Giang Cung Tuấn không chắc rằng Truy Hải có đang gọi cho Thiên Tử hay không.
Nhưng anh biết, nếu đây không phải là Thiên Tử thì Thiên Tử cũng đứng ở một bên nghe.
Trong điện thoại không có âm thanh gì khác truyên tới.
Giang Cung Tuấn nói lân nữa: “Thiên Tử, tôi không quan tâm anh có mục đích gì, nhưng tôi tuyệt đối sẽ ngăn cản anh”
”Tít tít tít!”
m thanh tít tít tít vang lên.
Đối phương không lên tiếng đã cúp điện thoại.
“Hắc Long, mày không thể còn sống mà rời khỏi đây được đâu.“Truy Hải nhìn Giang Cung Tuấn, gắn từng chữ nói: “Bên ngoài có một trầm ngàn đại quân, thành Nam Hoang có ba triệu đại quân, nếu mày đã tới rôi thì đừng hòng nghĩ đến việc còn sống rời đi”
“Vậy sao?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Nếu như tao đã tới thì hẳn có cách để rời đi, đúng rồi, quên nói cho mày biết, nơi này đã từng là phòng hội nghị của quân Hắc Long Nam Hoang, nơi này tao rõ còn hơn cả lòng bàn tay, bây giờ ở đây đã cát đứt liên lạc với bên ngoài rôi, dù cho nơi này có sập xuống thì bên ngoài cũng không biết”
Nghe vậy, tướng quân của hai mươi tám nước đổi sắc mặt.
“Hắc Long, tôi… tôi cũng là bị bắt buộc”
“Hắc Long, van xin cậu cho tôi một con đường sống, tôi sẽ lập tức rút quân ngay”
Không ít người bắt đầu khẩn cầu.
“Ầm”
Giang Cung Tuấn trực tiếp nổ súng.
Truy Hải cứ như vậy mà té xuống vũng máu, mất đi hơi thở của sự sống.
Tướng quân của hai mươi tám nước sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
“Nếu đã tới, vậy sẽ phải chuẩn bị việc phải bỏ mạng chứ, mấy người tấn công thành Nam Hoang, khiến cho quân Hắc Long chết vô số, không giết máy người, tôi sao mà hoàn thành được dặn dò của quân Hắc Long đây?”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn âm u, trong giọng nói mang theo sát ý.
Hơi thở trên người anh quá mạnh mẽ, thật đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến cho rất nhiêu tướng quân ở nơi này cảm thây run sợ trong lòng, trên người giống như bị một tảng đá lớn đè vậy, ngay cả cử động cũng không dám.
“Mọi người cùng nhau tiến lên, nếu hẳn nổ súng thì chúng tôi cũng cùng nhau nổ súng, tôi không tin…”
Một tên tướng quân hô lớn lên.
Thế nhưng còn chưa nói xong, Giang Cung Tuấn đã trực tiếp nổ súng, thân thể của người đó chậm rãi ngã xuống.
Mặc dù thân thủ của tướng quân của hai mươi tám nước cũng không tệ, thế nhưng khi đối mặt với Hắc Long, bọn họ không cómột chút dục vọng chiến đấu nào.
Bọn họ biết chờ đợi sẽ chết.
Nhưng cũng biết, nếu động thủ bây giờ, cũng sẽ chết ngay lập tức.
“Tự mình giải quyết đi”
Giang Cung Tuấn quét nhìn tướng quân còn sống, cam kết: “Tôi cam kết, nếu mấy người tự kết thúc sinh mạng của chính mình, quân Hắc Long của tôi tuyệt đối sẽ không động đến lính của quỗc gia mấy người, để cho bọn họ rời khỏi thành Nam Hoang an toàn, còn nếu không…”
Vẻ mặt anh trầm xuống, lạnh lùng nói: “Máu chảy thành sông, ba triệu đại quân, chết không có chỗ chôn”
Chết?
Tự sát?
Loài người luôn sợ hãi việc chết, tự sát một sự tinh thần can đảm rất lớn, bọn họ đều là tướng quân của quốc gia, đều là dưới một người, trên vạn người, sao họ có thể chịu chết như thế được.
“Sao thế, cần tôi ra tay sao?”
mì thanh lạnh lùng của Giang Cung Tuấn vang lên Ngay sau đó, nổ súng.
Súng liên thanh không ngừng bắn.
Giờ khắc này, vô số tướng quân cũng nổ súng.
Bọn họ muốn trước khi chết cũng phải giết cho bằng được Giang Cung Tuấn.
Thế nhưng tốc độ của bọn họ vốn dĩ không bằng được Giang Cung Tuấn.
Mấy giây ngắn ngủn thôi, vậy mà trong phòng hội nghị đã tràn ngập thi thể.
Chỉ có một người còn sống.
Đó chính là Tổng thống lĩnh liên quân của hai mươi tám nước – Tỳ Khưu.
Tỳ Khưu tê liệt ở trên ghế, cả người không còn chút sức lực nào.
Anh nhìn giống như tử thần vậy. Giang Cung Tuấn từng bước đi tới, trên trán hiện đổ mồ hôi hột to như hạt đậu, rất nhanh mồ hôi đã làm ướt chiến bào của ông ta.
