Edit : Tiểu Ngân
Cách Hoàng cung xa nhất về phía tây là
lãnh cung đập vào mắt đều là một mảnh hoang vu và hiu quạnh, nhất là
trong màn đêm lại càng lộ ra âm u khủng bố, các triều đại hoàng đế Long
Lân quốc đều là những vị vua nhân từ, bởi vậy lãnh cung gần đây không sử dụng đến, đương nhiên cũng sẽ không có người canh gác, cũng lâu không
có người hỏi thăm.
Nhưng đêm nay, một thân ảnh nho nhỏ đi đến nơi này, nhanh chóng lướt qua, đi thẳng đến căn phòng trong cùng.
Đẩy cánh cửa gần như sắp rớt ra, Khuynh
Cuồng bước từng bước nhỏ đi vào, ở chân tường, thích khách áo đen đêm
trước nàng ‘mang’ trở về còn hôn mê bất tỉnh, trên người có nhiều vết
thương, vì nàng không để tâm ‘Xử lý’ nên còn rướm vết máu đỏ sẫm.
“ ‘Ngủ’ rất ngon sao!” Khuynh Cuồng cong lên một nụ cười tà ác, nhấc thùng nước đặt ở bên cạnh lên, giội từ trên đầu thích khách áo đen xuống.
‘Ào’ một tiếng, nước lạnh như băng, thêm vào đó miệng vết thương mở ra vừa gặp nước lạnh nên không ngừng đau đớn , thích khách áo đen đột nhiên bừng tỉnh, đôi mắt như chim ưng nhìn
thẳng vào ‘Hung thủ’ đang cười xấu xa, rồi đột nhiên cả người run lên,
hắn không rõ, người trước mắt tuy rằng võ công vô cùng lợi hại, nhưng
chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu hài tử, vì sao mà hắn lại sợ nàng,
loại sợ hãi này là từ trong lòng mà sinh ra, cũng không phải bởi vì tối
hôm qua nàng sử dụng cực hình với hắn, so với những đau khổ hắn đã chịu
qua trước đây, những đau đớn thể xác này thì đâu được xem là cái gì!
Nhưng đối với sự sợ hãi nàng lại thật sự tồn tại, thậm chí ngay cả thủ
lĩnh cũng chưa làm cho hắn sinh ra loại sợ hãi này, có lẽ là vì cặp mắt
của nàng như có ma lực mê hoặc lòng người mà lại luôn dùng ánh mắt nhìn con mồi nhìn hắn đi!
“Như thế nào rồi? Thích khách lão huynh, đối với sự chiêu đãi của ta có vừa lòng không, nếu không hài lòng, ta
còn có phương pháp mới.” Khuynh Cuồng từ trong ngực lấy ra một cái bình
sứ nhỏ, vẻ mặt cười xấu xa tới gần thích khách áo đen cười nói.
Thích khách áo đen mắt lộ sợ hãi, theo bản năng dịch về phía sau, nhưng tới chân tường hắn cũng không thể lui được nữa.
Nhìn thấy hắn sợ hãi nàng như vậy,
Khuynh Cuồng cười hắc hắc, động tác rất nhanh cởi áo hắn ra, lộ ra những vết thương chồng chất ở trên thân hình khỏe đẹp lại cân đối của thích
khách áo đen, khẽ huýt sáo một cái, tay nhỏ bé sờ lên ngực của hắn, vô
lại cười nói: “Thân thể không tệ nha!”
Nếu không phải đêm quá tối lại là ở
trong phòng, Khuynh Cuồng nhất định sẽ nhìn thấy gương mặt cương nghị
của hắn hồng đến nổi so với bộ phận nào đó của con khỉ còn muốn hơn,
ngay cả bên tai đều chín, trong lòng có chút cảm giác quái dị nảy sinh,
lúc này hắn đặc biệt khinh bỉ chính mình, bởi vì hắn không chỉ không
chán ghét sự đụng chạm của nàng, thậm chí còn rất vui mừng, nhìn nụ cười ‘Sáng lạn’ của nàng, trong tâm hồn u ám của hắn như được ánh mặt trời
chiếu sáng.
Trong lúc hắn đang ngây ngốc khinh bỉ
chính mình, miệng vết thương truyền đến cảm giác nóng bỏng dữ dội làm
cho hắn chịu không được phát ra một tiếng kêu thê lương: “A……” Đau, đau
tận xương tủy, đau thấu tim gan, không chỉ ở miệng vết thương, toàn thân kinh mạch đều giống ở bị xé rách.
“Rất đau sao? Hì hì, bình này là ‘Triệt
Cốt Hương’, ngươi là người đầu tiên được dùng thử, phản ứng không tệ,
miễn cưỡng đạt đến hiệu quả mong muốn.” Khuynh Cuồng quơ bình sứ nhỏ
trong tay lên, vừa lòng nhìn thích khách áo đen đau đến nổi gương mặt
nhăn nhó, cười nói.
