Diệp Không không báo tên thật, hắn cũng không người nhà mình chọc phải họa diệt môn.
Trên thực tế Diệp Không cũng có chút khẩn trương, dù sao người ta cũng có môn phái, danh tự Cốt Linh môn rất quỷ dị, nghe qua cũng biết không phải thứ tốt lành gì. Có thể tránh tranh đấu vẫn là tốt nhất.
- Thì ra là Lô đạo hữu.
Tiểu tu sĩ Man tộc nghe nói hắn là tán tu không khỏi mừng rỡ trong lòng, chẳng qua tán tu cũng có thể có sư phó, hắn quyết định thám thính thêm một chút.
- Ở đây to như vậy, một mình đạo hữu tự chiếu cố mình được sao?
Tu sĩ Man tộc Hạ Huy lại hỏi.
- A, ta còn có sư phó Nguyên Anh kỳ.
Diệp Không trả lời.
Hạ Huy nghe nói Nguyên Anh kỳ không khỏi giật mình, phải biết rằng ở thế giới này, Nguyên Anh kỳ chính là một tòa núi cao. Hắn diệt một ít tu sĩ chỉ cần động một ngón tay.
Chẳng qua hắn lập tức suy tư. Không có khả năng! Nếu thật sự có lão tổ Nguyên Anh kỳ tồn tại, vì sao hắn không khai tông lập phái chứ? Cho dù lão tổ Nguyên Anh kỳ này nhàn vân dã hạc đã quen thì đệ tử của hắn cũng không chỉ có cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng ba.
- Thì ra sư phụ của đạo hữu nổi danh như vậy, không biết quý sư ở chỗ nào, có thể để tại hạ bái kiến một phen không?
- Hạ đạo hữu nghe ngóng kỹ càng như vậy, chẳng lẽ muốn thừa dịp gia sư tại hạ không có ở đây mà bắt nạt ta sao?
Hạ Huy cười to:
- Không tệ! Ngươi biết rõ tu vi thấp hơn mà còn muốn độc bá phiến linh mộc này cho nên mới chém ra một lão tổ Nguyên Anh để đe dọa ta! Nhưng mà ngươi sai rồi, nếu như thực sự có lão tổ Nguyên Anh tọa trấn đã sớm đánh chết ta, làm sao còn để ta hỏi nhiều như vậy? Ngươi cho ta là thằng ngốc sao?
Thằng này thật sự không biết viết chữ chết như thế nào, so với mình còn tự cao tự đại hơn. Diệp Không lắc đầu nói:
- Hạ đạo hữu, ta nói ngươi cũng không tin, không bằng như thế này. Ngươi muốn lấy hạt giống của Tù Lung thảo này sao? Ta giúp ngươi lấy một ít, sau đó ngươi bình yên rời đi là được chứ?
Diệp Không chật vật trốn tránh, thế nhưng vừa mới trốn tránh thì đối phương lại ném thêm ra hai cái băng tiễn.
- Con kiến nhỏ Luyện Khí kỳ tầng ba, ca ca dạy ngươi pháp thuật cùng phương pháp chiến đấu chính là phải tiên hạ thủ vi cường. Đánh đối phương chạy trối chết, căn bản không có thời gian ra pháp thuật, ha ha, giống như ngươi bây giờ vậy!
Hạ Huy cười lớn, tay không ngừng bắt pháp quyết, ném ra hỏa cầu cùng băng tiễn.
Mà Diệp Không không chỉ trốn tránh liên tục, trong lúc bối rối chỉ ném ra mấy hỏa cầu bay đi lung tung.
- Tiểu tử, ngươi đang làm trò gì vậy? Ngươi sẽ không kém như vậy a? Ngươi có âm mưu quỷ kế gì?
Chẳng qua hiện giờ mở ra đã trễ, tiểu kiếm đã đâm thẳng vào mặt hắn.
Biến cố tới quá đột ngột, Hạ Huy cũng không kịp làm gì, cho dù trốn cũng không thoát, trong thời khắc mấu chốt không được phép lo lắng nhiều.
Hắn mạnh mẽ nâng tay trái lên chắn tiểu kiếm đang bay tới.
Không thể không nói đây là một đối thủ phong phú kinh nghiệm chiến đấu, vừa mới gặp nguy hiểm đã định hy sinh một tay của chính mình để đối lấy mang sống.
- Oanh!
Tay trái của Hạ Huy bị pháp khí tiểu kiếm đâm nát bét, máu tươi bắn ra tung tóe, mà đầu của hắn may mắn thoát khỏi cái chết trong tích tắc, tiểu kiếm bị trì trệ trong nửa khắc liền đâm dứt một lỗ tai của hắn.