Cường Đại Chiến Y

Chương 426: Chương 426: Quân Xích Diễm hành động Thiên Tử, tên đầy đủ là Cửu Thiên. Gã ta là người nhà họ Cửu trong tứ đại gia tộc cổ




Nhưng ba gã ta lại có địa vị cực thấp trong gia tộc, khiến cho địa vị của gã ta cũng rất thấp.

Nhưng, gã ta đã gặp được quý nhân, dưới sự trợ giúp của ông Cao, gã ta đã thành công lên làm người đứng đầu năm đại tướng ở nước Đoan Hùng, và làm tổng thống lĩnh quân Xích Diễm, kiểm soát quân Xích Diễm.

Nhiều năm trước, gã ta đã từng nghĩ tới kết cục của mình. Bởi vậy, gã ta cũng âm thầm bồi dưỡng ra một vài tâm phúc. Gã ta là tổng thống lĩnh của quân Xích Diễm, quân Xích Diễm chỉ nghe lời gã ta.

Sau khi gã ta ra lệnh được mười phút. Mấy tướng quân đều xuất hiện trong biệt thự Thiên Tử.

“Thống soái Thiên, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thống soái Thiên, tại sao lại muốn bao vây Thiên An Cung, tại sao lại muốn giết Vương. Đây là Vương đó, giết Vương thì thủ đô sẽ loạn”

“Đúng đó, thống soái Thiên, anh hãy nghĩ lại đi”

Những người xuất hiện đều là tâm phúc của Thiên Tử, đều là những người được gã ta kéo lên vào những năm gần đây. Lời nói của Thiên Tử, bọn họ cứ nghe theo mà làm, nhưng đây cũng không phải là chuyện bình thường, mà chính là đảo chính.

Thiên Tử ngồi trên sô pha. Gã ta cũng không muốn đi đến bước đường này, nhưng không làm thì gã ta sẽ chết.

Gã ta chỉ bất đắc dĩ thôi. Gã ta biết sau lưng những người tại chức ở thủ đô đều có người kiểm soát. Chỉ có quấy đục vũng nước này thì gã ta mới có thể sống sót, bằng không gã ta chắc chắn sẽ chết không nghỉ ngờ gì.

“Xuất binh” Gã ta mở miệng nói với vẻ mặt nặng nề.

“Rõ”

Mấy vị tướng quân cũng không nói nhiều thêm nữa.

Buổi tối, quân Xích Diễm ở thủ đô ra quân, tiến hành phong tỏa thành phố. Thủ đô rộng lớn bị phong tỏa, trên đường toàn là xe quân sự, ngay cả trên bầu trời cũng xuất hiện trực thăng. Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của dân trong thành phố.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Quân Xích Diễm hành động rồi, lẽ nào là diễn tập quân sự sao?”

Không ít người đoán mò.

Tại chỗ ở của Vương tại Thiên An Cung.

Trong một gian phòng khách.

Vương ngồi trên ghế sô pha. Trước mặt ông ta còn có một ông già hơn sáu mươi tuổi. Ông già này mặc áo khoác màu nâu, tóc chải ngược ra sau, gương mặt hồng hào, thoạt nhìn rất có tinh thần.

Vương đang đánh cờ với ông ta.

Mà ở bên cạnh, còn có một người đàn ông mặc áo khoác màu đen nữa. Ông ta là Ảnh Tử.

Vương cầm quân cờ đen trong tay, nghĩ ngợi một lát, rồi hạ cờ đen xuống, nói: “Quân Xích Diễm đã hành động rồi, Thiên Tử đang muốn làm náo loạn thủ đô đây mà”

Ông cụ ngồi đối diện với ông ấy cầm một quân cờ trắng, cười nhạt, đáp: “Nằm trong dự liệu, ông Cao đã vất bỏ cậu ta rồi, cậu ta muốn sống, thì phải khuấy đục vũng nước này, muốn khiến càng nhiều người chú ý hơn. Thực ra, cậu ta chỉ muốn thu hút sự chú ý của tứ đại gia tộc, mong răng tứ đại gia tộc sẽ ra tay”

Ông cụ này chính là ông Long, là một đại nhân vật. Ông ấy cũng là người phía sau lưng Vương.

