- Chính là chỗ kia a, nếu là lão tổ ta năm đó tùy tiện dùng pháp khí đi tới trong nháy mắt, ngươi lại đi lâu như vậy, quả thật rất lãng phí thời gian.
Diệp Không bất đắc dĩ nói:
- Này, lão tổ, ngươi muốn đứng đó nói chuyện với thắt lưng không? Cái đó là pháp khí phi hành, nếu như ta có thì ta cũng muốn đằng vân giã vũ, thế nhưng bây giờ không phải là không có sao?
Diệp Không nói xong lại hỏi:
- Pháp khí tiểu kiếm này có công năng phi hành không? Lần trước ta thấy Vạn Huyền chân nhân có thể dùng phi kiếm để phi hành.
- Pháp khí rác rưởi cũng có thể phi hành.
Hoàng Tuyền lão tổ nói:
- Rất nhiều pháp khí đều có thể công năng phi hành, nhất là phi kiếm, thế nhưng nếu tăng thêm công năng phi hành sẽ giảm bớt một phần uy lực của pháp khí, cho nên rất nhiều người thà rằng phi kiếm không có công năng phi hành cũng phải đem bộ phận năng lượng này đặt vào công kích, mà thanh tiểu kiếm đó chính là dạng pháp khí như vậy.
- Nói như thế về sau ta phải đi tìm pháp khí phi hành khác rồi?
Diệp Không chán nản thất vọng, hai chân kẹp vào bụng ngựa thúc đi, thế nhưng hắn lập tức quay lại chuyện cũ nói:
- Nói như vậy, công kích của pháp khí tiểu kiếm rất cường đại sao?
- Pháp khí rác rưởi thôi, loại pháp khí trung phẩm này có cường thịnh trở lại thì làm được gì? Coi như năm đó, nếu ai muốn tặng lão tổ ta pháp khí như vậy, lão tổ ta sẽ đập nát mặt hắn!
Trong miệng Hoàng Tuyền lão tổ sẽ không có thứ tốt, cho dù năm đó lão như thế nào nhưng hiện giờ nghe được quả thật rất chán ngấy.
- Ta nói lão tổ này, ngươi đừng có đề cập tới năm đó có được không? Hiện giờ nếu ai đưa ta vài món pháp khí như vậy, ta cười đến không ngậm miệng được mất.
- Không có chí khí!
Diệp Không thở dài:
- Không có biện pháp, ai kêu ta nghèo như vậy? Chí khí với người nghèo là một thứ vô cùng xa xỉ.
- Pháp khí tiểu kiếm kia đâu rồi, tuy rằng trong mắt lão tổ ta nó giống như một thứ rác rưởi. Thế nhưng đối với ngươi mà nói vẫn là một kiện pháp khí không tệ, có thể nói cùng loại hình dáng cấp bậc thì cũng thuộc đẳng cấp cao.
Diệp Không nghe xong rất vui vẻ, đây chính là một kiện pháp khí trung phẩm a, nếu như lại là pháp khí trung phẩm mạnh nhất cũng không tồi chút nào, nghe nói còn rất nhiều tán tiên phải sử dụng pháp khí hạ phẩm. Đó mới là nghèo chính hiệu.
Chẳng qua Diệp Không còn chưa kịp cao hứng, chợt nghe Hoàng Tuyền lão tổ nói thêm:
- Có thể coi là pháp khí không tệ thì người sử dụng cũng phải lợi hại mới được. Ý của ta chính là sau khi Trúc Cơ kỳ, tốt nhất là đến Trúc Cơ trung kỳ mpis có thể phát dương uy lực của pháp khí tới cực hạn, cho nên cùng là pháp khí ở trong tay mỗi người lại có uy lực khác nhau.
- Hiện giờ ta có thể vung được mấy thành uy lực?
Diệp Không hỏi.
- Hai thành.
Hoàng Tuyền lão tổ không nương tình đả kích Diệp Không.
- Chỉ hai thành thôi sao?
Diệp Không căm tức nói. Uy lực của kiện pháp khí này tuy lớn nhưng chỉ có thể vung hai thành, vậy có gì hữu dụng chứ?
Hoàng Tuyền lão tổ cười cạc cạc nói:
- Tiểu tử, nếu không vì sao những tu sĩ kia đều dốc sức liều mạng tu luyện? Đồ chơi pháp khí này là cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ tại viễn cổ sử dụng, bởi vì lúc đó tu sĩ Luyện Khí kỳ rất nhiều cho nên mới sửa chữa phương pháp luyện khí, để cho tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng có thể sử dụng. Ngươi mới là Luyện Khí kỳ tầng ba, ngươi còn muốn vung lên bao nhiêu uy lực nữa? Cho dù ngươi tu luyện Ngũ Hàng Thăng Tiên Thuật, linh lực cùng thần thức vượt xa người bên ngoài cũng chỉ tối đa vung được ba thành uy lực của tiểu kiếm mà thôi. Cho nên ngươi phải tu luyện thật nhiều, chăm chỉ khổ luyện mới có ngày nổi danh a.
Hai người nói chuyện, thời gian bất tri bất giác trôi rất nhanh, đến khi ánh trăng treo lên đỉnh đầu mới tới nơi.
Khi Diệp Không giục ngựa đi vào mảnh đất trống ở trong rừng, cảnh tượng trước mặt lại khiến cho hắn sửng sốt.
- Vì sao nơi này lại nhiều Tù Lung thảo như vậy?
Hoàng Tuyền lão tổ cũng không biết trước tại đây từng xảy ra kịch chiến.
Diệp Không cũng không nghĩ tới Tù Lung thảo này lại có sinh mệnh lực lớn tới vậy, chỉ hơn nửa năm trôi qua mà một vùng đất trống đã hình thành một dải Tù Lung thảo kết thành lồng giam.
Dưới ánh trăng, ở giữa lồng giam có một bóng đen, nhìn từ trên xuống như một quan tài đứng, cảm giác có chút quỷ dị.