Cường Đại Chiến Y

Chương 562: Chương 562: Thật sự là ông nội




Mã Sĩ Luân không ở trong khu quân sự.

Sau khi nhận được thông báo, anh ấy đã lập tức đến.

Nửa giờ sau, ông ta xuất hiện ở trước mặt Giang Cung Tuấn.

“Thiên Soái…”

Ông ta vội vã chạy tới, mồ hôi nhễ nhại.

Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn người đàn ông năm mươi tuổi cái trước mặt.

Đây là vị tướng cấp bậc ba sao và là vị chỉ huy thứ hai của quân Xích Diễm, sau khi Thiên Tử qua đời, ông tạm thời quản lý quân Xích Diễm.

“Tướng quân Mã…” Giang Cung Tuấn nhìn ông ta.

“Thiên Soái, anh có gì dặn dò tôi” Mã Sĩ Luân mặt đầy mồ hôi, nhưng cũng không lau.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Tướng quân Mã, thành phố nào an toàn nhất ở Đại Lan?”

Không chút do dự, Mã Sĩ Luân nói: “Là thủ đô”

“Đúng vậy, thủ đô, quân Xích Diễm trấn thủ ở đây, nhưng tại sao tôi nghe nói rằng sau cái chết của Thiên Tử, rất nhiều chuyện đã xảy ra ở thủ đô?

Vẻ mặt thờ ơ của Giang Cung Tuấn khiến toàn thân Mã Sĩ Luân run lên, không khỏi hỏi: “Thiên, Thiên Soái, ý của anh là?”

Giang Cung Tuấn nhàn nhạt nói: “Hình như có một công ty tên là Công Ty Khoa Học Công Nghệ Tân Minh. Cách đây một thời gian, Công Ty Khoa Học Công Nghệ Tân Minh đột nhiên phá sản và ông chủ đã bỏ trốn. Con gái ông ấy là ngôi sao của một công ty giải trí. Những người chủ nợ đến công ty giải trí để đòi tiền, công ty này sợ người đến đòi nợ liền đuổi ngôi sao này, ông nói thử xem, nếu ông là người chân chính, thì muốn đòi nợ đương nhiên phải tìm đến luật pháp? Tại sao lại đế tìm công ta? Công ty này tại sao lại sợ chứ? “

“Cái gì, còn có chuyện như vậy sao?”

Mã Sĩ Luân lộ vẻ tức giận chửi rủa: “Ở thủ đô mà lại có chuyện như vậy. Thiên Soái cứ yên tâm.

Tôi sẽ đi kiểm tra ngay. Sáng mai, tôi đảm bảo sẽ điều tra rõ ràng. Nếu có vi phạm pháp luật, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, tuyệt đối không bao giờ xem nhẹ. “

“Sáng mai, tôi muốn biết kết quả” Giang Cung Tuấn nói một câu, rồi đứng dậy rời đi.

Mặc dù đã lệnh cho người đi điều tra từ trước, nhưng anh ta vẫn cảm thấy không ổn, nên đặc biệt đến quân khu.

Sau khi anh ta đi, Mã Sĩ Luân thở phào nhẹ nhõm.

Thợ mới thì hăng, thợ già biết việc, đây là quy luật đã có từ xa xưa, ai lên chức hay sau khi lên chức đều làm những chuyện như thế này.

Ông ta cũng bắt đầu lo lắng.

Sau đó, ông nhanh chóng trở về văn phòng của mình.

“Trong vòng mười phút, tất cả đều phải có mặt để họp.”

Giang Cung Tuấn không quan tâm Mã Sĩ Luân điều tra như thế nào.

Anh trở về thẳng dinh thự Thiên Soái.

Lần này đến gặp Cao Mẫn Ngọc nhưng lại gặp chuyện, anh ấy cũng có chút tiếc nuối, sau khi trở về thì liên lạc lại với Cao Mãn Ngọc, hi vọng tối nay có thể gặp nhau và sớm giải quyết sự việc.

Cao Mãn Ngọc trở lại tứ hợp viện của Cao Nghị.

Cao Nghị cũng rất lo lắng khi biết rằng không gặp được Giang Cung Tuấn.

Đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên.

Nhấc điện thoại lên nhìn một cái, cô nói: “Giang Cung Tuấn lại hẹn gặp tôi, lần này là ở bãi đậu dưới tầng hầm của quảng trường Quảng Thành, 11 giờ tối.”

