Cường Đại Chiến Y

Chương 409: Chương 409: Quân Tiêu Dao bị ngăn cản




Giang Cung Tuấn vẫn luôn đợi ở nhà, chờ kết quả của Tiêu Dao Vương, và đợi Độc Bộ Vân trở về Tử Đằng.

Tiêu Dao Vương cũng nói, sở nghiên cứu này có quân đội chống lưng. Tuy hiện tại ông ta là tổng thống lĩnh năm sao, nhưng sở nghiên cứu này được quân Xích Diễm trông coi. Nếu quân Xích Diễm lây ra văn bản của phía bên, ông ta cũng không có khả năng xông thẳng vào. Nếu bên Tiêu Dao Vương không được, vậy Giang Cung Tuấn chỉ có thể giết vào trong.

Tiêu Dao Vương ra quân với tốc độ rất nhanh.

Máy bay trực thăng lên đường, hơn mười nghìn quân Tiêu Dao được phái đi.

Rất nhanh đã xuất hiện ở dãy núi nơi sở nghiên cứu tọa lạc.

Bên ngoài sở nghiên cứu. Nơi này có không ít người canh chừng. Những người này không mặc quân phục, nhưng lại đứng thẳng tắp, trong tay cầm vũ khí.

“Tiếng gì thế?”

Người canh giữ nghe thấy âm thanh, không khỏi ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy máy bay trực thăng đông nghìn nghịt từ phía xa.

Có người cầm kính viễn vọng, sau khi nhìn thấy ký hiệu trên máy bay trực thăng, sắc mặt thay đổi, vội vàng hô lên: “Mau, mau đi bẩm báo, quân Tiêu Dao tới rồi”

Trong văn phòng ở căn cứ nghiên cứu, có hai người đang ngồi trong phòng. Một người là Đao Việt Bân, một người là người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi. Người đàn ông trung niên này chính là phó tướng của quân Xích Diễm. Ông ta tên là Ngô Thiên Trường, cũng là một trong những người phụ trách căn cứ nghiên cứu này.

Hai người đang nói chuyện. truyện teen hay

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa đồn dập.

“Vào đi” Phó tướng Ngô Thiên Trường mở miệng.

Cửa phòng mở ra, một người đàn ông mặc tây trang màu đen bước vào, nói: “Báo, quân Tiêu Dao đã tới gân căn cứ”

“Cái gì?”

Ngô Thiên Trường và Đao Việt Bân đồng thời đứng dậy.

Sắc mặt của Đao Việt Bân nặng nề, đáp: “Chắc chắn là tới vì Y Đình Thi đây mà, không ngờ bây giờ Giang Cung Tuấn không còn là Hắc Long nữa, mà vẫn có thể thuyết phục Tiêu Dao Vương ra quân.”

Ông ta nhìn Ngô Thiên Trường, hỏi: “Bây giờ nên làm thế nào đây?

Sau khi khiếp sợ qua đi, Ngô Thiên Trường bình tĩnh lại, hơi phất tay, đáp: “Không sao, căn cứ này có mật lệnh của thống soái Thiên, thì quân Tiêu Dao không dám xông vào đâu, thống soái Thiên sẽ tới đây trong đêm, giờ để tôi ra ngoài xem thử trước”

Ngô Thiên Trường đi ra ngoài.

Bên ngoài.

Quân Tiêu Dao rất nhanh đã tới nơi.

Máy bay trực thăng dừng giữa không trung, cabin mở ra, một sợi dây được thả xuống, một vài chiến sĩ mặc võ trang hạng nặng nhảy xuống.

Mà một chiếc trực thăng thì chậm rãi hạ cánh, xuất hiện trên mặt đất bằng phẳng. Tiêu Dao Vương mặc chiến bào bước xuống khỏi trực thăng.

Lúc này, người canh giữ căn cứ nghiên cứu đi tới. Người dẫn đầu là Ngô Thiên Trường. Nhìn thấy căn cứ bị bao vây, ông ta cũng không hề lo Sợ.

Ông ta bước tới, nhìn Tiêu Dao Vương, hỏi: “Tiêu Dao Vương, ông làm vậy là có ý gì?”