‘Triệt Cốt Hương’? Chưa từng nghe qua, là độc dược sao? Bôi trên miệng vết thương so với đổ nước muối còn nhức hơn gấp trăm lần.
“Chưa từng nghe qua sao? Ha ha, này cũng khó trách, đây là thánh dược trị thương mà bản thân ta vừa mới vừa
nghiên cứu chế tạo ra, tên lấy từ “Bất kinh nhất phiên hàn triệt cốt, na đắc mai hoa phác tị hương” (Không trải qua một phen lạnh thấu xương, làm sao có được hương hoa mai xông vào mũi), duy nhất điểm này, không có tác dụng khác, ngay cả ngươi toàn thân bị
thương thì không đến mười ngày, miệng vết thương có thể khép lại, chỉ là thời điểm bôi thuốc có chút đau, chịu đựng chút cũng sẽ qua.” Khuynh
Cuồng mang bộ dạng đang “quảng cáo”, bộ dáng tươi cười rất chân thành
nói, chỉ thiếu chưa nói một câu ‘Ở nhà du ngoạn, chuẩn bị thuốc hay’.
Có chút đau? Thích khách áo đen nghe
Khuynh Cuồng nói như thế, trong cơn đau đớn đồng thời chảy xuống mấy
giọt mồ hôi lạnh, vừa rồi sao hắn lại cảm thấy nụ cười của nàng rất rực
rỡ, cái này rõ ràng chính là nụ cười của ma quỷ, là ma quỷ giết người
còn muốn nói chính mình giúp người ta chết sớm thì đầu thai sớm.
Khuynh Cuồng tà ác cười nhìn thích khách áo đen đau đớn không chịu nổi, bất luận kẻ nào tổn thương hoàng đế lão
ba và mẫu thân, nàng đều sẽ khiến cho hắn phải trả giá đau đớn thê thảm
thật lớn, cho dù là người nàng thưởng thức, chẳng qua là nàng cũng không lừa hắn, đây quả thật là thánh dược nàng nghiên cứu chế tạo để trị
thương, nhưng đồng thời cũng là ‘Độc dược’ tra tấn người.
“Ngươi…… Ngươi rốt cuộc muốn…… Muốn
làm…… Làm gì?” Thích khách áo đen thở hổn hển, đứt quãng cắn răng nói,
chẳng qua hắn chỉ đến hoàng cung hành thích mà thôi, sao lại gặp gặp
phải một ác ma như vậy?
“Thích khách lão huynh, ngươi cuối cùng
cũng chịu mở miệng.” Khuynh Cuồng vỗ tay một cái, sung sướng cười nói:
“Ta không muốn làm gì, chỉ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề mà thôi, còn có có
chút việc muốn thương lượng với ngươi.”
“Cái gì…… Cái vấn đề gì……”
“Ngươi tên là gì, là ai, còn có……” Đôi
mắt phút chốc trở nên sắc bén, nhìn thẳng thích khách áo đen: “Còn có,
là ai phái các ngươi đến hoàng cung hành thích, lão đại của các ngươi là ai?”
Thích khách áo đen nháy mắt trở nên đề phòng, đôi mắt như chim ưng hơi lóe lên, lộ ra quật cường.
“Không nói? A, ta nhưng là còn có mười
tám loại cực hình chưa dùng đến nha, có muốn mỗi cái thử vài lần hay
không?” Khuynh Cuồng càng tới gần thích khách áo đen, quỷ dị cười nói.
Trong mắt thích khách áo đen lóe lên một tia sợ hãi, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng, không nói một lời, quay đầu
đi, không hề nhìn Khuynh Cuồng nữa.
Vươn bàn tay nhỏ bé ra, nắm chặt cằm của hắn, mạnh mẽ đem mặt của hắn quay lại đây, Khuynh Cuồng cười hoàn toàn
vô hại nói: “ừ, như vậy đi! Nể mặt ngươi vì ta ‘thử’ bình thuốc kia,
chúng ta đánh cược, thế nào?”
Đánh cược? Thích khách áo đen chẳng qua
cũng chỉ là một tiểu thiếu niên mười mấy tuổi, chút lòng hiếu kỳ vẫn còn có, trừng mắt không tiếng động thăm dò.
“Ha ha, đúng vậy, đánh cược, đánh cược
xem ta có thể làm cho ngươi chính miệng từng cái từng cái trả lời vấn đề của ta hay không, nếu như ta thua, ta sẽ để ngươi đi.” Trước ánh mắt
không thể tin tưởng của đối phương, Khuynh Cuồng giảo hoạt cười, tiếp
tục nói: “Nhưng nếu ta thắng, từ nay về sau, ngươi liền theo ta lăn lộn, như thế nào?”
