Cường Đại Chiến Y

Chương 963: Chương 963: Thăm dò tình hình




Giang Cung Tuấn không biết, Âu Dương lãng đã bày ra trận pháp chờ đợi anh sa lưới. Anh không biết, Âu Dương Lãng muốn một mẻ hốt gọn anh cùng những người bên cạnh anh. Bây giờ, Giang Cung Tuấn đang cùng với một số cường giả trong giới cổ võ tìm kiếm lần mò. Chỗ này là sa mạc. Gió tương đối lớn. Bão cát mịt mù.

Sức gió như này, ngay cả một chiếc ô tô cũng có thể bị thổi đi, nhưng bọn họ cũng là cường giả cổ võ, thực lực đều rất mạnh, vận chân khí, cũng có thể chống đỡ lại được sức gió.

Đi không biết bao lâu, bọn họ thấy một ngọn đồi. Đồi này cao hơn năm mươi mét. Ở phía dưới ngọn đồi có một lối đi. Bên ngoài lối đi có mấy chiếc xe SUV đỗ ở đó.

“Dừng!”. Sau khi nhìn thấy tình cảnh phía trước, Giang Cung Tuấn vội giơ tay lên. Đám người phía sau anh lập tức dừng lại. Giang Cung Tuấn nhìn ngọn đồi cách đó trăm thước, ở phía dưới chân đồi có một đường hầm.

“Tính toán vị trí, hẳn là chỗ này” Anh chỉ vào đường hầm phía trước.

“Có gì đó không đúng”.

Trần Phi Hùng cũng nhìn chằm chằm lối đi phía trước cùng mấy chiếc xe SUV đỗ bên ngoài, nói: “Theo lý mà nói, đây là căn cứ nghiên cứu quan trọng của Cổ Môn, chỗ này nhất định phải được canh phòng nghiêm ngặt, nhưng bây giờ lối vào ngay cả một người canh gác cũng không có. Cái này rõ ràng là một cái bẫy, muốn dụ tất cả chúng ta đi vào”.

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn nghiêm túc, nói: “Đến cũng đã đến rồi, nhất định phải vào bên trong xem thử một chút. Như này đi. Tôi đi vào trước xem tình hình, mọi người ở đây canh chừng, một khi nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, lập tức rút lui”.

Trần Phi Hùng nhắc nhở: “Cẩn thận một chút”

Giang Cung Tuấn gật đầu, quay người nhìn về mấy chục cường giả cổ võ phía sau, nói: “Mọi người, mọi người chờ ở đây, tôi đi thăm dò tình hình”

Tất cả mọi người gật đầu.

Giang Cung Tuấn cẩn thận liếc mắt quan sát xung quanh, sau đó vận chân khí, cơ thể lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện ở lối ra vào.

Ngọn đồi này cao hơn năm mươi mét, dưới chân đồi là một đường hầm cao ba mét, rộng hơn ba mét, hơn nữa còn được gia cố bằng một chút xi măng.

Tại lối vào, Giang Cung Tuấn còn nhìn thấy có camera. Anh khẽ nhíu mày, không tùy tiện đi vào. Sau khi ngẫm nghĩ một lát, anh tiện tay huy động, nắm lấy một nắm cát. Camera vẫn hướng thẳng vào lối ra vào. Anh đi đến ngoài phạm vi giám sát của camera. Vận chân khí, lập tức hình thành một lực cổ kính, một ít cát trên mặt đất bị cuốn bay lên. Anh nhân cơ hội này, ném nắm cát trong tay ra. Camera trong nháy mắt bị cát bao phủ. Trong nháy mắt này, Giang Cung Tuấn vận toàn lực, tiến vào đường hầm dưới lòng đất. Lối đi này kéo dài đến tận sâu trong lòng đất.

Vừa tiến vào, Giang Cung Tuấn đã phát hiện có không ít đệ tử Cổ Môn đeo mặt nạ đang canh gác, hơn nữa còn canh phòng rất cẩn thận nghiêm ngặt.

Bây giờ, ở cung điện dưới lòng đất, trong một căn phòng.

“Lão đại, Giang Cung Tuấn đã đi vào”

Âu Dương Lãng nghe cấp dưới báo cáo, nở một nụ cười nhạt, nói: “Không được hành động thiếu suy nghĩ, để anh ta đi vào điều tra một phen, chờ anh ta nhìn thấy đám cường giả cổ võ bị bắt, anh ta nhất định sẽ ra ngoài dẫn theo toàn bộ đám người vào bên trong cứu người, lúc ấy hãy khởi động trận pháp”

“Vâng”

Tên cấp dưới báo cáo lập tức truyền lệnh xuống, không được hành động thiếu suy nghĩ. Mà giờ khắc này, Giang Cung Tuấn đang chậm rãi xâm nhập. Anh liên tục tránh tai mắt của đệ tử Cổ Môn đang canh gác. Lối đi dưới lòng đất này rất sâu. Đi một hồi, Giang Cung Tuấn nhìn thấy một tòa cung điện đổ nát. Tòa cung điện này bị vùi sâu trong lòng đất, hiện tại cát bên trong cung điện đã được đào lên. Cộp cộp cộp! Có tiếng bước chân truyền đến. Cơ thể của Giang Cung Tuấn lóe lên, lập tức xuất hiện ở trên nóc cung điện, cơ thể dính sát vào vách tường. Không bao lâu, một vài đệ tử Cổ Môn đi đến. Giang Cung Tuấn nhìn vài đệ tử Cổ Môn phía dưới.