Tiêu Dao Vương liếc mắt nhìn ông ta, đáp: “Tôi nhận được tin báo, tối hôm nay, có một thiếu nữ bị bắt cóc ở thành phố Tử Đẳng, phía cảnh sát liên tục điều tra, và đã tra được đến nơi này, chỉ có điều nơi này được canh phòng nghiêm ngặt, phía cảnh sát không có quyền chấp pháp, cho nên án này giao lại cho quân đội”

“ô,”

Ngô Thiên Trường thấp giọng cười, bảo: “Tiêu Dao Vương, ông cũng rỗi hơi thật đấy.”

Tiêu Dao Vương lờ ông ta đi, mà phân phó: “Phía quân đội chấp pháp, người không liên quan gì đứng sang một bên, dám ngăn cản người thi hành công vụ, giết không tha”

“Rõ!”

Âm thanh to và đều vang lên, hơn mười nghìn chiến sĩ tiến lại gần. Mà quân Xích Diễm canh giữ căn cứ nghiên cứu lập tức giơ vũ khí lên.

Tiêu Dao Vương lạnh giọng hỏi: “Sao thế, muốn ngăn cản tôi sao?”

Ngô Thiên Trường đáp: “Tiêu Dao Vương, đây là căn cứ nghiên cứu quan trọng, người trấn thủ căn cứ chính là quân Xích Diễm của thủ đô. Quân Xích Diễm có quyền chấp pháp trong toàn quốc.

Tuy ông là tổng thống lĩnh năm sao, nhưng đối với quân Xích Diễm mà nói, ông không có quyền chấp pháp”

“Quân Xích Diễm?” Tiêu Dao Vương cười lạnh, bảo: “Ông nói quân Xích Diễm thì chính là quân Xích Diễm sao? Lên cho tôi”

“Ai dám tiến một bước, giết không tha” Ngô Thiên Trường cũng quát lớn.

Quân Xích Diễm canh giữ căn cứ lập tức giằng co với quân Tiêu Dao.

Trận chiến vô cùng căng thẳng.

Ngô Thiên Trường cũng không dám ép Tiêu Dao Vương nóng nảy, ông ta lôi giấy chứng nhận ra rồi đưa cho Tiêu Dao Vương nói: “Phó tướng Ngô Thiên Trường của quân Xích Diễm, đây là chứng chỉ của tôi”

Tiêu Dao Vương nhận lấy, sau đó liếc mắt nhìn.

Ngay sau đó, Ngô Thiên Trường cầm một phần văn bản rồi đưa tới, bảo: “Đây là căn cứ nghiên cứu quan trọng của quân đội, hạng mục nghiên cứu được bảo mật. Tiêu Dao Vương, ông đứng đầu năm tướng, theo lý mà nói, tôi không có cách nào làm trái mệnh lệnh của ông, nhưng tôi còn có chức trách ở đây, nếu ông cứ nhất quyết muốn xông vào thì tôi cũng chỉ có thể liều chết một trận, ông cũng đừng làm khó tôi”

Sắc mặt của Tiêu Dao Vương nặng nề. Trước khi tới, ông ta cũng đã nghĩ tới loại kết quả này.

Lúc này, ông ta rất khó xử. Sau khi suy nghĩ một lúc, ông ta phân phó: “Rút quân”

“Rõ”

Quân Tiêu Dao lập tức rút lui.

Sau khi rút quân, ông ta lôi điện thoại ra gọi điện cho Giang Cung Tuấn.

“Cậu Giang, thật sự xin lỗi, quân Xích Diễm đưa ra văn bản, nên tôi không có cách nào xông vào được.”

Giang Cung Tuấn đã đoán ra được kết quả này, anh hít một hơi thật sau, nói: “Ừm, tôi đã biết rồi, ông rút quân đi, việc này cứ giao lại cho tôi”

Anh cúp điện thoại, đi lên lâu rồi trở về phòng.

Đường Sở Vi đã năm xuống, nhưng vân chưa ngủ.

Cô nhìn thấy Giang Cung Tuấn đi vào, tới tủ quần áo lấy một bộ đồ bó rồi mặc lên, còn khoác một cái áo choàng lớn, cô không nhịn được mà hỏi: “Ông xã, anh thay quần áo làm gì, muốn ra ngoài sao?”

