- Cha, nếu như ta đắc tội Diệp Hạo Nhiên Nhiên thì ta đến thỉnh tội cũng được, thế nhưng mà… kẻ kia chẳng qua chỉ là một thiếu gia hoàn khố của Diệp gia, vì sao người lại phải như vậy?
Hồ Thành Thủ lắc đầu thở dài:
- Nhi tử, ngươi đã nói sai rồi, nếu như ngươi đắc tội Diệp Hạo Nhiên thì ta sẽ không bức ngươi đi xin lỗi, dù sao ngươi cũng không chiếm được tiện nghi, người ta cũng sẽ không so đo với loại tiểu nhân vật như ngươi.
- Đúng vậy, ta không chiếm được tiện nghi, lại còn phải chịu thiệt thòi trước người như vậy, mặt mũi trong tay áo cùng chăn đều bị ném sạch đi. Ta đã như vậy còn phải đi xin lỗi hắn? Thật quá khinh người a.
Hồ Tài Kiền không phục nói.
- Thế nhưng tiểu tử Diệp Không này lại không giống như vậy, ngươi biết Thành chủ tiền nhiệm chết như thế nào mà!
- Ta tra ra được, hắn có thể ẩn tàng thân hình khiến người khác khó lòng phòng bị. Còn có thể đột nhiên khiến người khác mù mắt!
- Đây là những công phu gì vậy?
Hồ Tài Kiền cũng là người luyện võ, thế nhưng hắn chưa từng nghe nói qua chuyện tình tà môn như vậy.
- Ta cũng không biết, vốn cho hắn là Tu tiên giả, hiện giờ xem ra không phải, nguồn gốc năng lực của hắn đều tử một loại giấy vàng, ta tra được cách một đoạn thời gian hắn sẽ đi tiểu điếm để mua đại lượng giấy vàng.
Cửu phu nhân nghe được những lời đó không khỏi hiện một đường chỉ đen trên mặt, tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi? Làm sao gọi hắn là “ Ngài lão nhân gia “ được. Thật không thể tưởng tượng được đường đường là Thành chủ cũng cúi đầu khom lưng với hắn, lại còn phong độ phiêu dật, hắn biết rõ cái gì gọi là phong độ sao?
Nhưng Cửu phu nhân liền biết rất nhanh thế nào là phong độ, phong độ hung hăng càn quấy a.
Người ta đã lớn tuổi, tới đây với vẻ mặt thân mật như thế, lại còn là Thành chủ, lão đã chủ động chào hỏi ngươi, như vậy đã đủ nể tình rồi a, nói thế nào ngươi cũng phải cho hắn chút mặt mũi.
Thế nhưng Diệp Không vẫn cứ thản nhiên như không:
- Ngươi là ai thế, ta không biết ngươi.
Từ lúc thấy Hồ Tài Kiền ở bên cạnh, Diệp Không đã biết rõ chuyện gì đang xảy ra, chẳng qua hắn không cho Thành chủ chút mặt mũi là bởi vì rõ ràng Hồ Tài Kiền vẫn còn trừng mắt với hắn. Tiểu tư, trừng mắt đúng không, ngươi tới xin lỗi mà không có thành ý, như vậy ngươi đến cũng không tính. Ngươi tới xin lỗi phải có bộ dáng của người có lỗi a, việc này không thể để yên.
Diệp Không nói ra câu này cực kỳ không nể tình, Hồ Thành Thủ nghe vậy không khỏi vô cùng xấu hổ, hắn quay đầu nhìn lại Cửu phu nhân. Ngươi là trưởng bối của hắn, mau giúp hạ quan nói vài lời hữu ích đi.
Ánh mắt Cửu phu nhân không hề tiếp nhận, nàng cố tình liếc mắt ra ngoài cửa. Trong lòng thầm nghĩ, ta cũng không giúp ngài được cái gì đâu, tên ôn thần này ta trốn còn không kịp, chuyện tình dẫn lửa tự thiêu tuyệt đối ta sẽ không làm.
Cửu phu nhân không quan tâm, Hồ Tài Kiền tuổi trẻ khí thình thấy cha mình bị bơ liền tức giận tiến lên nói:
- Diệp Không, đây là cha ta, Thành thủ Nam Đô thành.
Diệp Không thấy hắn xin lỗi hoành tráng như vậy, sắc mặt cũng đen xì quát lớn:
- La hét sao, hôm qua chưa đủ hay sao, hôm nay nắm cha ngươi tới khiêu khích phải không?