“Tôi sẽ đi với cô.”

Cao Nghị không nhịn được nói.

Ông ta lo lắng rằng nếu cứ kéo dài thì sẽ có chuyện xảy ra.

Ông ta phải gặp Giang Cung Tuấn càng sớm càng tốt và đạt được thỏa thuận hợp tác với Giang Cung Tuấn.

Như vậy ông ta mới có thể cứu sống chính bản thân mình.

Cao Mẫn Ngọc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được TÔI.

Sau khi Giang Cung Tuấn quyết định thời gian, anh ấy bắt đầu cải trang đi ra ngoài, lần này anh ta cải trang thành một bảo vệ và lặng lẽ rời khỏi dinh thự Thiên Soái, sau khi rời đi, anh ta quay xe vài lần và thay một vài bộ quần áo. Sau đó đến bãi đậu xe dưới hầm của quảng trường Vạn Thành.

Anh ngồi trong chiếc ô tô màu đen, lấy điện thoại di động ra xem.

Cách 11 giờ, còn 10 phút.

Anh không vội, kiên nhãn chờ đợi.

Cao Nghị và Cao Mẫn Ngọc, cả hai đã đến bãi đậu xe dưới hầm trước đó từ rất lâu, ngồi trên một chiếc xe công vụ màu đen.

“Thưa ngài, không có ai theo chúng ta.”

“Ừ” Cao Nghị gật đầu ra lệnh: “Liên hệ với Giang Cung Tuấn”

Cao Mãn Ngọc ngay lập tức liên lạc với anh ta.

“Đến rồi, biển số xe ***”

Cô ấy nhắn biển số xe của cô ấy.

Giang Cung Tuấn xuống xe, liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy biển số xe, bước tới gõ nhẹ cửa xe.

Cửa xe mở ra.

Giang Cung Tuấn tiến vào hang ghế sau.

Ngồi ở hàng ghế sau là một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, gần 50 tuổi, mặc áo khoác đen, đội mũ, đeo kính râm, đầu cúi găm, không nhìn rõ mặt.

Cao Mẫn Ngọc ngồi ở ghế lái.

Cô cũng ngụy trang và đeo kính râm nên không nhìn rõ mặt.

Cô xoay người, tháo kính râm xuống, liếc nhìn Giang Cung Tuấn đội mũ, cười nói: “Giang Cung Tuấn, chúng ta lại gặp nhau.”

Giang Cung Tuấn liếc cô một cái.

Chính cô gái trẻ này đã khiến anh vấp ngã.

Anh lại nhìn người đàn ông ở hàng ghế sau, nhàn nhạt nói: “Lộ mặt thật đi”

Cao Nghị tháo chiếc kính râm lớn trên mặt.

Giang Cung Tuấn bây giờ mới thấy được diện mạo thực sự vào Cao Nghị.

Không nổi bật, trông hơi bình thường, không giống một người đứng trên kim tự tháp quyền lực.

“Giang Cung Tuấn” trên môi Cao Nghị mang theo nụ cười nói: “Ta đã từng nghe nói về tên của cậu đã lâu, nhưng cuối cùng hôm nay mới nhìn thấy.

“Ông là Cao Nghị, là ông Cao, người đứng sau Thiên Tử?” Giang Cung Tuấn hỏi.

“Ừm” Cao Nghị nói.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Ông thuộc về Cổ Môn.

Lần này gặp tôi có chuyện gì sao? Như đã nói, mỗi người một ý. Nếu có việc gì thì nói, nếu không tôi sẽ rời đi.”

Giang Cung Tuấn đã biết rằng Cao Nghị muốn gặp anh ấy là vì muốn hợp tác với anh ấy.

Bây giờ anh chỉ giả vờ như không biết gì.

Cao Nghị cười và nói, “Không có cái gì gọi là kẻ thù vĩnh viễn cả. Tôi tìm cậu lần này là vì muốn hợp tác với cậu.”

Cao Nghị trực tiếp giải thích ý định của mình.

“Ồ, hợp tác?” Giang Cung Tuấn cười nhạt nói: “Hợp tác như thế nào?

