Tố Quỳnh không muốn ra tay. Giang Cung Tuấn không có cách nào khác, chỉ có lựa chọn bỏ trốn. Chỉ là, rốt cuộc có thể chạy trốn tới đâu?
Anh biết Giới Sơ Khai mạnh nhất Tam thiên phong ấn chi địa, có lẽ Minh Lam Tông cũng là một môn phái rất mạnh, mà trưởng lão của Minh Lam Tông, năng lực chắc chắn cũng rất mạnh.
Người như vậy, muốn tìm được ở trên trái đất vẫn rất dễ dàng.
Sau khi rời khỏi Long Quốc, Giang Cung Tuấn chế tạo ra mặt nạ da người, thay hình gương mặt, biến thành một người khác. Giờ phút này, trên núi Bất Chu.
Xuất hiện một ngọn núi bên trong Phong Ấn Chi Địa.
Ngọn núi này, bị Minh Lam Tông của Giới Sơ Khai chiếm lĩnh, Minh Lam Tông khai núi lập môn phái ở đây.
Trên đại điện Minh Lam Tông.
Nơi đây có không ít người đang tập chung lại. Người đứng đầu đúng là trưởng lão Bảo Văn của Minh Lam Tông. Phía dưới là một số người đàn ông trung niên.
“Thằng nhóc Giang Cung Tuần này, rốt cuộc là có vận may gì, vậy mà lại có thể tu luyện được công pháp đáng sợ như thế”
Có người khó hiểu thắc mắc.
Bảo Văn ở trên vị trí dẫn đầu cười nhàn nhạt, nói: “Mặc kệ là có vận may gì, trên người cậu ta đều có bí mật động trời, công pháp nghịch thiên này, tôi đã định rồi, và cá thân thể cậu ta cũng rất mạnh, tôi cần phải chiếm được, lấy được thân thể của cậu ta, tôi chính là bất tử chi thần”
Nhưng mà, trưởng lão, Giang Cung Tuấn thật sự sẽ đến Minh Lam Tông sao?” Có người hỏi.
Bảo Văn cười nói: “Sẽ tới, ở trong tình báo của tôi, thằng nhóc này rất quan tâm tới sự an toàn của nhân loại trên trái đất, tôi dùng nhân loại trên trái đất để uy hiếp cậu ta, vì nhân loại trên trái đất, chắc chắn cậu ta sẽ ngoan ngoãn tới cửa nhận tội”
“Trưởng lão anh minh”
“Cao, chiêu này đúng là cao mà”
Không ít người vuốt mông ngựa. Đảo mắt một cái, ba ngày trôi qua.
Giang Cung Tuấn không xuất hiện ở Minh Lam Tông.
Việc này làm cho Bảo Văn giận tím mặt.
Ông ta là trưởng lão của Minh Lam Tông ở Giới Sơ Khai, ông ta đã trả một cái giá rất lớn mới xuyên qua được Phong Ấn Chi Địa đi vào trái đất, tới trái đất, ông ta hỏi thăm chuyện trên trái đất mới biết được một số việc của Giang Cung Tuấn.
Biết được thân thể của Giang Cung Tuấn rất thần kỳ.
Còn biết Giang Cung Tuấn tu luyện được tuyệt học bị thất truyền của Thượng Cổ Thần Viên Tộc.
Bởi vậy, ông ta thèm thuồng.
Lúc này mới dẫn dắt đại quân Minh Lam Tông tới Long Quốc.
Ông ta chỉ thèm thuồng bí thuật thần thông của Giang Cung Tuấn, cũng không phải thực sự muốn giết anh, nếu không, ông ta sẽ không cho Giang Cung Tuấn thời hạn ba ngày.
“Thằng nhóc Giang Cung Tuần này là đang ép tôi ra tay sao?” Trên đại điện, Bảo Văn tức giận quát lên. “Người đầu, dẫn binh tới Long Quốc, tiêu diệt Long Quốc”
Bảo Vặn ra lệnh.
