Cường Đại Chiến Y

Chương 1061: Chương 1061: Tranh thủ thời gian






Sau khi Giang Cung Tuấn liên tiếp gặp Nguyên và Mạch Doanh, anh mới biết trên trái đất ngày càng có nhiều cao thủ xuất hiện.

Thực lực của những cao thủ này rất mạnh, đều là những cao thủ hàng đầu đã đạt tới pháp cảnh.

Đối với những người ở cảnh giới như vậy, cho dù cơ thể của anh có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bị giết chết ngay lập tức.

Chưa kể những người đạt pháp cảnh này, cho dù là Tiềm Mạc hiện tại anh cũng không thể đánh lại được.

Với tâm trạng nặng trĩu, anh vào mấy ngọn núi sâu và rừng già ở núi Bất Châu, tìm vùng đất không có người rồi vào Tiên phủ.

Vừa bước vào Tiên phủ, anh nhanh chóng đi về phía biệt thự thành chủ và tìm đến Khí Linh.

“Khí Linh, Tổ Quỳnh đầu?” Giang Cung Tuấn nhìn Khí Linh hỏi.

Khí Linh nói: “Đang huấn luyện binh lính cậu đưa đến ở phía sau thành”

“Sao tôi lại không cảm nhận được?”

“Đó là bởi vì cảnh giới của cậu bây giờ còn rất thấp. Tuy rằng cậu là chủ nhân của Tiên phủ, nhưng ở Tiên phủ vẫn có rất nhiều nơi cậu không cảm nhận được. Còn Tổ Quỳnh tuy không phải là chủ nhân của Tiên phủ, nhưng lúc đó Kinh Hồng đại đế đã cho Tổ Quỳnh rất nhiều đặc quyền, một số khu vực cậu không thể vào, cô ấy đều có thể”

“Mau thông báo cho Tổ Quỳnh, tôi có chuyện quan trọng muốn gặp cô ấy” Giang Cung Tuấn nói.

“Có chuyện gì vậy?” Vừa dứt lời, một cô gái trẻ tuổi xuất hiện, cười nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Sốt sắng như vậy là do bên ngoài có gì biến đổi rồi sao?”

“Chị Tổ Quỳnh, lần này chị nhất định phải cứu tôi” Giang Cung Tuấn vẻ mặt buồn bực nói: “Bây giờ, thế giới bên ngoài có một người rất mạnh muốn quyết đấu với tôi, mà lần này tôi nhất định phải quyết đấu, nếu thua tôi sẽ chết”

Tổ Quỳnh hỏi: “Chuyện này, cậu đừng lo lắng, cứ từ từ mà nói.”

Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu, kể về ân oán của mình và Thần Tử, về việc đã việc giết chết Thần Tử, việc Tiềm Mạc tìm đến tận cửa và cả sức mạnh của Tiềm Mạc.

Nghe đến đây Tổ Quỳnh nghiêm mặt. “Cảnh giới nhập thánh cấp độ thứ ba, chuyện này khá là khó rồi đây.”

Cô ta nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ mặt khó xử và nói: “Giang Cung Tuấn, cảnh giới hiện tại của cậu quá thấp, so với người gọi là Tiềm Mạc kia thì quá chênh lệch. Cho dù tôi muốn giúp cậu cũng không có cách nào. Dù có vào nhà thời gian để tu luyện thì cùng lắm cậu cũng chỉ đạt được đến cảnh giới siêu phàm, vẫn còn xa mới có thể làm đối thủ của anh ta.”

“Vậy thì tôi nên làm gì đây?” Giang Cung Tuấn nhìn Tổ Quỳnh với đôi mắt mong đợi và cầu xin: “Chị Tổ Quỳnh, lẽ nào chị chỉ nhìn tôi bị đánh bại rồi bị giết sao?”

Tổ Quỳnh vẻ mặt khó xử. “Tôi, tôi thật sự không có cách nào cả, hay là cậu chọn cách trốn đi, trốn trong Tiên phủ mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm, chờ thực lực tiến bộ rồi mới ra tay”

“Làm sao mà như vậy được.” Giang Cung Tuấn lập tức từ chối. Trốn mấy chục năm, mấy trăm năm?

Cả mấy trăm năm trôi qua, còn chả biết trái đất đã trở thành cái gì. Có lẽ lúc đó phong ấn đã sớm được mở ra, thế giới Tam Thiên đã hợp nhất với trái đất từ lâu rồi. Nói không chừng, loài người trên trái đất đều đã bị tuyệt chủng cả rồi. Đến lúc đó anh mới ra ngoài thì có ích lợi gì nữa?

“Thật sự không có cách nào sao?” Giang Cung Tuấn nhìn Tổ Quỳnh.

Anh cảm thấy Tú Quỳnh rất mạnh, bởi vì người phụ nữ này đã sống nhiều năm như vậy, thực lực của cô ta hẳn là đã đạt tới cảnh giới cực cao, anh cảm thấy sức mạnh của Tổ Quỳnh có lẽ còn mạnh hơn cả mấy vị Lão Tổ cao thủ đạo chính thống của vùng đất phong ấn Tam Thiên kia.

