Edit : Tiểu Ngân
Nguyên đô? Ha, lúc này thật sự là
trời cũng giúp ta! Đúng lúc nghe được câu nói này Khuynh Cuồng tươi cười thật to, không đợi thông báo, trực tiếp đẩy cửa đi vào, cắt đứt cuộc
nói chuyện trong phòng.
“Phụ hoàng, con đã trở về.” Hô to một tiếng, Khuynh Cuồng không để ý tới trong ngự thư phòng còn có những người khác, trực tiếp nhảy vào trong
lòng Mạc Long Khải, ôm cổ làm nũng.
“Trở về rồi sao, ha ha, sao đi lâu như vậy a? Có mệt hay không?” Bàn tay to rộng của Mạc Long Khải vỗ vỗ đầu Khuynh Cuồng, yêu thương cười nói,
nhất thời cũng hoàn toàn quên mất lúc này đang ở ngự thư phòng, hơn nữa
có những người khác ở đây.
“Không mệt, phụ hoàng, mọi người đang nói chuyện gì a?” Khuynh Cuồng
giống như vô tình hỏi thăm, khóe mắt lại liếc nhìn hai vị hoàng huynh
kia của nàng, vừa vặn nhìn thấy đáy mắt của hắn hiện lên một chút căm
hận khó có thể phát hiện.
Mạc Long Khải lúc này mới nhớ tới còn có những người khác ở đây, không
tự nhiên ho nhẹ một tiếng nói: “Khụ, Cuồng nhi, đến, tham kiến hai vị
hoàng thúc của con, vị này là nhị hoàng thúc Hiền Thân Vương của con, vị này là tam hoàng thúc Tịnh Kiên Vương của con.” Nói xong, chỉ vào hai
vị nam tử trung niên mặc áo mãng bào ngồi trên cùng phía dưới.
“Tham kiến hai vị hoàng thúc.” Khuynh Cuồng vẻ mặt nhu thuận đi lên phía trước chắp tay hành lễ nói, âm thầm tinh tế đem hai vị hoàng thúc vừa
trở về kinh đô này đánh giá một chút, vị ngồi ở bên tay phải bề ngoài
nhã nhặn, nụ cười hòa ái dễ gần chính là Hiền Vương của Long Lân, là đệ
đệ ruột cùng cha khác mẹ với hoàng đế lão cha, vị ở bên trái vẻ mặt kiên cường chính trực, dưới cằm năm chòm râu dài, khiêm tốn khoan dung, rất
có phong thái trưởng giả chính là Tịnh Kiên Vương, là em họ của hoàng đế lão cha, lập nhiều chiến công hiển hách, là nhân vật truyền kỳ, ừ, cũng là phụ thân của Mạc Nghệ Hiên ‘Kẻ điên’ kia.
“Tốt tốt, hoàng thượng, đệ thấy Tam hoàng chất nhu thuận nghe lời, một
chút cũng không giống như lời đồn đại ở bên ngoài là không chịu nổi như
vậy a!” Hiền Thân Vương trên dưới đánh giá Khuynh Cuồng, cười nói.
“A, hoàng thượng, người nói Tam hoàng chất văn không thành, võ chẳng
phải, thần đệ không cho rằng như vậy, văn kia, thần đệ sẽ không biết,
chẳng qua là về võ nha, a, Hiên nhi mặc dù không học vấn không nghề
nghiệp, chẳng qua công phu quyền cước cũng học qua hai ba đường, hơn nữa so với Tam hoàng chất lớn hơn vài tuổi, nhưng lại thảm bại đến nỗi này, e rằng Tam hoàng chất là chân nhân bất lộ tướng a?” Tịnh Kiên vương
vuốt vuốt chòm râu, mắt lộ tinh quang, như có điều suy nghĩ cười nói.
Đổ mồ hôi, sẽ không bị nhìn ra chứ! Vị Tịnh Kiên vương này quả thật danh bất hư truyền, gặp một lần đã thăm dò nàng, chỉ là không rõ, phụ thân
khôn khéo tài giỏi như vậy, sao lại sinh ra một người điên đến thế,
chẳng lẽ là đột biến gien?