“Trưởng lão” Lập tức có người đứng ra ngăn lại, nói: “Trưởng lão, chớ nên xúc động, tuy rằng năng lực của nhân loại trên trái đất rất yếu, nhưng mà ở trên trái đất, có cường giả chân chính đang ẩn nấp, nếu như chọc cường giả đang ẩn nấp này, tuyệt đối là một tai hoạ với Minh Lam Tông ta”
“Đúng vậy, trưởng lão, suy nghĩ lại đi.”
“Trưởng lão, Giang Cung Tuấn là một người rất trọng tình cảm, nghe nói cậu ta rất yêu vợ của cậu ta, cậu ta còn có một đứa con gái, có cần thuộc hạ trực tiếp bắt vợ và con gái cậu ta, buộc cậu ta xuất hiện không”
Không ít người nhao nhao lên tiếng.
Bảo Văn bình tĩnh lại.
Trên trái đất có cường giả chân chính ẩn nấp, ông ta biết điều đó.
Ông ta dữ tợn, nói: “Nếu vậy thì bắt hết người nhà Giang Cung Tuần tới đây, nếu như thằng nhóc này không xuất hiện, tội giết người nhà cậu ta”.
Tuy rằng không thể xuống đao giết người, nhưng, giết vài người, thì cũng không có vấn đề gì.
Giết vài người, những cường giả ẩn nấp ở trên trái đấy, căn bản là sẽ không xuất hiện.
“Đúng vậy?” Sau khi nhận được mệnh lệnh, đệ tử của Minh Lam Tông nhanh chóng hành động.
Có người đi tới Long Quốc bắt Đường Sở Vi.
Có người đi tới thành phố Tử Đằng bắt Giang Vi Lam, và cả người nhà họ Đường.
Giờ phút này, Giang Cung Tuấn thay đổi một thân phận khác, tới thành phố Tử Đằng, anh âm thầm theo dõi Giang Vi Lam, nhìn thấy Vi Lam an toàn, anh cũng yên tâm.
Rời khỏi nhà họ Đường, đi trên đường phố phồn hoa, giờ phút này anh cảm thấy mơ màng, không biết tương lai sẽ đi trên con đường nào.
Bây giờ vẫn chưa mở phong ấn, mà đã có nhiều phiền toái như vậy, đã xuất hiện nhiều cường giả như vậy, vậy thì nếu phong ấn mở ra, Tam thiên phong ấn chi địa hoàn toàn dụng hợp với trái đất, đến lúc đó trái đất sẽ như thế nào?
Giang Cung Tuấn không dám tưởng tượng. Đi tiếp, đi tiếp, đi tới cửa một quán bar.
Bây giờ đã là chạng vạng tối.
Quán bar đã mở cửa kinh doanh, trong quán bar truyền đến tiếng nhạc định tại nhức óc.
Tuy rằng đã xuất hiện thiên tai, nhưng thời gian dài như vậy trôi qua, những tai nạn do thiên tại mang đến trên cơ bản đều đã ổn định, người đáng chết đều đã chết, người không chết đã miễn dịch với virus do thiên tai mang đến.
Nhân loại chính là như vậy, vào lúc không có vấn đề gì, thì sẽ tận tình hướng thụ.
Đã rất nhiều năm Giang Cung Tuấn không tới quán bar, bây giờ anh một thân một mình, cũng không biết đi đầu, không nhịn được mà đi vào quán bar.
Muốn chọn một chỗ ngồi vắng vẻ, gọi mấy chai rượu.
Vừa uống rượu, vừa nhìn vũ nữ nhẹ nhàng nhảy ở trong sân nhảy của quán bar.
Thấy cảnh như vậy, Giang Cung Tuấn hoảng hốt.
Giờ phút này, anh đang suy nghĩ mình liều mạng bảo vệ những người này, rốt cuộc có đáng hay không, rốt cuộc có lời hay không.
Anh vì bảo vệ nhân loại trên trái đất, hao tốn tâm huyết.
Nhưng mà, nhân loại trên trái đất lại chỉ lo hưởng thụ.
Đúng là khẳng định câu nói kia của người xưa, *thương nữ không biết vong quốc hận.