Thái độ của thích khách áo đen không thể chỉ dùng rất kinh ngạc mà có thể hình dung được, tuy rằng hắn nghe
không hiểu lắm ‘lăn lộn’ có ý gì, nhưng đại khái cũng biết, chính là hắn ta muốn hắn rời khỏi tổ chức, từ nay về sau đi theo hắn ta, trời ạ!
Tiểu hài tử này cũng quá cuồng ngạo rồi đi! Nhưng hắn ta đã quá coi
thường hắn, so với hậu quả phản bội tổ chức, những cực hình khác đều chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
“Ta cuồng vọng, bởi vì ta có tư cách
này.” Đôi mắt linh động lóe lên cái nhìn âm u khiến người khác sợ hãi,
khóe miệng Khuynh Cuồng cong lên, kiêu ngạo nói.
Toàn thân chấn động, nhìn vào đôi mắt
sâu sắc lóe lên ánh sáng quỷ dị của đối phương, thích khách áo đen chỉ
cảm thấy hồn phách của mình bị hút vào trong đôi mắt ma lực đó, suy nghĩ dần dần trống rỗng, có một loại cảm giác bị người khác điều khiển, hắn
muốn giãy dụa, nhưng đôi mắt kia lại gắt gao khóa chặt lấy hắn, làm cho
hắn không thể tránh thoát, đột nhiên, một giọng nói mang theo mê hoặc
vang lên:
“Ngươi tên gì? Là ai?”
“Ta gọi là Diệp Ảnh, là sát thủ cấp 4
của Huyễn Viêm Lâu.” Hắn không muốn trả lời, nhưng lời nói cứ như không
thể khống chế nói ra miệng vậy.
“Huyễn Viêm Lâu là một tổ chức sát thủ?” Âm thanh mị hoặc lại vang lên.
“Đúng vậy.”
“Vậy ai sai các ngươi đến giết hoàng đế?”
“Thủ lĩnh.”
“Hắn là ai, vì sao phái các ngươi đến ám sát hoàng đế? Các ngươi làm sao đi vào hoàng cung, có phải là có nội ứng hay không?”
“Không biết hắn là ai, chưa gặp qua,
không biết vì sao phải ám sát hoàng đế, sát thủ Huyễn Viêm Lâu đều biết
rõ địa hình hoàng cung của các quốc gia, không có nội gián, cũng có thể
thoải mái tiến vào.”
Ngừng một lúc, âm thanh kia lại vang lên: “Huyễn Viêm Lâu ở đâu?”
“Nguyên Đô.”
“Rất tốt, hiện tại ngươi đã mệt mỏi, có
thể ngủ.” Khi âm thanh dịu dàng vang lên, hắn thật sự cảm thấy rất mệt
mỏi, rất muốn ngủ.
Thấy đôi mắt trống rỗng của Diệp Ảnh dần dần nhắm lại, Khuynh Cuồng thở nhẹ một tiếng, đứng dậy, lau mồ hôi trên trán, tên gia hỏa này ý chí thật là kiên cường, nếu như không phải hai
ngày qua thể xác và tinh thần của hắn bị hành hạ làm cho tinh thần của
hắn đều mệt mỏi, thật đúng là không thể khống chế được hắn.
Nhiếp hồn thuật, tên như ý nghĩa, hấp
thu hồn phách của hắn, lợi dụng sự khống chế ý thức của người khác, thu
lấy tin tức mình muốn biết, cũng có thể làm cho đối phương làm việc cho
mình, là nàng sử dụng thuật thôi miên học ở kiếp trước kết hợp với Hỗn
Nguyên Thiên quyết sửa đổi mà thành, chỉ có một khuyết điểm đó là hao
tổn sức lực quá lớn, nhất là đối với loại người ý chí mạnh như tên này.
Nhìn lướt qua Diệp Ảnh đang ngủ say,
Khuynh Cuồng rơi vào trầm tư: Huyễn Viêm Lâu? Xem ra không đơn giản chỉ
là một tổ chức sát thủ, sẽ là Thiên Nguyên vương triều dùng để đối phó
với các quốc gia sao? Hay là của quốc gia khác? Xem ra phải nghĩ một
biện pháp đi điều tra Huyễn Viêm Lâu này, dám phái người đến hành thích
hoàng đế lão ba của nàng, như vậy liền xác định bị tiêu diệt đi.
Chỉ là, dùng thân phận và tuổi tác của
nàng bây giờ, đừng nói đi xa ngàn dặm ở ngoài và Nguyên Đô, ngay cả ra
khỏi kinh đô của Long Lân quốc cũng đã là một vấn đề lớn.
Đang suy nghĩ vấn đề làm sao đến Nguyên
đô, Khuynh Cuồng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, hoàn toàn quên mất việc
sáng hôm sau nàng phải đến ‘xin lỗi’ tiểu vương gia.