Cường Đại Chiến Y

Chương 860: Chương 860: Sự cuồng vọng của Giang Thời




Mộ Dung Xuân kêu Giang Cung Tuấn đừng hành động thiếu suy nghĩ, nên Giang Cung Tuấn cũng tạm thời không liên lạc với những người khác.

Sau khi anh trở về nhà, liền nghỉ ngơi tại nhà. Đêm tôi, trong phòng. Đường Sở Vi dựa vào lòng Giang Cung Tuấn, nhẹ giọng hỏi: “Chồng, khi nào thì đi Mông quốc?”.

Giang Cung Tuấn nói: “Chờ tin tức bên phái Thiên Sơn, xem xem khi nào cao thủ giới võ cổ có thể tụ tập ở phái Thiên Sơn, chờ ngày mai anh gặp được Mộ Dung Xuân, thương lượng với ông ta xong, thì sẽ đến phái Thiên Sơn, tập hợp với Trần Phi Hùng.”

Đường Sở Vi lo lắng nói: “Em luôn cảm thấy không có gì không ổn.”. Giang Cung Tuấn nghe vậy hỏi lại: “Sao vậy, có gì không ổn sao? Tin tức lần này là Thiên Môn điều tra ra được. Chặng đường điều tra khiến cho Đường Sở Vi có chút lo lắng. Đây là đệ tử Thiên Môn làm nội gián bên trong Cổ Môn, mới điều tra ra được tin tức này.

Chuyện này đối với Cổ Môn mà nói là bí mật cơ mật, bình thường đệ tử Cổ Môn tuyệt đối sẽ không biết, có lẽ chỉ có mấy cao tầng mới biết được.

Nhưng Thiên Môn lại dễ dàng biết những tin tức này. Đường Sở Vị nhận thấy, đây có lẽ là Cổ Môn đã đặc biệt bày trò. Mục đích chính là thu hút Giang Cung Tuấn và võ giả cổ Đoan Hùng đến đó, rồi một lưới tóm hết bọn họ. Đường Sở Vị chìm sâu vào suy nghĩ. Những tình huống này đương nhiên cô không thể nói.

“Không biết, chỉ là một loại trực giác của em mà thôi”

Giang Cung Tuấn xoa xoa đầu cô, cười nói: “Yên tâm đi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, lần này hành động có rất nhiều cao thủ, hình như toàn bộ giới cổ võ đều hành động, cho dù Mông quốc có thiên la địa võng, thì anh cũng sẽ đâm thủng cái lưới này.”

Nói thì như vậy, nhưng Đường Sở Vi vẫn là lo lắng. Bởi vì Cổ Môn dùng cổ độc. Dù công phu có cao, cho dù bị trúng cổ độc, thì cũng sẽ biến thành cừu con mặc cho người ta chặt đứt.

“Chỉ hy vọng là em lo lắng quá nhiều” Đường Sở Vi không mở miệng. Đêm, lặng lẽ qua đi. Ngày hôm sau. Sáng sớm, Mộ Dung Xuân liền xuất hiện ở nhà Đường Sở Vi.

“Giang huynh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Trước đó Giang Cung Tuấn đã nói đại khái với Mộ Dung Xuân, nhưng ở trong điện thoại, nói không rõ ràng cho låm.

Bây giờ gặp mặt, Giang Cung Tuấn kể hết chi tiết mọi chuyện một lượt,

Từ việc Cổ Môn ra tay với mấy gia tộc, mấy môn phái, giết lão thiếu của những gia tộc, môn phái này, bắt thanh. niên trẻ đi, cho đến chuyện phái Thiên Sơn điều tra được tin tức.

Mộ Dung Xuân nghiêm túc lắng nghe. Sau khi nghe Giang Cung Tuấn kể lại, ông ta lo lắng nói: “Giang huynh, đây có lẽ là một cái bẫy.”

“Cho dù là cái bẫy, tôi cũng phải đi một chuyến, chẳng lẽ trơ mắt nhìn những võ giả đó bị cổ độc khống chế sao?”.

Đêm hôm qua, Đường Sở Vi cũng đã nhắc nhở. Trong lòng Giang Cung Tuấn cũng có chút thấp thỏm. Thế nhưng, anh biết rõ ràng đây là cái bẫy, nhưng anh không thể không đi, Nếu như không đi, thì những võ giả đó, thật sự sẽ bị cổ độc khống chế.

Đến lúc đó bọn họ chẳng những có thể tăng vọt công lực, mà còn không sợ đau, không sợ chết, Cổ Môn nếu lợi dụng đám tử vệ này làm chuyện gì đó, thì sao anh có thể ngăn chặn được cơ chứ?

Mộ Dung Xuân chìm vào suy nghĩ, một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Đúng vậy, biết rõ là bẫy, nhưng không thể không đi được, Âu Dương Lãng này, vì quyền lực, mà thật sự mất hết thiện lương.”

Giang Cung Tuấn nhìn Mộ Dung Xuân, hỏi: “Ông nghĩ như thế nào?”. Mộ Dung Xuân lại suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói: “Như vậy đi, trước tiên cậu hãy đến phái Thiên Sơn tụ họp

cùng Trần Phi Hùng với các đại môn phái khác rồi đến Mông quốc, tôi sẽ âm thầm đi theo, nếu thật sự có âm mưu quỷ kể gì, thì tôi cũng sẽ âm thầm cứu viện, có thể cứu người hay không đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là không có người chết, nếu như đám người này chết đi, thì giới cổ vũ Đoan Hùng thật sự là xong đời rồi.”