Giang Cung Tuấn nhàn nhạt hỏi: “Ông biết vì sao tôi không giết ông không?”
“Tôi, tôi không biết”
Tỳ Khưu đầu đầy mồ hôi, ngay cả hàm răng cũng đang run rẩy, Giang ngồi xuống, châm một điếu thuốc, hít sâu một cái.
“Bởi vì ông là tổng chỉ huy của hai mươi tám nước, tôi còn cần ông truyền lệnh rút quân xuống, dĩ nhiên ông cũng có thể lựa chọn từ chối, mà nếu như vậy thì quân Hắc Long đánh tới, thành Nam Hoàng mỗi ngày đều là khói lửa chiến tranh, ba triệu quân phơi thây khắp nơi, hơn nữa…”
Giang Cung Tuấn dừng một chút, tiếp tục nói: “Một khi chiến tranh thật sự xảy ra thì sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy, quân Hắc Long ra Thiên Sơn Quan, tiến quân thần tốc, tiêu diệt hai mươi tám nước.”
Mỗi một chữ Giang Cung Tuấn nói ra giống như lưỡi dao sắc bén cắm vào tim của Tỳ Khưu.
Nghe được mấy chữ diệt hai mươi tám nước này, thân thể ông tôi nhịn không được mà run rẩy.
“Tôi, tôi hạ lệnh, tôi hạ lệnh rút lui Tỳ Khưu biết, lần này kế hoạch đã thất bại.
Kế hoạch đánh chết Hắc Long đã thất bại rồi.
Ông tôi cũng biết, nếu như không hạ lệnh rút quân, hội Hắc Long cũng sẽ giết ông ta, hơn nữa ba triệu đại quân và quân Hắc Long sẽ phát sinh ra mâu thuẫn, một khi chiến tranh quy mô lớn nổ ra thì sẽ không kết thúc dễ dàng như thế nữa.
Phòng giám sát.
Đám người Giang Ly thấy một màn này, trên mặt ai cũng mang nụ cười.
“Thành công”
“Đúng vậy, thành công, có thể còn sống trở về tồi: “Chặc chặc, lẻn vào thành Nam Hoang của ba triệu đại quân trú đóng đánh chết tướng quân của hai mươi tám nước, chuyện này đáng để tôi khoe khoang cả đời này luôn đó, nhưng đáng tiếc là không thể làm sát thủ được nữa rồi, nếu không, danh tiếng của tôi sẽ cao hơn một bậc.”
Rất nhiều sát thủ trên mặt đều mang nụ cười.
Văn phòng cao ốc, phòng hội nghị ở tầng thứ tám.
Giang Cung Tuấn nhìn Tỳ Khưu, nói: “Được rồi, thấy ông sợ đến mức cả người toàn là mồ hôi, đi, theo tôi đến phòng chỉ huy”
“ừ”
Tỳ Khưu đứng lên.
Ông tôi đi theo Giang Cung Tuấn đến phòng chỉ huy.
Dưới lầu, cũng không ít chiến sĩ đi tuần tra.
Bọn họ không hề biết trong phòng hội nghị đã xảy ra chuyện gì.
“Tướng quân.”
Lúc Tỳ Khưu đi tới, những chiến sĩ này cũng tôn kính mở miệng.
Nhưng Tỳ Khưu không đáp lại.
Không lâu sau đó đã đến phòng chỉ huy.
Đang khống chế phòng chỉ huy chính là sát thủ Tiểu Thái Muội đứng thứ ba trên bảng xếp hạng, còn có Tử Thần và Mèo Hoang.
“Lão đại.”
Hai người đồng thanh mở miệng.
Giang Cung Tuấn đi tới, võ vai bọn họ, tán thưởng nói: “Làm không tệ, trở về sẽ có thưởng”
“Cảm ơn lão đại nhiều.”
Giang Cung Tuấn nhìn Tỳ Khưu, nói: “Hạ lệnh đi”
Tỳ Khưu đi tới phòng chỉ huy, nhìn về phía micro, mở miệng nói: “Tôi ra lệnh, liên quân hai mươi tám nước, cả đêm nay rút quân, rút lui khỏi thành Nam Hoang, rút lui khỏi nước Đoan Hùng”
Tất cả phó tướng của hai mươi tám nước cũng nhận được lệnh.
“Truyền lệnh xuống, toàn quân rút lui”
“Rút lui, cả đêm rút lui, rút lui ra khỏi thành Nam Hoang.”
Nhưng ông ta lại không biết Giang Cung Tuấn rốt cuộc muốn cái gì.
“Cậu, cậu muốn tiền?”
“Tiên?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Tiền có thể giải quyết mọi vấn đề sao, các người thua trận nhiều như vậy rồi mà vân còn dám đến xâm phạm, lân này tôi phải dạy dô các người một chút, nhượng đất bồi thường đi, hai mươi tám nước, môi một nước nhượng ra năm thành phố, nhượng cho nước Đoan Hùng, chuyện này coi như kết thúc”
Vừa nói, anh mặt trâm xuống “Nếu không, quân Hắc Long sẽ xuất hiện tại Thiên Sơn Quan, phát động công kích võ trang với hai mươi tám nước, cưỡng ép mang vào lãnh thổ của Đoan Hùng”