Nguyên đã nói rằng thực lực của những vị Lão Tổ bảo thủ đạo chính thống kia có sức mạnh khoảng cấp tiên cảnh, vậy thì chắc Tổ Quỳnh đã vượt qua cả cấp tiên cảnh rồi.

Tổ Quỳnh sờ cái cắm trắng nõn của mình rồi chìm vào suy tư, nhưng cô ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể nghĩ ra cách gì để nâng cao sức mạnh của Giang Cung Tuấn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

“Tôi có một cách, có lẽ sẽ khả thi. Lúc này, Khí Linh nói.

“Hả?” Giang Cung Tuấn và Tổ Quỳnh đều nhìn Khí Linh.

Khí Linh nói: “Năm đó, chủ nhân đã đánh cược với Lão Tổ của tộc Thần Viên Hỗn Thế và lấy được một bộ công pháp mạnh mẽ từ tộc này. Sau khi luyện tập bộ thần công này, có thể đạt được sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.”

“Bước nghịch thiên?” Tổ Quỳnh cũng kêu lên, hỏi: “Khí Linh, ý của anh là bước nghịch thiên?”

Khí Linh cười nói: “Chính xác.”

Giang Cung Tuấn ngẩn ra, không biết Khí Linh đang nói cái gì, cũng không biết công pháp mà Tổ Quỳnh nói là cái gì. Anh nghi ngờ nhìn Tổ Quỳnh, hỏi: “Chị Tố Quỳnh, Bước nghịch thiên là cái gì?”

“Thôi mặc kệ đi, cho dù có Bước nghịch thiên thì cũng không thể luyện được trong thời gian, ngắn. Vì vậy, trước tiên hãy ra ngoài bảo Tiềm Mạc hoãn trận chiến lại ít nhất một tháng, như vậy thì cậu sẽ có đủ thời gian”.

“Một ngày ở bên ngoài bằng ba tháng trong nhà thời gian. Ba mươi ngày ở bên ngoài thì trong nhà thời gian sẽ là 90 tháng, tương đương với bảy năm rưỡi. Khoảng thời gian này đủ để cậu nâng cao sức mạnh rồi.”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nói: “Được, tôi sẽ thử xem sao” Giang Cung Tuấn không chắc Tiềm Mạc sẽ đồng ý với anh rời lịch quyết đấu lại một tháng sau, nhưng bây giờ đây là cách duy nhất.

Anh rời khỏi Tiên phủ, khi xuất hiện lại thì đã đang ở dãy núi Bất Sơn rồi. Anh rời khỏi dãy núi và đi về hướng thành phố Bất Châu.

“Tiềm Mạc, anh có ở đó không?” Đứng ở cổng thành Bất Châu, Giang Cung Tuấn dùng chân khí của mình, hét lớn một tiếng, giọng nói truyền khắp thành phố Bất Châu.

Rất nhanh ngay sau đó, một số tu sĩ đã xuất hiện, nhiều người trong số họ đã quen biết với Giang Cung Tuấn. Ngay cả Nguyên, Mạch Doanh cũng đều ở đó.

Trong số đó, Tiềm Mạc đứng ở vị trí hàng đầu. Vẻ mặt anh ta rất bình tĩnh nhìn Giang Cung Tuấn, thản nhiên hỏi: “Giang Cung Tuấn, thời gian tôi cho cậu là bảy ngày, vậy mà cậu lại không chờ được, muốn đến đây để tìm cái chết ư?”

Giang Cung Tuấn đột nhiên cười nói: “Tiềm Mạc, anh hiểu lầm rồi, tôi không phải đến đây để khiêu chiến anh, tôi chỉ muốn xin ý kiến của anh có thể hoàn thời gian quyết đấu lại một tháng sau được không?”

“Một tháng sau?” Tiềm Mạc khẽ cau mày.



“Được rồi, Giang Cung Tuấn, tôi đồng ý với cậu”. Tiềm Mạc nói.

Giang Cung Tuấn đã nói hết lời rồi, hơn nữa bây giờ có rất nhiều Thiên kiêu của vùng đất phong ấn Tam Thiên?

“Cảm ơn anh.”

Giang Cung Tuần hai tay siết chặt nắm đấm, nói: “Một tháng sau, tôi nhất định sẽ đến quyết đấu đúng giờ, lúc đó chúng ta sẽ phân thắng bại trên chiến trường” Giang Cung Tuấn để lại một lời rồi liền xoay người rời đi.

Mạch Doanh đứng trong đám đông, sau lưng anh ta có rất nhiều người. Anh ta khẽ cau mày lẩm bẩm: “Tên nhóc này làm cái trò gì vậy? Anh ta có thể đánh bại Tiềm Mạc trong một tháng sao?”

Mạch Doanh không cho rằng Giang Cung Tuấn lại có thể tu luyện nhanh như vậy, chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà có thể đuổi kịp Tiềm Mạc ư?

Nhưng anh ta lại không biết Giang Cung Tuấn rốt cuộc đang muốn làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.