“Hai vị hoàng đệ đừng bị hắn lừa, cái gì chân nhân, cái khác hắn sẽ
không, giỏi nhất là đánh nhau quậy phá.” Mạc Long Khải khoát tay áo, ra
vẻ ‘ mất mặt xấu hổ’ nói, thật ra, trong lòng lại vô cùng vui vẻ có
người khen con của hắn.
“Phụ hoàng, người còn chưa nói, mọi người mới vừa rồi nói chuyện gì?”
Khuynh Cuồng lại chạy về bên cạnh Mạc Long Khải, lắc lắc tay của hắn
hỏi, nàng là muốn đi Nguyên Đô, không phải đến để bọn họ nghiên cứu.
“Phụ hoàng đang cùng với hai vị hoàng thúc và hai hoàng huynh của con
thảo luận việc tháng sau là 10 năm một lần 7 nước tụ hội, con xem, đều
bị con làm gián đoạn, ngoan ngoãn ngồi xuống, đừng lên tiếng!” Mạc Long
Khải đem Khuynh Cuồng ôm ở trên đùi từ ái nói, ngẩng đầu, lại là một bộ
hoàng đế uy nghiêm, nói: “Đình nhi, lần này đến Nguyên Đô phải làm việc
cẩn thận, không thể làm mất thể diện của Long Lân quốc ta, tin tưởng con biết nên làm thế nào.”
“Nhi thần không dám quên dạy bảo của phụ hoàng.” Mạc Khuynh Đình đứng
dậy cung kính trả lời, hắn đã là thiếu niên mười sáu tuổi cũng là một mỹ nam tử nổi danh, phong độ nho nhã, thường được gọi là ‘Tiểu Hiền
Vương’.
“Nguyên Đô? Nghe nói Nguyên Đô có rất nhiều mỹ nhân, phụ hoàng con cũng
muốn đi Nguyên Đô.” Khuynh Cuồng không để mất thời cơ lần nữa ôm lấy
cánh tay Mạc Long Khải reo lên.
“Càn quấy.” Sắc mặt Mạc Long Khải trầm xuống, giả bộ tức giận quát.
Khuynh Cuồng sẽ sợ mới là lạ, tiếp tục quấn quít lấy: “Con muốn đi, con muốn đi, con muốn đi mà!”
Cuối cùng Mạc Long Khải bị quấn lấy không có cách nào khác, linh cơ khẽ
động, buông tay ra nói: “Nguyên Đô xa ngàn dặm, cho dù trẫm đồng ý cho
con đi, mẫu phi của con cũng không nỡ cho con đi đến nơi xa như vậy, con cũng không muốn làm cho nàng lo lắng a, nghe lời, bây giờ con còn nhỏ,
chờ khi con lớn lên thì phụ hoàng sẽ tự mang con đi chơi, được không?”
Cưỡng bức cộng thêm dụ dỗ, hắc, thế nhưng đáng tiếc lần này ta đã quyết
tâm, không đi không được, Khuynh Cuồng giống như cúi đầu suy nghĩ một
chút, ngay tại lúc Mạc Long Khải cho rằng nàng bị thuyết phục, đột nhiên nhảy ra khỏi lòng của hắn, cố ý xuyên tạc nói: “Nói như vậy, nếu như
mẫu phi đáp ứng cho con đi, phụ hoàng sẽ không ngăn cản? Được a, vậy thì con đi hỏi mẫu phi, phụ hoàng, vua không nói chơi a! Con đi. . .” Nói
xong không đợi Mạc Long Khải kịp phản ứng, liền đã lao ra bên ngoài.
Khuynh Cuồng nóng lòng đi thuyết phục mẹ nàng, không phát hiện trong mắt của ba người ở đây xuất hiện tia sáng, sắc mặt biến hóa khác nhau.
Đương nhiên là như vậy, mẫu thân nàng sẽ không đồng ý cho Khuynh Cuồng
đến Nguyên đô, hơn nữa là đi cùng Mạc Khuynh Đình, làm không tốt chết
như thế nào cũng không biết.
