Cuồng Đồ Tu Tiên

Chương 139: Chương 139: Ôn thần




Thời tiết có chút lạnh, đứng ở ngoài phong tay chân nhanh chóng rét run, mà người đi lại ở bên ngoài, đều ăn mặc áo choàng lớn, những nha hoàn kia trông không được tốt lắm, về nam gia đinh thì che thân lại như cái bánh chưng.

Đây chính là mùa đông trên Thương Nam đại lục, thời điểm mùa đông lạnh nhất.

Nhưng kỳ quái là, ở Thương Nam đại lục không có tuyết rơi, cũng có thể là do ở tận miền nam, cũng có người đi xa nhà, nói phương bắc sẽ có tuyết, thấy được bông tuyết đã là người có kiến thức.

Tuy không có tuyết nhưng đứng ở ngoài phòng vẫn lạnh cóng tay chân, nước đóng thành băng.

Khác với bên ngoài phòng, trong phòng của Cửu phu nhân có thêm một cái lò lửa, trong lò lửa đó có than đang đỏ hồng, mà tạo hình của cái lò, bên ngoài có hình dáng Thương Long, nghe nói đây là đồ do bệ hạ ngự tứ.

Trong lò lửa đang cháy chính là một loại gỗ đặc thù lấy từ hồng hoang trở về, nếu đốt lên, không có khói, đốt hết cũng không có tàn gỗ lưu lại, đây là loại gỗ chuyên dụng để đốt vào mùa đông, nhưng bởi vì hồng hoang rất nguy hiểm, cho nên giá cả xa xỉ, không phải người bình thường có thể sử dụng

Bởi vì có cái lò này, trong phòng đương nhiên ấm áp như mùa xuân, Cửu phu nhân thích ý ngồi đó, nàng vừa hai mươi lăm tuổi, đây là tuổi đẹp nhất của thanh xuân, mười sáu tuổi nàng đã gả vào trong Diệp phủ, cũng là Thiếu nãi nãi trẻ tuổi nhất, đương nhiên rất được Diệp Hạo Nhiên ưa thích, đặc biệt là nàng còn là một nữ nhân thông minh lanh lợi cho nên được lão gia sủng ái.

Tuổi còn trẻ lại còn là chủ nhân hậu viện Diệp gia, tâm tình của Cửu phu nhân phải rất vui mới đúng, nhưng hôm nay, nàng có chút lo lắng.

Không khỏi phiền não, nàng nhíu đôi mắt thanh tú của mình, ngón tay trắng nhỏ đang vân vê cái miệng nhỏ, trong nội tâm suy tư, vì cái gì tâm thần không yên.

- Cửu phu nhân, ngài vì cái gì lại bảo tiểu Hồng đi tới Thanh Khiết Phòng thế, aizzz...

Quản gia Diệp Tài có tài và có thế lại thông minh, cho nên được rất nhiều nữ chủ nhân tin dùng mà không ngã.

Nhưng nghĩ lại cũng bình thường, lão gia hỏa này vẫn tương đối tận tâm, hơn nữa làm người lại cẩn thận, nếu có gió thổi cỏ lay sẽ chuyển cơ nhanh chóng, giống như hắn thấy Diệp Không vừa đắc thế, hắn đầu tiên là đem toàn bộ số bạc tham ô của Trần cửu nương trả lại.

Nghe được lão quản gia một câu, Cửu phu nhân hiểu ra, vì cái gì tâm thần không yên, là vì tên Bát thiếu gia, Diệp Không.

- Làm gì! Bản phu nhân an bài một nha đầu còn phải nhìn sắc mặt của ai à? Chẳng lẽ chút việc nhỏ ấy còn phải bảo ta viết thư cho lão gia sao! Nội viện này ta là chủ nhân, chính là do ta an bài.

Câu trả lời gay gắt, biểu đạt ra tâm tình phẫn nộ và căm tức của Cửu phu nhân, nhìn nàng lúc này phi thường hung mãngh, tràn ngập ý chí chiến đấu.

Nhưng mà nàng biết được, mình nổi giận với lão quản gia, là vì trong lòng của nàng... Thậm chí có chút ít sợ hãi.

- Cửu phu nhân, cũng không phải người không biết, tiểu Hồng nàng cùng Bát thiếu gia...

Diệp Tài cũng không bởi vì Cửu phu nhân nổi giận mà đình chỉ, hắn tiếp tục giảng giải chỗ lợi và hại trong đó.

Diệp Tài cũng không phải không sợ Cửu phu nhân, nữ nhân này đừng nhìn tuổi trẻ xinh đẹp, nhưng thủ đoạn rất cay độc, không để cho Diệp Vũ một phân tiền đuổi ra khỏi phủ, bởi vậy có thể thấy được nàng tàn nhẫn.

Nhưng Diệp Tài sợ Diệp Không, nếu như nói Cửu phu nhân là tàn nhẫn, Diệp Không chính là độc ác, Cửu phu nhân là bò cạp độc, Diệp Không chính là độc xà, là ôn thần, tóm lại so với Diệp Không, chút thủ đoạn và lực lượng của Cửu phu nhân, căn bản không đủ nhìn.

Diệp Tài tận tình nén lửa giận mà khuyên giải, mục đích đương nhiên là hi vọng Diệp phủ không xảy ra chuyện, còn quan trọng hơn, cũng là vì chính hắn, sau này nếu ôn thần hỏi tới, mình cũng có thể nói, đã toàn lực khuyên bảo, việc này ta không quản được, ngươi muốn ôn ai cũng được, nhưng nhất thiết không phải là ta.

