Cuồng Đồ Tu Tiên

Chương 112: Chương 112: Gửi lời cảm ơn




- Thì ra là Huynh đệ Lô gia, thực xin lỗi a..., các huynh đệ nhận được tin trong này có trọng phạm quan trọng của triều đình, chúng ta làm nha dịch cũng rất khó khăn a!

Ngữ khí của Thiết Nha Tư mềm xuống, dù sao cũng là quan sai, sao có thể sợ hãi du côn chứ? Cho dù hôm nay đến không, mặt mũi vẫn phải có, bằng không thì truyền đi quan sợ phỉ, vậy thì không cần lăn lộn nữa rồi.

- Nói như vậy, Thiết Nha Tư ngươi muốn đi vào tra xét sao?

Trong nội tâm của Lô Tuấn rất tức giận, tiểu tử ngươi đã thất bại trong tay chúng ta một lần, tại sao không nhớ hả?

Trong lòng Lô Tuấn căm tức, lời nói cũng cường ngạnh, có thể Lô Tuấn biết rõ người ở bên trong không muốn có người nhìn thấy, vì vậy vội vàng kéo ca ca ra, cười nói.

- Thiết Nha Tư, huynh đệ của ta hôm nay mời một vị khách quý dùng cơm, nếu là hiểu lầm, ta thấy bỏ qua đi, như thế nào?

Thiết Nha Tư trông thấy Lô Nghĩa chịu thua, trong nội tâm vô cùng sảng khoái, nhưng tiểu tử này trước nay được lý không tha người, thầm nghĩ, khách của du côn có gì tốt lành chứ? Người bên trong không dám đi ra, bọn họ đã chịu thua, bên trong thật sự có ẩn tình hay không? Nếu như thật sự bắt được trọng phạm quan trọng của triều đình, dù là Lão Bát Diệp gia cũng không thể nói gì.

- Hiểu lầm? Ngươi nói hiểu lầm là hiểu lầm sao? Giấu diếm như thế, không dám ra gặp người, hẳn là trọng phạm!

Thiết Nha Tư trừng mắt, vung tay lên.

- Xông vào!

- Tiên nhân cái bản bản! Uống rượu cũng không được sống yên ổn.

Trong lòng Diệp Không đang phát hỏa.

Hắn cũng không phải không dám đi ra, mà người bên ngoài quá nhiều, hắn không muốn xuất đầu lộ diện, lần trước mởi chỉ ở bên ngoài Tàng Xuân Lâu, đã làm thanh danh của hắn lan truyền khắp toàn thành, nếu như lại bị người ta trông thấy, vậy lời đồn hắn phong lưu thành tánh sẽ biến thành sự thật.

Bản thân còn phải muốn thế nào đây, sao có thể bị người ta chụp mũ là khách quen của thanh lâu chứ? Diệp Không đương nhiên không muốn, chết cũng không đi ra.

Hắn không đi ra, đương nhiên có người tiến vào, hai tên nha dịch nhanh tay nhanh chân, mang theo cái cùm bằng gỗ có khóa, trong miệng hùng hùng hổ hổ, bước nhanh tiến vào bên trong.

Trong buồng, gian phòng ở ngoài cùng có một cái rèn cửa màu hồng che lại, mảnh vải buông xuống một nửa, bên trong có một nam một nữ đang uống rượu.

Tên nha dịch xông vào, giận dữ, nhấc rèm cừa lên, hùng hổ tiến vào, hai mắt trừng lên, quát:

- Thật lớn...

Hắn vốn định nói "Thật lớn gan chó", nhưng vừa nói được hai chữ, đã thấy rõ người ngồi là ai.

Người này cho hắn ấn tượng quá sâu sắc, bởi vì hắn từng run rẩy quỳ xuống dưới chân người này, ở trước mặt ngàn vạn dân chủng hét lên: "Trảm bọn chúng!"

Sau lần đó, tên nha dịch này suốt đời khó mà quên được, cho nên buổi tối hắn ngủ nằm mơ thấy ác mộng chính là người này, những tên nha dịch khác cũng không khác bao nhiêu, cho nên bọn nha dịch đều phong cho Diệp Không một cái ngoại hiệu: "Ôn thần", ai gây vào là người đó không may.

Giờ phút này đột nhiên vừa thấy ôn thần, toàn thân tên nha dịch như bị đánh một kích vào người, giống như bị điện giật, run lên, những lời sau đó không nói nên lời.