Giang Cung Tuấn không nói lời nào. Sau khi anh thay xong đồ, mới quay người liếc mắt nhìn Đường Sở Vi ngồi trên giường, gật đầu: “Ừm, có việc phải ra ngoài trễ, tối nay có lẽ anh sẽ không về đâu, em ngủ sớm đi”

Nói xong, anh phất tay áo, xoay người rời đi.

Đường Sở Vi nhíu mày, lẩm bẩm: “Đêm hôm khuya khoắt ra ngoài làm gì?”

Cô muốn hỏi anh ra ngoài làm gì nhưng vẫn không mở miệng. Trong khoảng thời gian này, Giang Cung Tuấn vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc cô. Bây giờ cũng đã theo cô về nhà họ Đường, nhưng cô cảm thấy anh có gì đó đang giấu cô. Người thì đang ở bên cạnh cô, và đang ở nhà họ Đường, nhưng tâm thì lại không biết đang ở nơi nào.

Giang Cung Tuấn đích thân lái xe ra ngoài.

Độc Bộ Vân không ở trong thành phố Tử Đằng nên cân chút thời gian tới đây.

Anh đi tới phòng khám Trân Tục trước. Phòng khám này đã bỏ hoang từ rất lâu rồi, trên quầy phủ đầy bụi. Giang Cung Tuấn mở một cái rương ra, lấy vài bao ngân châm ở bên trong rồi giấu vào trong bộ quần áo cỡ lớn.

Sau đó, anh tới địa điểm đã hẹn với Độc Bộ Vân. Đợi hai tiếng, đến mười hai rưỡi đêm, ông ta mới tới, cả Bát Bộ Thiên Long cũng đi theo.

Trên một con đường ở vùng ngoại ô của thành phố Tử Đảng.

Hai chiếc xe dừng ở nơi đó, một chiếc là Giang Cung Tuấn lái tới, chiếc còn lại là Độc Bộ Vân lái tới. Ông ta xuống, xe, Bát Bộ Thiên Long ở trên xe cũng lần lượt đi xuống.

Giang Cung Tuấn đứng phía trước xe, lặng lẽ hút thuốc.

Độc Bộ Vân đi tới, gọi: “Cậu Giang, người đã tới rồi, có thể xông tới đó.”

Những người khác đều mở miệng: “Giang đại ca.

Giang Cung Tuấn nhìn chín người trước mặt.

Chín người này đều là sát thủ trời sinh, là cao thủ cấp SSS. Độc Bộ Vân còn là vua sát thủ.

Anh hơi phất tay, nói: “Đợi thêm một lúc nữa”

Độc Bộ Vân cũng không hỏi nhiều, mà kiên nhẫn chờ đợi.

Ước chừng tầm mười phút sau, một chiếc xe bán tải chạy tới, rồi dừng lại phía trước đám người Giang Cung Tuấn, cửa xe mở ra, Tiêu Dao Vương mặc thường phục bước xuống, ông ta nhìn Giang Cung Tuấn, ngón tay chỉ ra thùng xe phía sau, nói: “Những thứ cậu cần đều ở trong xe”

“Ừm”

Giang Cung Tuấn gật đầu, chợt nhìn đám người Độc Bộ Vân, bảo: “Trong xe có trang bị, và áo chống đạn, thấy cái gì thuận tay thì câm cái đó. Lân này kẻ địch chính là quân Xích Diễm có vũ trang toàn diện. Hơn nữa còn có vũ khí hạng nặng, rất nguy hiểm, có khả năng sẽ mất mạng.”

Độc Bộ Vân cười đáp: “Chúng tôi đã sớm biết rõ tình hình ở căn cứ nghiên cứu rồi, có thể lấy cäp được dữ liệu từ bên trong đó, chúng tôi hiểu rõ tình hình ở đó như lòng bàn tay. Tuy nguy hiểm, nhưng cũng không phái là nơi hung hiểm gì”

Giang Cung Tuấn nói: “Lấy vũ khí, xuất phát”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.