh có nghiên cứu ra cái gì hay không, thế nhưng Giang Cung Tuấn lại lắc đầu.
Giang Vô Song cũng không hỏi nhiều.
Giang Cung Tuấn ăn xong, cô ta mang theo bát đũa rời đi.
Nhà họ Giang, sân sau.
Giang Vô Song cầm bát đũa đi ra từ trong mật thất, thấy Giang Quốc Đạt ngồi trong đình nghỉ mát cách đó không xa, cô ta đi tới, gọi: “Ông nội”
Giang Quốc Đạt nhẹ nhàng gật đầu, xem như đáp lời Giang Vô Song, dò hỏi: “Tình huống của Giang Cung Tuấn như thế nào?”
Giang Vô Song có chút do dự, ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: “Không có tình huống gì, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ rất thần kỳ, Kinh Mạch Đồ càng quỷ dị, chân khí nghịch hành, một khi vận công, máu nóng sẽ sôi trào, tạm thời còn chưa nghiên cứu ra cái gì”
Giang Quốc Đạt dặn dò: “Lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, nếu cậu ta lĩnh ngộ ra cái gì, lập tức nói cho ông”
“Vâng, Vô Song biết.”
Giờ phút này, Giang Vô Song cũng biết, Giang Quốc Đạt để cô ta đi mật thất, cũng không phải là thật lòng để cô ta lĩnh ngộ, mà là để theo dõi Giang Cung Tuấn.
Cô ta cầm đồ rời đi.
Giang Quốc Đạt cũng không dừng lại nhiều, quay người rời đi.
Sau khi Giang Vô Song đặt đồ vào phòng bếp, thì trở về mật thất lần nữa.
Trở lại mật thất, đã thấy Giang Cung Tuấn đang làm một vài động tác quái dị, cô ta không khỏi nghi ngờ: “Anh Giang, anh đang làm gì vậy?”
Giang Cung Tuấn đặt một chân dưới đất, một chân treo ở giữa không trung, chắp tay sau lưng, nghiêng đầu qua.
Vết thương anh còn không chưa hoàn toàn lành lặn, làm loại động tác với độ khó cao này cũng có chút phí sức.
Anh ngừng lại, ngồi dưới đất nghỉ ngơi, thở hổn hển nói: “Tôi chỉ thử một chút, học tập động tác của người tí hon bên trong sách cổ, nhìn xem có thể có dẫn dắt gì hay không”
Giang Vô Song hỏi: “Vậy có phát hiện sao?”
Giang Cung Tuấn lắc đầu nói: “Không có, đúng rồi, chân khí của cô đã khôi phục chưa?”
Giang Vô Song gật đầu: “Còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng đã khôi phục một chút.”
“Đến, tiếp tục cho dùng châm cho tôi”
“Được”
Giang Vô Song cũng không từ chối.
Lần này Giang Cung Tuấn chỉ cởi áo ngoài, để Giang Vô Song châm lên trên lưng cho anh, thế nhưng lần này Giang Vô Song chỉ mới dùng được bốn châm, chân khí đã bị hao tổn hết.
“Được rồi, rút ra”
Giang Vô Song làm theo.
Giang Cung Tuấn thì hoạt động gân cốt một chút, anh cảm giác đã có tinh thần hơn nhiều, cơ thể cũng khôi phục một chút sức lực, không còn suy yếu như vậy nữa.
Cứ tiếp tục như vậy, cùng lắm là nửa tháng, thực lực của anh sẽ có thể khôi phục lại đỉnh cao.
“Đúng rồi, lúc cô đi ra, nói cho Giang Quốc Đạt, tôi định ở trong cái mật thất này thêm mấy ngày, thẳng đến khi khôi phục thực lực”
“Ừm, được”
“Cô không nói chuyện của tôi cho Giang Quốc Đạt đấy chứ?”
Giang Vô Song nhìn Giang Cung Tuấn một chút, lắc đầu nói: “Tôi đã đồng ý với anh là không nói thì sẽ không nói, anh cứ việc yên tâm.”
“Như vậy cũng tốt, hiện tại không có việc gì, chúng ta cùng nhau nghiên cứu Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ một chút đi, nói cái nhìn của cô xem”
Nghe vậy, Giang Vô Song cũng nhìn sách cổ và Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ dưới đất, rơi vào trong khi trầm tư, sau một lúc lâu, mới nói ra: “Tôi cảm thấy, muốn phá giải bí mật của bức tranh này, chúng ta nên xuống tay từ cảnh vật bên trong bức tranh, trọng điểm chính là trăng sáng, còn có đóa hoa màu trắng trên căn nhà dưới ánh trăng”
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu, nói: “Có lý, nhưng bây giờ ngoại trừ biết trăng sáng không nên xuất hiện ở ban ngày ra, thì không phát hiện cái gì dị thường nữa”
“Vậy thì nói về hoa”
Giang Vô Song chỉ vào đóa hoa trên căn nhà, nói: “Đóa hoa này cũng không hợp lý, không có cành lá, chỉ có mỗi hoa, giống như là trống rỗng xuất hiện”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Chỉ là điều này đại diện cho cái gì, muốn nói rõ cái gì chứ?”
Giang Vô Song lắc đầu: “Không biết, quá không thể tưởng tượng nổi, ở hiện đại, hoa có rất nhiều hàm nghĩa, mỗi một loại hoa đều có một loại ý nghĩa, nhưng trên cơ bản hoa đều đại diện cho tình nhân, đại diện cho tình yêu, thế nhưng ở ngàn năm trước, việc này lại không lưu hành…”
Cô ta nói thầm, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
“Bên trong bức tranh là ban ngày, lại có trăng sáng, đây có phải đại diện cho âm dương hay không, mà đàn ông là dương, đàn bà là âm, bây giờ lại xuất hiện hoa, có phải đại diện cho tình yêu không, chẳng lẽ bức tranh này cần một nam một nữ mới có thể phá giải?”
Nghe vậy, trong lòng Giang Cung Tuấn cũng hơi động.
Anh nhanh chóng nhìn chằm chằm vào sách cổ, nhìn Thập Bát Phó Kinh Mạch Đô.
Anh cảm thấy Thập Bát Phó Đồ này phải được tách ra.
Chín bức phía trước là một người luyện, chín bức đăng sau là một người tu luyện.
Ở trong đầu anh, liên hệ thứ nhất và thứ mười với nhau, phát hiện động tác của hai người tí hon là có thể kết hợp.
Mà hai bức Kinh Mạch Đồ, cũng có thể liên kết hoàn hảo.
“Tôi đã hiểu.”
Giang Cung Tuấn bừng tỉnh hiểu ra.