Diệp Không nhìn thấy hắn đứng ngây ngốc ở cửa ra vào, cười mỉa mai, tiếp nhận chén Ngưu nhãn Bạch Ngọc trong tay tiểu Oanh, một ngụm uống cạn, lại đi nhìn nha dịch, phát hiện tiểu tử kia đại não đang hỗn loạn.

- Thật lớn cái gì? Ngươi nói nha? Ngươi tiến vào đây ra vẻ bận rộn thế mà lại không nhúc nhích chơi nghệ thuật không lời à?

Diệp Không không kiên nhẫn mà hỏi thăm.

Tên nha dịch này lập tức tỉnh táo lại, thân thể trước đó còn hùng hổ thì co rút, giống như con rùa đen rút đầu, trên gương mặt xuất hiện nụ cười, nhìn Diệp Không cười, để lộ ra hàm răng màu vàng, quay đầu lại lại xem xét, khá lắm, thằng kia cùng tiến vào nhưng đã biến mất đi đâu rồi.

Mẹ kiếp, không có nghĩa khí, ách... Ta cũng lặn a, trốn tên ôn thần này trước đã, tên nha dịch này quay người muốn chạy trốn, sau lưng lại truyền ra câu hỏi của Diệp Không.

- Này! Ngươi đi ra ngoài không mang lỗ tai à? Hỏi ngươi đấy, thật lớn cái gì?

- Thật lớn...

Tên nha dịch này có đánh chết cũng không dám nói hai chữ "Gan chó", tròng mắt đổi tới đổi lui, có đáp án, cười quyến rũ nói ra:

- Bát thiếu gia, tiểu nhân muốn nói, một con ruồi thật lớn.

Tiểu Oanh cô nương nghe xong không vui, nói ra:

- Tuy Tàng Xuân Lâu của ta không phải tiệm cơm, nhưng cũng chú ý tới an toàn vệ sinh, đồ ăn sạch sẽ, làm sao có ruồi chứ?

- Chắc là ta nhìn lầm, tám phần là con muỗi...

Nha dịch cười nhưng trên mặt giống như bị rút gân.

Có thể Tiểu Oanh vẫn thấy không vui, nói ra:

- Tuy Tàng Xuân Lâu chúng ta không phải khách sạn, nhưng cũng chú ý an toàn vệ sinh, trừ độc diệt muỗi, làm sao có con muỗi chứ?

- Chắc là con rệp...

- Tuy Tàng Xuân Lâu chúng ta không phải...

- Phốc thông!

Nha dịch đúng là không chịu nổi, thoáng một phát quỳ xuống, dập đầu cuống quít nói ra.

- Tiểu nhân nói mình chính là con rệp, Bát thiếu gia, tiểu nhân không biết ngài ở đây, mạo phạm đại giá, xin ngài phóng cho tiểu nhân một con đường sống...

- Khanh khách, tự ngươi nói chính mình là con rệp, ha ha ha.

Tiểu Oanh trông thấy nha dịch trước ngạo mạn sau cung kính, nhịn không được cười lên.

Diệp Không cũng không muốn so đo với tiểu nhân vật như hắn, khoát tay nói:

- Vậy ngươi đi gọi con rệp đó tới đây cho ta.

Thiết Nha Tư ở bên ngoài giống như kiến bò trong chảo nóng, hắn đã được báo cáo, nhưng hắn không cách nào nghĩ tới, lại chính là tiểu tử ôn thần Diệp gia ở bên trong, đúng là sợ cái gì gặp ngay cái đó.

Thiết Nha Tư lại nghĩ tới, tên ôn thần Diệp gia này đang cố ý ở trong đó uống rượu, chẳng lẽ có người đang muốn hại mình?

Bất kể như thế nào, Thiết Nha Tư đã sợ hãi, hắn có ý định thu đội, tuy làm như thế có chút mất mặt, ánh mắt Phong Tứ Nương khiêu khích mỉa mai nhìn đám người, nhưng hắn không quản được, bên trong chính là ôn thần, hắn thật sự không thể trêu vào, hắn muốn trốn cho sớm.

Nhưng ai biết tên nha dịch đi vào trước đó đi tới nói thầm vào lỗ tai của hắn, Diệp ôn thần bảo hắn đi vào, không có biện pháp, sợ gặp cũng phải gặp nha, kiên trì đi vào.

Kỳ thật Diệp Không bảo hắn đi vào, chính là cho để cho tiểu Oanh cô nương nhìn thấy, muốn gõ hắn một cái, làm cho hắn không được quấy rối Tàng Xuân Lâu nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.