Cái gọi là có chí ắt làm nên, việc Mạc Khuynh Cuồng đã muốn làm, không
có người có thể ngăn cản, bế môn tư quá một tháng, Khuynh Cuồng cả ngày
lẫn đêm quấn quít lấy mẫu thân của nàng, quấn đến nỗi hoàng đế lão cha
của nàng suy nghĩ muốn giết nàng cũng đều có, cuối cùng sau nhiều lần
cam đoan, cộng thêm một mạch đem toàn bộ《 lễ ký 》 đọc thuộc lòng, chuyện này làm Sở Vân Yên rất kích động a! Rốt cục tại lúc trước khi đại đội
nhân mã phất cờ hiệu sắp xuất phát, mới đồng ý, Sở Vân Yên gật đầu một
cái, Mạc Long Khải cũng đành phải gật đầu đồng ý, cứ như vậy, Khuynh
Cuồng rốt cục có thể toại nguyện đi đến Nguyên Đô.
Bởi vì có Tam hoàng tử mà hoàng đế sủng ái nhất đi cùng, cho nên toàn bộ vệ đội đều tăng gấp đôi, thật giống như sắp vào một trận chiến lớn vậy! Giống như muốn đi đánh giặc, cuối cùng vẫn là nghe Tịnh Kiên Vương
khuyên nhủ, cộng thêm phái ra thị vệ tinh nhuệ nhất trái phải bảo vệ,
mới làm cho một vệ đội rút lui.
Ngoài cửa thành kinh đô, hoàng đế Mạc Long Khải nắm tay Khuynh Cuồng,
cẩn thận dặn dò: “Nguyên Đô không giống ở Long Lân, không thể tùy hứng
làm bậy, không thể đánh nhau kết thù với người khác, biết không?”
“Đã biết, phụ hoàng.” Khuynh Cuồng ngoan ngoãn gật gật đầu, nhưng trong
lòng lại suy nghĩ: lần này nàng đến Nguyên Đô là muốn đi đánh nhau, chỉ
sợ không thể nghe lời nha. Quay đầu, liếc trộm sang, thấy Diệp Ảnh đang
mặc trang phục thị vệ Long Lân đứng ở bên cạnh càng xe của nàng thì cười thầm một tiếng, cho dù ngươi không chịu thua thì thế nào, cuối cùng còn không phải là ngoan ngoãn nghe lời.
“Đình nhi.” Mạc Long Khải quay đầu kêu Mạc Khuynh Đình đang đứng ở bên
cạnh một tiếng, trầm thấp nói: “Chăm sóc tam hoàng đệ của con cho thật
tốt, trẫm muốn hắn trở về lông tóc không tổn thương.” Đôi mắt tinh quang lóe lên, mang theo khí thế vương giả bức người.
Mạc Khuynh Đình toàn thân chấn động khó có thể nhận ra, cung kính trả
lời: “Nhi thần sẽ chăm lo cho Tam hoàng đệ thật tốt, xin phụ hoàng yên
tâm.”
“Biểu đệ, biểu đệ. . .”
“Cuồng Cuồng, Cuồng Cuồng. . .”
Đột nhiên từ trong đám người truyền đến tiếng la hét, quá mức ầm ỹ, âm
thanh non nớt như vậy khó có thể nghe rõ được, nhưng đối với Khuynh
Cuồng mà nói, lại nghe được rõ ràng, nghe thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng, lập tức đối với Mạc Long Khải còn đang muốn dặn dò cái gì nói: “Phụ
hoàng, nếu không lên đường, trời sẽ tối, người yên tâm, con sẽ tự chăm
sóc chính mình thật tốt.”
Trời ạ! Nàng không muốn lại bị hai ‘Kẻ điên’ kia quấn lấy.
Trời đã gần giữa trưa, đám người Khuynh Cuồng cuối cùng cũng đi Nguyên Đô trong ánh mắt đưa tiễn của hoàng đế và bá quan.