Cường Đại Chiến Y

Chương 1111: Chương 1111: Rời đi






Du Huyền, ở thành Luân Hoang, được xưng là người con gái đẹp nhất. Cũng là người lương thiện nhất. Không có nóng nảy, đối xử với bất cứ người nào cũng tốt. Cho dù là trên đường có gặp một người ăn xin, thì cô cũng không có ghét bỏ.

Cô cứu Giang Cung Tuấn, bởi vì không hy vọng có người nào phải bỏ mạng ở giữa núi rừng.

“Tôi không biết anh là ai, cũng không biết lai lịch của anh như thế nào, hiện giờ tôi không thể chăm sóc anh nữa, trước khi tôi rời đi, tôi sẽ sắp xếp cho anh ổn thỏa”

Trước kia, Du Huyền đã cho thi công một khu nhà để thu nhận người và giúp đỡ. Những năm gần đây, cô đã cứu không ít người.

Những người này, rất nhiều người đã được sắp xếp vào khu nhà này để được giúp đỡ.

“Là cô đã cứu tôi phải không?”

Ngay tại lúc Du Huyền đang lầu bầu một mình, Giang Cung Tuẩn bỗng nhiên mở miệng.

Anh mở miệng một cái, khiến cho Du Huyền chấn động.

“Anh, anh có thể nói sao?”

“Đương nhiên”

Giang Cung Tuấn nói: “Bởi vì trước kia vết thương quá nặng, có muốn nói cũng không được, đúng rồi, đây là nơi nào vậy?”

Một tháng đã trôi qua, Giang Cung Tuấn khi thì thức khi thì hôn mê. Anh không còn biết chính mình đã xuyên qua được phong ấn rồi rơi khỏi trái đất, rơi đến chỗ nào.

“Nơi này là thành Luân Hoang, nhà họ Du, một tháng trước, tôi đi ra ngoài tìm kiếm dược liệu để luyện đan, phát hiện ra anh đang hấp hối trên núi, lúc này mới cứu anh trở về đây”

“Cảm ơn” Trong đáy lòng Giang Cung Tuấn không ngừng cảm ơn.

Tuy rằng, nếu như Du Huyền không cứu anh, thì anh cũng sẽ không chết, dựa vào thân thể thần kỳ của anh, vết thương trên người cũng sẽ từ từ hồi phục, thế nhưng anh vẫn muốn nói lời cảm ơn.

“Đúng rồi, thành Luân Hoang rốt cuộc là nơi nào, nơi này là chỗ nào của thế giới?”

Giang Cung Tuấn hỏi “Hả?” Vẻ mặt Du Huyền kinh ngạc Trong lòng lập tức nghỉ ngờ, chẳng lẽ người đàn ông trước mặt này, không phải người của Giới Sơ Khai sao? Thế nhưng, cô vẫn không có hỏi Mà chỉ nói: “Nơi này là Giới Sơ Khai, châu Hoàng Thám”

“Giới Sơ Khai?” Nghe đến ba chữ đó, Giang Cung Tuấn cũng ngẩn người.

Thế nhưng bởi vì trưởng lão của Minh Lam Tông ở Giới Sơ Khai, anh mới rơi xuống ranh giới như vậy, hiện giờ anh có nhà nhưng lại không thể quay trở về. Muốn trở về, cần phải chống lại sức mạnh của Minh Lam Tông, nói cách khác, muốn trở về cũng là muốn chết.

“Làm sao vậy?” Bắt gặp vẻ mặt của Giang Cung Tuấn thoáng dữ tợn, Du Huyền không nhịn được hỏi.

“Không có việc gì”

Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi, hiện giờ đã muốn vô dụng rồi, hiện giờ việc duy nhất mà anh phải làm, đó chính là mau chóng tu luyện, trong một thời gian ngắn khiến cho sức mạnh tăng lên, sau đó quay về lại trái đất, tiêu diệt Minh Lam Tông.