Sau một hồi suy nghĩ, anh nhanh chóng di chuyển ra ngoài, cơ thể rất nhanh đã tiếp đất, thoắt cái đã điểm huyệt người đi cuối cùng, lôi hắn ta bước nhanh về phía góc tường.

Giang Cung Tuấn lột quần áo của đệ tử Cổ Môn hôn mê, tháo mặt của hắn ta xuống. Sau đó, khoác bộ quần áo lên người, đeo mặt nạ vào. Sau khi làm xong tất cả, anh bắt đầu quang minh chính đại tìm kiếm ở bên trong cung điện dưới lòng đất. Anh phát hiện, cung điện dưới lòng đất này rất lớn. Càng đi vào sâu, bên trong càng canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả anh cũng không dám tùy tiện xâm nhập.

“A…”

“Thả tạo ra, thả tạo ra”

“Chúng mày là một lũ súc sinh”

Giang Cung Tuấn nhìn về phía trước, anh nghe thấy loáng thoáng tiếng kêu thê lương thảm thiết. Anh cũng đoán được, phía trước chắc là căn cứ nghiên cứu thí nghiệm. Mục đích chính lần này đến đây, chính là để cứu những cường giả cổ võ bị bắt, phá hủy căn cứ nghiên cứu này. Anh không hành động thiếu suy nghĩ, mà lựa chọn rời đi.

Giang Cung Tuấn cứ nghĩ rằng quỷ không biết thần không hay, thế nhưng hành tung của anh vẫn luôn bị Cổ Môn kiểm soát.

“Lão đại, Giang Cung Tuấn rời đi rồi”

“U” Trên mặt Âu Dương Lãng mang theo ý cười, nói: “Cá đã cắn câu rồi, giờ chỉ chờ thu lưới thôi”.

Lúc này, Giang Cung Tuấn đã lặng yên không một tiếng động rời khỏi cung điện dưới lòng đất, hội ngộ cùng đám người Trần Phi Hùng.

Giang Cung Tuấn vừa xuất hiện, Trần Phi Hùng đã hỏi: “Tình hình bên trong như thế nào?”

Giang Cung Tuấn thành thật nói: “Bên trong có rất nhiều đệ tử Cổ Môn, cũng có không ít cường giả cổ võ bị nhất bên trong, Cổ Môn bây giờ đang tiệm độc tố vào trong người của bọn họ, việc này không thể chậm trễ thêm được nữa, chúng ta lập tức phải triển khai cứu viện”

“Cứu, cứu như thế nào?”

Vẻ mặt Trần Phi Hùng nghiêm túc, nói: “Bên trong chắc chắn đã bày ra thiên la địa võng, chúng ta cứ tùy tiện xông vào như thế, chính là tự chui đầu vào rọ”

“Liều thôi”.

Một cường giả cổ võ trong nháy mắt rút kiếm ra: “Không có gì phải sợ hết, chúng ta nhiều người như thế này, cũng đều là cường giả, hơn nữa có Giang công tử lãnh đạo, cho dù Âu Dương Lãng có tự mình hiện thân, cũng phải đem hắn làm thịt.:

Giang Cung Tuấn cũng rơi vào trầm tư suy nghĩ. Mặc dù nói anh đi vào bên trong thăm dò một phen, thế nhưng bên trong rốt cuộc có cái gì, anh còn chưa thăm. dò ra được rõ ràng.

Dựa theo suy nghĩ của anh, thì cứ xông thẳng vào.

Anh nhìn mọi người, nói: “Mọi người, lần này sau khi đi vào sẽ có nguy hiểm, có khả năng sẽ không còn mạng ra ngoài, mọi người cần phải suy nghĩ kĩ”

“Người sống một đời, chỉ cần một câu không thẹn với lương tâm”.

“Có thể vì Võ Minh lam chút chuyện, cho dù có phải chết ở đây cũng không từ “Giang công tử, hạ lệnh đi”.

Những cường giả cổ võ này, đều là người chính nghĩa. Bọn họ sống, chính là vì gìn giữ hòa bình giới cổ võ. Có nhiều thứ, so với mạng sống, còn quan trọng hơn. Ví dụ như lòng chính nghĩa.

“Được” Giang Cung Tuấn rút Hình Kiếm ra. Xát! Hình Kiếm xuất ra khỏi vỏ, lóe lên ánh sáng màu vàng chói mắt.

Trong chốc lát, kiếm khí tỏa ra, chấn động bốn phương, đến mức những cường giả cổ võ xung quanh cũng hơi lung lay lui lại mấy bước. “Quả là một thần binh lợi khí tốt!”

Trần Phi Hùng nhìn Hình Kiếm trong tay Giang Cung Tuấn, không khỏi sợ hãi thán phục đi ra, tán thưởng nói: “Không hổ danh là đệ nhất kiếm thiên cổ do Tần Hoàng chế tạo”.

Chuyện Hình Kiếm khai phong, Trần Vũ Yến cũng sớm đã nói với Trần Phi Hùng. Chỉ là Trần Phi Hùng chưa thấy Hình Kiểm sau khi khai phong mà thôi.

“Giết!”. Mấy chục người đồng thanh hét lên. Tiếng hô giết vang dội. Giang Cung Tuấn dẫn đầu, lao thẳng về phía lối ra vào. Mấy chục người phía sau cũng rút kiếm, đi theo Giang Cung Tuấn, nhanh chóng chạy đến.

Trên người bọn họ đều phóng ra khí tức mạnh mẽ, luồng khí tức này ảnh hưởng đến toàn khu vực này, cát trên mặt đất bị cuốn thổi bay lên.

Mấy chục người cùng xông lên, giống như một cơn lốc quét qua, khí thế cực dọa người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.