“Ừm, chỉ có thể như vậy thôi”. Mộ Dung Xuân âm thầm đi theo, Giang Cung Tuấn vẫn rất yên tâm. Lúc trước thực lực của ông ta là thiên hạ đệ nhất. Bây giờ có không ít cao thủ luyện hóa Linh Quy nội đan, thực lực tăng vọt. Nhưng cho dù là như vậy, thì thực lực của Mộ Dung Xuân cũng có thể xếp hạng ở phía trước.

“Ông nội cậu đâu?” Mộ Dung Xuân hỏi.

Giang Cung Tuấn lắc đầu, nói: “Tôi vẫn không liên lạc được với ông nội, từ trước đến nay ông ấy đều xuất thần nhập quỷ như vậy, mỗi lần xuất hiện lại rời đi, tôi muốn tìm cũng không tìm được, chỉ có thể đợi ông ấy đến tìm tôi mà thôi.”

“Ha ha!” Lúc này, một tiếng cười vang lên bên ngoài cửa, Sau đó cửa phòng được đẩy ra. Một người đàn ông nhìn tương đối trẻ, khoác chiếc áo choàng trắng rộng lớn, đầu tóc ngắn gọn gàng bước vào.

Nhìn thấy có người đi tới, Giang Cung tuấn vẻ mặt bất lực, hỏi: “Ông nội, có phải ông luôn ở bên cạnh con hay không, sao mỗi lần nói đến ông, thì ông lại xuất hiện vậy.”

Giang Thời đi tới, ngồi xuống, cười cười, nói: “Nếu như ta không bảo vệ con trong bóng tối, thì không biết con đã chết bao nhiêu lần đầu”

“Có lẽ ông nội cũng biết là con định đến Mông quốc chứ?”

Nghe xong, thần sắc Giang Thời trở nên ngưng trọng, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu: “Ừm, đã biết tin tức rồi.”

“Vậy ông nội thấy chuyện này như thế nào?” Giang Cung Tuấn hỏi.

“Đi” Giang Thời chỉ trả lời một chữ. Nghe vậy, Giang Cung Tuấn liền thấy yên tâm. Ông nội đã nói như vậy rồi, lần này anh đi Mông quốc, nhất định sẽ diệt Cổ Môn, diệt Âu Dương Lãng.

“Ông nội, thực lực của ông là tầng thứ mấy?” Giang Cung Tuấn hỏi, Anh luôn rất tò mò, hiện tại ông nội của anh rốt cuộc thực lực như thế nào.

Anh chỉ biết được, trước đại hội Thiên Sơn, ông nội anh còn chưa leo được lên Thiên Bảng, chỉ là ở đỉnh phong cảnh giới thứ tám.

Giang Thời cười cười, nói: “Cảnh giới của ta, kém cảnh giới thứ chín một chút”. Giang Cung Tuấn nhịn không được hỏi: “Vậy đứng thứ mấy Thiên Bảng?”

Giang Thời nhìn Mộ Dung Xuân một cái, chỉ chỉ ông ta, nói: “Đánh hai ba người như ông ta không thành vấn đề, nhưng……. . Truyện Mỹ Thực

Ông ấy vừa chuyển lời, nói: “Ta tu luyện xảy ra một chút vấn đề, tạm thời vẫn chưa giải quyết, không thể vọng động chân khí, nếu không sẽ bị phản phệ.”

Giang Cung Tuấn bị thực lực của Giang Thời làm cho chấn động. Đánh bại hai ba Mộ Dung Xuân ư? Điều này có nghĩa là bước vào cảnh giới gì, mới có thể có khẩu khí điên cuồng như vậy chứ.

Mộ Dung Xuân cũng nhìn Giang Thời, hơi bĩu môi, nói: “Giang Thời, ông đừng nói quá tự tin, tuy rằng tôi không luyện hóa Linh Quy nội đan, nhưng sau khi tôi bị thương, thương thế bình phục, thì cũng có lĩnh ngộ, công lực cũng tăng lên không ít.”

“Tôi biết.”

Giang Thời nhẹ giọng mở miệng, nói: “Tôi biết ông đã đứng thứ ba Thiên Bảng, sắp tiếp cận thứ tư Thiên Bảng rồi, đánh hai ba người như ông, chỉ là bảo thủ tính toán, nếu như tôi tìm được cách phục hồi cơ thể, thì giết ông, chỉ cần một chiêu.”

Giang Thời rất điên cuồng, rất tự tin. Mộ Dung Xuân buồn bực không nói gì. Giang Cung Tuấn nghe xong liền cảm thấy giật mình, nói: “Ông nội, để con giúp ông kiểm tra cơ thể.”

Giang Thời kịp thời dừng tay, nói: “Không cần, cơ thể của ta, con không trị được, lần này đi Mông quốc con yên tâm đi, ta với Mộ Dung Xuân sẽ âm thầm quan sát tình hình, nếu như không ổn, thì chúng ta sẽ ra tay kịp thời.”

Có được lời này, Giang Cung Tuấn liền yên tâm.

“Đúng rồi, Sở Vi, sức khỏe của con sao rồi?” Giang Thời bỗng nhiên nhìn Đường Sở Vi đang ngồi bên cạnh Giang Cung Tuấn.

“A?” Đường Sở Vị nghe bọn họ nói chuyện, nghe đến nhập tâm.

Bỗng nhiên Giang Thời hỏi han khiến cô có chút ngây ra. Một lúc sau, cô mới phản ứng kịp rồi nói: “Rất, rất tốt, không có vấn đề gì cả”.

“Vậy thì tốt.”

Giang Thời gật đầu nhẹ nhàng: “Con nên nhớ, không ai có thể lên trời bằng một bước, muốn có sức mạnh trong thời gian ngắn thì phải trả giá, tu luyện cần phải làm theo từng bước mà đến”

Đường Sở Vị không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Giang Thời. Cô cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, con nhớ rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.