Cao bá điều khiển pháp khí phi thuyền tiếp tục phi hành, sau đó mới đi tới bên cạnh Diệp Không, cười nói:
- Ta là quản sự sinh ý của Diệp gia Cao Viễn Dương, không biết tiểu hữu là đệ tử của môn phái nào?
Diệp Không có được kinh nghiệm từ Trương Ngũ Đức cho nên quyết định ra ngoài làm việc không nói tên thật để tránh hóa diệt môn.
Lần đi này hắn mặc trang phục của tu sĩ Man tộc trong túi trữ vật. Giả mạo tu sĩ Man tộc, như vậy sẽ không ai nghĩ hắn là Bát thiếu gia Diệp gia của Nam Đô thành.
Mà chính vì bộ quần áo này cho nên khiến Cao Viễn Dương tưởng hắn là tu sĩ Man tộc.
- Cao quản sự khách khí rồi, tại hạ là tiểu tu sĩ Cốt Linh môn Hạ Huy.
Diệp Không cũng rất khách khí trả lời.
Những người này không phải Man tộc, vậy giả mạo Hạ Huy một chút có lẽ không vấn đề a, cũng không thể nói là tán tu được.
- À, Cốt Linh môn.
Cao Viễn Dương làm bộ đã từng nghe qua, kỳ thật loại môn phái nhỏ của Man tộc như này, hắn căn bản chưa từng nghe tới.
Chẳng qua cho dù một môn phái nhỏ cũng ít nhất có một lão tổ Nguyên Anh tọa trấn.
Đây là quy định bất thành văn của đại lục Thương Nam, chỉ có Nguyên Anh lão tổ mới có thể khai sơn lập phái. Nhưng còn một loại khách chính là sau khi Nguyên Anh lão tổ khai tông xong, trải qua một thời gian rồi phi thăng hoặc tọa hóa, lúc đó môn phái không có Nguyên Anh lão tổ mới xuất hiện sẽ bị suy thoái trong vòng trăm năm rồi thất truyền.
Kỳ thật Cốt Linh môn kia chính là loại này.
Cao Viễn Dương không biết cho nên không dám đắc tội, vì vậy lại dò hỏi thêm:
- Nghe nói ở trong Bách Trùng trại phường thị có rất nhiều linh trùng hồng hoang cho nên gia chủ mới lệnh cho Cao mỗ tới đây, đả thông tuyến đường giao dịch. Thế nhưng chúng ta không có kinh nghiệm giao du cùng tu sĩ Man tộc, không biết tiểu hữu có thể chỉ giáo được không?
- A, cái này…
Diệp Không khàn giọng, thầm nghĩ ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Lão tử là đồ giả mạo, nói về Man tộc ư, lão tử cũng khiếm khuyết nhiều lắm.
Hắn sợ lão đầu đá hắn xuống thuyền cho nên thoáng sững sờ một chút rồi nói:
- Cao bá, kỳ thật muốn liên hệ với Man tộc chúng ta vô cùng dễ dàng. Người Man tộc hào sảng, thái độ làm người phúc hậu chất phác, chỉ cần đối phương cho chúng ta điểm tốt thì chúng ta rất dễ ở chung. Đặc biệt là những thương gia có danh dự, chúng ta vô cùng hoan nghênh.
Diệp Không mặt dầy mở miệng nói. Man tộc là dân tộc thảo nguyên a, tính tình hảo sảng chắc chắn phải có, hơn nữa bọn họ thường xuyên phong bế, khẳng định cũng không hy vọng có thương gia tới giao dịch.
À, thì ra là thẻ VIP, Diệp Không thu lệnh bài vào túi trữ vật, sau đó cười hỏi:
- Vậy thì cảm ơn Cao bá, không biết tấm bảng này có thể chiết khấu được bao nhiêu phần đây?
- Chờ thương nghiệp Dịch gia khai trương tại Bách Trùng trại. Ngươi đi thử một lần sẽ biết.
Cao Viễn Dương đỏ mặt lên, xem ra cái lệnh bài này không tốt lắm a, lão đầu đã không muốn nói, chẳng qua người ta vô duyên vô cớ tặng lễ vật cho ngươi. Ngươi còn đòi gì hơn?
Chẳng qua Diệp Không cũng không ghét bỏ, chính mình không cần thì cho người khác cũng tốt a. Trước kia còn ở địa cầu, không ít lần hắn đi ăn KFC với thẻ ưu đãi, sau đó là tán gái làm trong đó luôn.
Đây là một loại mê trận tương đối thấp cấp, nếu như là phàm nhân sẽ không cách nào nhìn thấy bọt xà phognf kia. Thế nhưng tu tiên giả liếc mắt là thấy được.
- Tới rồi.
Cao Viễn Dương cũng không định mang theo Diệp Không xuống cùng một chỗ, hắn chỉ xuống bong bóng xà phòng ở phía dưới.