Hơn nữa, hiện giờ nếu anh rời đi, anh cũng lo lắng cho Đường Sở Vi và Giang Vi Lam. Nếu như Minh Lam Tông gây phiền phức cho.

Đường Sở Vi và Giang Vi Lam thì phải làm sao?

Tuy rằng Tố Quỳnh đã nói, cho dù hiện giờ anh đã chết, chờ đến khi năng lực của anh đạt cực đỉnh, thì cũng có thể sống trở lại. Thế nhưng việc đạt cực đỉnh mà Tố Quỳnh nói, đây là cảnh giới mà anh không hề biết, anh còn không biết được rằng chính bản thân mình rốt cuộc có thể đạt đến cảnh giới này hay không?

“Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi trước” Du Huyền xoay người rời đi.

Qua mấy ngày kế tiếp, Du Huyền cũng không hề xuất hiện. Mà còn Giang Cung Tuấn nằm trên giường, khiến cho thân thể của anh đang đần dần hồi phục. Hiện giờ, anh vẫn chưa thể động đậy như trước.

Nhưng anh không bị hôn mê nữa. Ba ngày sau, Giang Cung Tuấn được chuẩn bị cho một chiếc xe ngựa. Rất nhanh sau đó, anh đã bị đưa lên xe ngựa, có một người địa phương xuất hiện “Chào cậu”

Sau khi được sắp xếp trên chiếc giường ở đằng sau, một âm thanh lại được truyền tới nói: “Nơi này là biệt viện Hòa Bình, là do cô chủ đã bỏ vốn vào để tu sửa, những ngày tới anh cứ yên tâm ở trong đây dưỡng thương”

Giang Cung Tuấn nhìn qua, là một người con gái với dáng vẻ thanh tú đang nói chuyện.

Anh cũng biết, cô chủ mà trong miệng cô gái này vừa nhắc tới, chính là người đã cứu mình.

Thế nhưng trước mắt anh vẫn bị thương, ngay cả đầu cũng không di chuyển được, cũng chưa thấy được rốt cuộc người cứu anh có dáng vẻ như thế nào.

“Gô gái, cô chủ của cô tên gì, cô ấy nói rằng cô ấy phải rời đi, là đi đâu?”



Giang Cung Tuấn có chút nghỉ ngờ hỏi “Cái gì mà một tông, một viện và bộ tộc, có ý gì?

Cô gái nói: “Cái gọi là một tông, chỉ là chỉ Minh Lam Tông” Nghe được ba chữ Minh Lam.

Tông, Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.

Anh biết Minh Lam Tông ở Giới Sơ Khai, lại không hề nghĩ rằng ở Giới Sơ Khai, Minh Lam Tông lại có địa vị cao như vậy.

“Một việ “Còn bộ tộc, có nghĩa là Cổ Tộc”

Sau khi được nghe giải thích, đại khái Giang Cung Tuấn cũng biết được rằng ở Giới Sơ Khai này có sự phân chia thế lực. Thần Viện!

Anh cũng có được sự hứng thú với Thần Viện, hiện giờ anh đang ở Giới Sơ Khai, cũng.

không còn nơi nào để đi, có thể gia nhập được Thần Viện, trở thành đệ tử của họ, có thể yên tâm tu luyện ở Thần Viện rồi.

Chờ cho đến khi năng lực đủ lớn rồi lập tức quay về trái đất. Còn về phần chuyện đang xảy ra ở trái đất, tạm thời anh không nên lo lắng tới. Bởi vì, anh biết rằng, có một Sơn Ngoại Sơn tồn tại.

Cường giả của Sơn Ngoại Sơn tất nhiên vẫn còn sót lại, cường giả này cũng sẽ không trơ mắt nhìn trái đất bị hủy diệt. Mà còn phong ấn.

Anh lập tức lại càng không lo lăng tới. Bởi vì bốn con dấu vẫn còn đang trong tay anh.