Ông Long hạ cờ trắng xuống, lại bảo: “Lần này, e rằng tứ đại gia tộc cổ xưa cũng không có khả năng đứng ngoài cuộc nữa”

Vương cười bảo: “Nước cờ này của ông Long thật cao tay, Giang Cung Tuấn chính là người nhà họ Giang, tuy ông nội của cậu ta đã bị trục xuất khỏi nhà họ Giang, nhưng trong người cậu ta vẫn còn chảy dòng máu của nhà họ Giang. Cậu ta trở thành người chấp hành, hơn nữa còn là người ra tay với nhà họ Cửu. Chuyện này sẽ kéo tứ đại gia tộc cuốn vào trong biến số này”

“Đã đến lúc thanh trừng rồi”

Ông Long thản nhiên mở miệng nói: “Tứ đại gia tộc cổ xưa vẫn luôn đứng ngoài cuộc, nhưng lại âm thâm thu gom của cải, tích lũy tài phú đủ nhiều. Tuy bọn họ không có chức phận, nhưng mỗi một hành động và lời nói, đều ảnh hưởng đến những người có chức quyền. Việc này đối với sự phát triển của quốc gia, đối với việc xây dựng quốc gia, cũng không phải là một chuyện tốt.”

Trên gương mặt Vương mang theo vẻ nặng nề, hỏi “Nhưng, nước như vậy đã hoàn toàn đục rồi. Nếu tiếp tục làm như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người bị cuốn vào nữa. Nội đấu thế này, chẳng phải sẽ cho kẻ địch cơ hội hay sao?”

Ông Long giơ tay, hơi phất tay, ngắt lời của Vương.

“Không giải quyết được nguồn gốc bên trong, thì phát triển kiểu gì, lớn mạnh kiểu gì. Những gia tộc đó, những thế lực đó, những bàn tay phản động trong tối đó, ảnh hưởng tới Đoan Hùng cả trăm nghìn năm. Muốn quốc thái dân an thực sự, cũng chỉ có làm như vậy. Chỉ mong rằng cái giá phải trả cuối cùng, đừng lớn như vậy mà thôi”

Lúc này, Ảnh Tử chen lời vào: “Quân Xích Diễm đã phong tỏa thành phố. Hiện giờ dân trong toàn thành phố lòng người hoảng sợ, đều đang đoán xem đã có chuyện gì xảy ra. Mà quân Xích Diễm cũng đang dần tiến về phía này, dự là trong mười phút nữa, Thiên An Cung sẽ bị bao vây”

Vương hỏi: “Giang Cung Tuấn đã đến đâu rồi?”

Ảnh Tử đáp: “Đang trên đường tới đây rồi, dự tính trong nửa tiếng nữa có thể đến thủ đô.

Nhưng lần này cậu ta chỉ dẫn theo một nghìn quân Hắc Long, nếu thật sự xảy ra xung đột với quân Xích Diễm, thì chỉ sợ một nghìn quân Hắc Long này không đủ đánh”

Ông Long gật đầu, đáp: “Giang Cung Tuấn tới là tốt, cải cách vẫn luôn phải có sự hy sinh”

Ảnh Tử không nói gì. Vương cũng không nói mà chuyên tâm nhìn vào bàn cờ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.

Bên ngoài, hàng loạt xe quân sự được lái tới, một vài quân Xích Diễm trang bị vũ trang đầy đủ xuống xe, bao vây Thiên An Cung lại.

Thiên An Cung có thị vệ, mà những thị vệ này là cấm vệ quân của Vương, cũng là vệ sĩ của Vương.

Quân Xích Diễm lại gần, lập tức đã có một người đàn ông bước tới, lạnh giọng nói: “Các người làm gì thế? Không biết đây là nơi nào sao?

Đây là Thiên An Cung, không một quân đội nào được mang súng tới gần, cậu là người của quân đội nào?

Thế nhưng, tướng quân quân Xích Diễm lại không nói gì. Quân Xích Diễm bao vây Thiên An Cung lại cũng không hề hành động. Bọn họ đang đợi, đợi mệnh lệnh của Thiên Tử.