*Cô gái trẻ không biết nỗi hận mất nước.
Giang Cung Tuấn uống rượu, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh cảm thấy mơ màng.
Anh đạt tới cảnh giới này, bất kể uống rượu như thế nào, cũng đều sẽ không say.
Anh ngồi ở trong quán bar một lát rồi rời đi, tùy tiện tìm một khách sạn, tạm thời ở đó.
Ban đêm, lặng yên không một tiếng động.
Hôm sau.
Giang Cung Tuấn từ trên giường bò dậy, mở cửa sổ ra, ánh mặt trời sáng chói chiếu vào, chiếu rọi ở trên người, cả người ấm áp, thoải mái nói không nên lời.
Anh lấy di động ra, vào diễn đàn giới võ thuật, muốn xem một chút trong khoảng thời gian này, trên trái đất đã xảy ra một số chuyện quan trọng gì.
Vừa mới vào diễn đàn giới võ thuật, thì nhìn thấy một cái bài đăng hàng đầu.
Mà bài đăng này, có liên quan tới anh.
Nhìn thấy bài đăng này, trong lòng anh nổi lên dự cảm không tốt. Anh click mở bài đăng.
Trong bài đăng, có một số ảnh chụp, là Đường Sở Vi, Giang Vi Lam, và người của nhà họ Đường bị bắt, bị trói lại.
“Giang Cung Tuấn, ra hạn cho cậu trong vòng một tuần xuất hiện ở Minh Lam Tông trên núi Bất Chu, nếu không, vợ của cậu, con gái của cậu, người nhà họ Đường đều sẽ vì cậu mà chết.”
Ở cuối cùng của bài đăng, còn có ghi Minh Lam Tông viết.
Nhìn thấy bài đăng đó, Giang Cung Tuấn siết chặt nắm tay, trên mặt nổi gân xanh, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ: “Để tiện vô sỉ”
Trong lòng Giang Cung Tuấn dâng lên một cơn tức giận.
Dù như thế nào anh cũng không ngờ tới, môn phái hàng đầu siêu cấp của Phong Ấn Chi Địa lại bắt vợ và con gái của anh.
Anh biết, lần này mình tới Minh Lam Tông trên núi Bất Chu, chắc chắn là đi trên con đường chết, nhưng mà anh không thể không đi.
Anh lập tức ra khỏi khách sạn, rời khỏi thành phố Tự Đằng, đi tới núi Bất Chu.
Minh Lam Tông rải tin tức khắp nơi.
Bây giờ, chuyện Minh Lam Tông bắt vợ và con gái của Giang Cung Tuấn đã truyền khắp toàn bộ trái đất, nhân loại trên trái đất cũng đang âm thầm mắng Minh Lam Tông, nhưng mà cũng chỉ có thể âm thầm mắng một chút.
Đối mặt với môn phái hàng đầu siêu cấp thế giới, bọn họ không có bất luận cách nào khác.
Núi Bất Chu.
Một người đàn ông bước tới.
Anh đã khôi phục lại gương mặt của Giang Cung Tuấn.
Anh vừa xuất hiện ở trong phạm vi núi Bất Chu, một người đàn ông lập tức xuất hiện.
“Giang Cung Tuấn” Một âm thanh truyền đến.
Giang Cung Tuấn nhìn người đàn ông đang đi tới, mặt không có một chút tinh thần, nhàn nhạt nói: “Tiền bối.”
Người này không ai khác, đúng là Bách Hiểu Sinh.
Bách Hiểu Sinh nói: “Không thể đi, cậu đi sẽ không toàn mạng.” Gương mặt Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà tôi không có cách nào khác, bọ họ bắt vợ của tôi, bắt con gái của tôi.”
Bách Hiểu Sinh cũng là cau mày, suy nghĩ một chút nói: “Thời hạn vẫn còn mấy ngày nữa, trước cậu đừng xuất hiện, tôi đi tìm sư phụ tôi.”
Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Bách Hiểu Sinh một cái.
Bách Hiểu Sinh nói: “Sư phụ của tôi là Linh Tế tôn giả của Sơn Ngoại Sơn”