Nghe thấy Diệp Tài còn không có câm miệng, Cửu phu nhân mạnh mẽ khoát tay áo, quét chén trà trên bàn xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn.

- Bát thiếu gia thì như thế nào đây? Người khác sợ hắn, ta không sợ! Cho dù hắn tìm tới cửa, ta cũng muốn hỏi hắn, ta có quyền lợi an bài một nha hoàn hay không? Hừ! Hắn có thể đánh nhau với người ta, ta có thể an bài nha hoàn của hắn!

Cửu phu nhân gào thét về phía Diệp Tài, cũng là vì chính cô ta.

Nàng vừa nói thầm trong lòng, sợ cái gì? Chẳng lẽ hắn dám đánh ta sao? Lại nói chuyện chuyện này ta chiếm lý, hắn tư thông nha hoàn ta không so đo với hắn, nhưng ta an bài nha hoàn làm tạp vụ, nói thế nào cũng có lý.

Đồng thời trong nội tâm còn vang lên một âm thanh, các ngươi khi dễ ta trẻ tuổi, dương thịnh âm suy có phải không? Ta sẽ cho các ngươi nhìn, ôn thần cũng phải nhẫn nhịn ta, như vậy địa vị của Cửu phu nhân ta trong Diệp phủ mới đứng vững, về sau sẽ được thăng từ Cửu phu nhân lên Đại phu nhân, cũng là thuận lý thành chương.

Thì ra Cửu phu nhân nhắm vào Diệp Không, chẳng những là trả thù, mà tồn tại tâm tư giết gà dọa khỉ, giết một người răn trăm người, dựng nên uy tín, ân, biện pháp không tệ, nhưng mà nàng chọn sai đối tượng.

- Ai.

Diệp Tài thở dài một tiếng, hắn biết rõ tâm tư của Cửu phu nhân, nhưng Diệp Không là người nào chứ, ngươi giết được sao? So sánh một cách khó nghe thì Diệp Không giống như một con chó, ngươi sờ lông của nó, cái gì cũng dễ nói, nhưng ngươi chọc tới hắn, ngươi sẽ bị hắn cắn ngay.

Nhưng lời này thật khó nghe, Diệp Tài biết rõ có nói ra cũng vô dụng mà thôi, dù sao mục đích đã đạt được, vậy thì đi nhanh lên a, đừng để ôn thần nhìn thấy, còn tưởng rằng chủ ý xấu này là của hắn nghĩ ra.

- Cửu phu nhân, ta đi ra ngoại viện đây, lão nô cáo lui trước.

Diệp Tài thở dài, khoát áo bông, đẩy cửa ra đi thật nhanh.

Ai ngờ hắn vừa mở cửa, toàn thân run lên giống như bị điện giật.

- Không tốt!

Đúng là không may, sợ cái gì thì gặp ngay cái đó. Mở cửa đã nhìn thấy Diệp Không đi tới, trong miệng cũng không biết đang ngậm tăm hay ngậm cái gì, nhìn đông lại nhìn tây, mười phần vô lại đi tới.

Diệp Tài từ phản xạ có điều kiện đóng cửa lại, nhưng hắn lập tức kéo cửa ra, sau đó bộ dáng như làm việc nghĩa không chùn bước đi tới, cũng không bẩm báo Cửu phu nhân một tiếng.

Hắn không ngốc, đã trốn không thoát, vậy thì nghênh đón, có khi thoát được nạn.

Động tác của Diệp Tài tuy rất nhanh, nhưng ánh mắt của Cửu phu nhân đang nhìn vào hắn, thấy động tác của hắn, cũng đoán được hắn đã trông thấy ai.

- Hừ!

Cửu phu nhân lại vỗ bàn, thấp giọng mắng.

- Ôn thần, ta muốn nhìn xem ngươi có bao nhiêu lợi hại!

Ôn thần hiện tại là tiếng xấu bên ngoài, mà nha hoàn đang nhặt mảnh vỡ của tách trà trước mặt Cửu phu nhân, nghe được hai chữ ôn thần thì tay cũng run lên, thiếu chút nữa mảnh vỡ cắt vào tay, thầm nghĩ, ôn thần này ngay cả Nhị thiếu gia Tam thiếu gia cũng dám đánh, ta vẫn nên trốn ra xa thôi, đừng bị đánh oan là được.

- Bát thiếu gia, trời lạnh như vậy, tại sao ngài lại ăn mặc phong phanh như thế? Ngài là kim chi ngọc diệp, sao có thể chịu lạnh chứ, đợi lão nô lấy áo choàng ấm cho ngài nhé.

Mặt mũi Diệp Tài tràn đầy tươi cười đi tới, cũng không để ý rét lạnh, cởi áo choàng run rẩy đưa về phía Diệp Không.

Diệp Không buồn cười, ở Thương Nam đại lục này đúng là cường giả vi tôn, ngươi khách khí với người khác, vô dụng, người ta sẽ xem ngươi là kẻ đần, dễ khi dễ. Ngươi đánh cho hắn một trận, hắn sẽ cung kính với ngươi như lão tổ tông.

Bởi vì Thương Nam đại lục như vậy, có khác gì địa cầu không? Không khác, nhưng ở Thương Nam đại lục càng rõ ràng hơn mà thôi.

- Được rồi, ta không lạnh, ngươi xem ta già như lão già bảy tám mươi tuổi à, giống như ngươi?

Diệp Không lườm hắn một cái, đem áo choàng đẩy trở về.

- Hắc hắc, lão nô già, sao có thể so sánh với Bát thiếu gia chứ? Trời lạnh như vậy, Bát thiếu gia vẫn không có chút lạnh lẽo nào, vừa nhìn thì đúng là cao thủ! Cao thủ cái thế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.