Trên một chiếc xe ở phía xa, có một người đàn ông mặc chiến bào Xích Diễm, bước ra khỏi xe. Trên chiến bào vẽ một ngọn lửa, trông rất sống động và chói mắt.

Đó chính là Thiên Tử.

Gã ta xuống xe rồi bước tới.

Đội trưởng cấm vệ quân lạnh giọng chất vấn: “Thiên Tử, cậu muốn làm gì?”

Thiên Tử liếc mắt nhìn anh ta lạnh lùng, rút một khẩu súng lục ra, không nói hai lời mà trực tiếp nổ súng.

Đội trưởng cấm vệ quân này lập tức ngã vào.

trong vũng máu. Những cấm vệ quân khác lập tức giơ súng.

Thiên Tử lạnh giọng nói: “Kẻ nào dám động, giết không tha”

Quân Xích Diễm hơn ngàn vạn người lập tức giương vũ khí.

Cấm vệ quân đã sợ rồi.

Thiên Tử thì lại bước vào trong Thiên An Cung.

Trong một gian phòng khách ở Thiên An Cung.

Ảnh Tử nói: “Thiên Tử đã tới rồi, cậu ta dẫn quân lính bao vây Thiên An Cung, đội trưởng cấm vệ quân đã chết.”

“Thăng nhóc này đúng là tàn nhân” Vương không khỏi nhíu mày.

Ông ta cho rằng Thiên Tử chỉ đang tạo ra uy thế, muốn thu hút sự chú ý của tứ đại gia tộc cổ xưa, nhưng không ngờ gã ta lại thật sự ra tay giết người. Hơn nữa người bị giết còn là đội trưởng cấm vệ quân.

“Tự mình giải quyết đi, tôi đi trước đây” Ông Long đang cầm một quân cờ, thuận tay ném đi.

Quân cờ rơi lên bàn cờ, những quân cờ khác trên bàn cờ lập tức bị đánh loạn, một ván cờ đang yên lành hỗn loạn trong nháy mắt Ông Long mới đi chưa bao lâu, thì tiếng bước chân đã truyền tới. Thiên Tử mặc chiến bào Xích Diêm, mang theo một vài quần Xích Diễm đi vào.

Gấã ta liếc mát nhìn bàn cờ hỗn loạn trước mặt, lại nhìn thoáng qua Vương đang ngồi trên sô pha, gã ta đi thẳng tới, rồi ngồi xuống vị trí của ông Long lúc trước.

Vương nhìn gã ta, lạnh lùng hỏi: “Thiên Tử, cậu làm vậy là có ý gì, đêm khuya dẫn quân lính tới Thiên An Cung, cậu đang muốn tạo phản sao?”

Thiên Tử nhếch khóe miệng, phác họa ra một nụ cười giả tạo và tà ác.

“Tôi đi đến ngày hôm nay, còn không phải là bị ông ép hay sao, giết ông, thì nước này sẽ đục, tôi thật muốn xem xem, người sau lưng ông còn có thể ngồi vững như Thái Sơn được hay không?”

Thiên Tử đột nhiên rút súng. Quân Xích Diễm phía sau gã ta cũng lập tức giương vũ khí.

“Ôi!” Vương cười.

Nhìn Thiên Tử và mười mấy quân Xích Diễm mà gã ta dẫn tới, cười bảo: “Thiên Tử, cậu cũng là con cháu của nhà họ Cửu, làm tổng thống lĩnh quân Xích Diễm cũng rất nhiều năm rồi. Cậu cho răng dân mấy chiến sĩ xông vào thì có thể giết được tôi sao. Tôi mà chết dễ dàng như vậy, cũng sẽ không ngôi ở vị trí này đến ba mươi năm”

“Đúng” Thiên Tử cất súng đi: “Tôi biết, bên cạnh ông có cao thủ, mà bản thân ông cũng là một cường giả. Nhưng, người của tôi đã chôn bom rồi, toàn bộ Thiên An Cung đều có bom. Chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, thì Thiên An Cung sẽ lập tức bị san phẳng”

“Vương, còn có cả ông, Ảnh Tử, ông có mạnh đến đâu cũng có thể chạy ra ngoài được sao?”

Thiên Tử dám tới, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh rôi. Nếu không sống được vậy thì kéo.

vương cùng chồn cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.