Anh không quay về, trái đất không thể mở ra phong ấn, phong ấn không mở, thế giới Tam Thiên sẽ không hòa lại làm một với trái đất.

Về phần kế tiếp trái đất phải xuất hiện tai nạn gì, anh cũng không thể quản lý được. Tai nạn xuất hiện sau quá trình tạo hóa, anh cũng không có suy nghĩ gì. Hiện giờ việc anh cần làm đó chính là ẩn núp ở Giới Sơ Khai, yên tâm tu luyện một thời gian, muốn quay về trái đất thì ít nhất cũng phải đạt được tới pháp cảnh.

Nếu không đạt tới pháp cảnh, anh cũng không có tư cách gì quay về trái đất, không có tư cách để ganh đua cao thấp với Bảo Văn.

Nghĩ tới trưởng lão Bảo Văn của Minh Lam Tông, ham muốn trong lòng Giang Cung Tuấn ngày càng lớn và mãnh liệt.

“Gậu cứ nghỉ ngơi, tôi xin đi trước” Cô gái không nói nhiều, xoay người bước đi tất nhiên là Thần Viện”

Mấy ngày tiếp theo, Giang Cung Tuấn thật sự chữa lành vết thương. Thân thể của anh hồi phục thì ma khí trong cơ thể cũng dần dần tăng cao, thân thể anh đần dần hồi phục, ngày thứ ba sau khi được đưa tới biệt viện Hòa Bình, anh đã có thể miễn cưỡng xuống giường đi được vài bước.

Ngày thứ năm được đưa tới Hòa Bình, thân thể của anh cơ bản là đã hồi phục, thế nhưng tu vi vẫn chưa hồi phục, muốn khôi phục được tu vi, còn cần thêm một khoảng thời gian nữa.

Thế nhưng, Giang Cung Tuấn không thể đợi được nữa. Bởi vì, nếu chậm trễ thêm chút nữa, sẽ bỏ lỡ mất thời hạn mà Thần Viện tuyển đệ tử. Anh lựa chọn cách đi mà không nói lời từ biệt.

Rời khỏi biệt viện Hòa Bình, rời khỏi thành Luân Hoang, bắt đầu hành trình đi về thành Hoàng Thám.

Sau khi rời khỏi thành Luân Hoang, Giang Cung Tuấn tìm một nơi không có người, tiến vào bên trong Tiên phủ, hai một ít trái cây thần kỳ trong Tiên phủ, sau khi ăn trái cây rồi, ở trong phòng một thời gian tự mình chữa lành vết thương.

Rất nhanh sau đó vết thương cũng đã khôi phục hoàn toàn, năng lực cũng đạt tới đỉnh.

Ở Giới Sơ Khai, ở giữa một hòn núi. Giang Cung Tuấn đang cùng với một con mãnh thú chiến đấu kịch liệt. Mãnh thú này, là một con mãng xà lớn, thân hình dài trăm mét. Giang Cung Tuấn đánh ra một quyền, thân thể của mãng xà trực tiếp bị đánh cho tơi tả.

Giang Cung Tuấn với vẻ mặt vừa lòng, lẩm bẩm nói: “Lần này bị Lôi Điện tấn công hơn nửa tháng, tuy rằng bị thương nghiêm trọ suýt chút nữa đã chết, nhưng thân thể tôi là có ma khí bên trong, nhưng Lôi Điện đã không ngừng rèn luyện thân thể cho tôi, hiện giờ vết thương đã hồi phục, năng lực trong cơ thể tôi hiện giờ, hẳn là có thể đạt tới cảnh giới so với giai đoạn thứ nhất của cường giả Nhập Thành”

Lần này thập tử nhất sinh, nhưng Giang Cung Tuấn cũng đã có được một chỗ rất tốt.

Đó chính là, năng lực thân thể của anh đã rất mạnh. Hiện giờ chỉ bằng năng lực của thân thể này, anh có thể cùng chiến đấu với cường giả Nhập Thành ở giai đoạn thứ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.