“Giang Cung Tuấn, các cậu đều là những người nhạy bén, không nên quanh co.” Cao Mãn Ngọc nói, “Không phải Vương đưa anh lên chức để loại bỏ anh Cao sao? Hiện tại anh đã mạnh như vậy rồi. Muốn giết ông Cao dễ như trở bàn tay. Ông là một người khôn ngoan. Ông ấy muốn †ồn tại và hợp tác với anh. Ông ấy chỉ có một yêu cầu, đó là anh hãy tha cho ông ấy. “

Giang Cung Tuấn hỏi: “Tạm thời tôi sẽ không nói chuyện hợp tác hay không hợp tác. Cho tôi hỏi ông một câu. Nói trước cho ông biết người thực lực có phải là ông nội của tôi không?”

“Đúng”

Cao Nghị không có phủ nhận, nói: “Là Giang Thời, được Giang Thời nhắc nhở, tôi mới nghĩ tới việc phối hợp với cậu.”

“ồm Giang Cung Tuấn khó hiểu, hỏi: “Ông nội ta nhắc nhở anh?”

“Ừ” Cao Nghị nói: “Giang Thời nói, lần này tôi chết chắc. Tôi chết để thủ đô tạm thời yên ổn.

Ông ấy nói, tôi nhất định phải chết trong tay anh, nhưng ông ấy lại nói rằng nếu tôi có thể nghĩ ra cách để bảo vệ bản thân, thì lúc đó tôi sẽ sống sót, cách để bảo vệ bản thân bây giờ là cậu không giết tôi. Tôi muốn cậu không giết tôi, và hợp tác với cậu. “

Nghe đến đó, Giang Cung Tuấn vẫn khó hiểu.

Ông của anh là người như thế nào?

Một bên tạo ra rắc rối cho anh ta, một bên âm thầm giúp anh.

Bây giờ là để Cao Nghị hợp tác với anh ta.

Anh ta không hiểu một chút nào.

Suy nghĩ một hồi, anh hỏi: “Ông muốn hợp tác như thế nào?”

Trước khi đến, Cao Nghị đã thảo luận với Cao Mẫn Ngọc.

“Giang Cung Tuấn, không, Thiên Soái, tôi muốn cô cùng tôi diễn một cảnh”

“Diễn gì chứ?”

“Tôi đã tìm được một tên thuộc hạ giả làm tôi, để cho cậu giết tôi, còn tôi thì ẩn mình, trốn một năm để cho an toàn. Cậu cũng đừng truy sát tôi.

Đổi lại tôi sẽ cho cậu tất cả những tin tức mà cậu muốn”

Khóe miệng Giang Cung Tuấn nhếch lên, cười nhạt.

Vốn định hợp tác với Cao Nghị, nay Cao Nghị chủ động đề xuất nên anh rất yên tâm.

Anh ng iều này không phải là không thể, điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi cần thông tin của mọi người trong Cổ Môn”

Cao Nghị gật đầu: “Không sao, tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả những gì tôi biết.”

Giang Cung Tuấn lại hỏi: “Chủ nhân của ông là ai, có phải là Mộ Dung Xuân không?”

“Tôi không biết” Cao Nghị gật đầu và nói: “Tôi chỉ biết rằng biệt danh của chủ nhân tôi là Cổ Ma.

Ông ấy luôn đeo mặt nạ, tôi chưa bao giờ thấy được khuôn mặt thật của ông ấy. Tôi thậm chí còn không biết đó có phải là nam hay là nữ. Tôi chỉ biết rằng sư phụ của tôi trong Cổ Môn có địa vị cao và quyền lực lớn, chỉ đứng sau người đứng đầu.

“Thủ lĩnh, là ai?”

“Tôi không biết. Thủ lĩnh hành động rất bí ẩn.

Mỗi lần gặp mặt, tôi chỉ có thể nhìn thấy ông ta từ phía sau. Ông ta là ông chủ của Cổ Môn hiện tại, hơn nữa sư phụ của tôi cũng nghe lời anh ta”“

“Mối quan hệ giữa ông tôi và Cổ Môn là gì?”

“Mối quan hệ hợp tác” Cao Nghị nói: “Không biết Giang Thời và sư phụ đã giao ước cái gì, mà ông ta đã bắt đầu giúp lãnh đạo lập kế hoạch và bố trí”

“Bắt đầu từ khi nào?”

Cao Nghị suy nghĩ một chút rồi nói, “Đó là khoảng mười năm trước, sau khi nhà họ Giang bị hỏa hoạn thiêu rụi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.