Cuồng Đồ Tu Tiên

Chương 157: Chương 157: Trong nội cung




- Cực phẩm pháp khí?

Diệp Không cả kinh, nói:

- Vậy sao ngươi không ra tay tiêu diệt nàng? Cực phẩm pháp khí nha, đến ta cũng không có, thứ này giá trị bao nhiêu tiền nha?

- Tiêu diệt nàng? Lão tổ ta muốn linh lực không có linh lực, muốn vũ khí không có vũ khí, chẳng lẽ ngươi muốn ta dùng tay không đánh với nàng sao? Đầu heo, ngươi cũng không biết ăn nhiều não heo một chút để bồi bổ não!

Hoàng Tuyền lão tổ lại mắng to.

Diệp Không cười nói:

- Này, lão tổ, lời ngươi đang nói là đạo văn đấy?

- Cút!

Hoàng Tuyền lão tổ lại mắng to một tiếng, lại nói:

- Cho dù có thể tiêu diệt nàng, cũng không thể ra tay được, ở đây là nội thành, đánh nhau cũng không biết bao nhiêu người trông thấy? Nàng nhất định là đệ tử được sủng ái trong đại môn phái, nếu như trước mặt mọi người chết trong tay chúng ta, ngươi không sợ môn phái của nàng sẽ trả thù ư?

Diệp Không ngẫm lại gật đầu:

- Điều này cũng đúng.

- Tốt rồi, tới chỗ ta đi.

Hoàng Tuyền lão tổ buông ra Tiểu Oanh đã tiến vào giấc ngủ, sau hai canh giờ nàng sẽ tự động tỉnh lại, bất quá sự tình giữa nàng và Hoàng Tuyền lão tổ nàng sẽ quên không còn một mảnh.

Diệp Không ly khai gian phòng của Phong Tứ Nương, đi tới cửa phòng Tiểu Oanh. Khoảng cách giữa hai gian phòng rất xa, Huynh đệ Lô gia cũng không có bị kinh động, nhìn xem Phong Tứ Nương phía sau đi tới với một bộ dạng hết sức thẹn thùng, huynh đệ dùng một ánh mắt hèn mọn bỉ ổi nhìn vào Diệp Không.

- Làm gì? Làm như chỉ có các ngươi mới được chơi vậy?

Diệp Không cho bọn hắn mỗi người một cước:

- Về trước ghế lô, ta lập tức sẽ tới.

Phong Tứ Nương giờ này nếu là quay về ghế lô chỉ sợ sẽ bị hai nha đầu nhìn ra chút chuyện, nàng tự giác nói đi thăm dò một chút lai lịch của nữ nhân kia, Diệp Không liền để cho nàng đi.

Đẩy cửa ra, liền thấy Hoàng Tuyền lão tổ đang ngồi ở trên bàn nhỏ, một bộ dạng rất hài lòng.

- Này, lão tổ, rất vui vẻ a..., ngươi đến cùng chơi như thế nào vậy?

Diệp Không xuất ra pháp khí tiểu kiếm hỏi.

- Ngươi chơi như thế nào ta liền chơi như thế ấy.

Hoàng Tuyền lão tổ tức giận trả lời, sau đó liền thu nhỏ lại tiến vào trong tiểu kiếm.

Diệp Không lại nói

- Lần sau nếu như gặp được nữ nhân kia ở chỗ hẻo lánh thì tốt rồi, đỉnh cấp pháp khí nha, ta đều xem cũng không có xem qua, nói không chừng trong túi trữ vật của nàng vẫn còn mặt hàng tốt khác.

- Túi trữ vật? Người ta dùng chính là trữ vật thủ trạc! Đồ không có kiến thức.

Hoàng Tuyền lão tổ mắng.

- Oa, vậy thì càng tốt, nhất định là nàng có rất nhiều bảo vật, oa, làm nàng một cái liền phát tài rồi!

- Ngươi cho là ta vẫn đang ở trạng thái cực thịnh sao? Hiện tại ta đến thân thể cũng không có, nếu không phải ta dùng thần thức cường đại hù nàng, chỉ bằng cái đỉnh cấp pháp khí kia của nàng, ta muốn giết nàng cũng rất khó khăn.

Hoàng Tuyền lão tổ hừ một tiếng.

- Đến ngươi cũng không giết được? Nàng đến cùng có cảnh giới gì?

Diệp Không kinh ngạc hỏi.

- Trúc Cơ trung kỳ.

- Vẫn còn kém xa ngươi mà.

- Làm sao ngươi lại đần như vậy?

Hoàng Tuyền lão tổ lại mắng lên:

- Nàng đã có đỉnh cấp pháp khí, lại có pháp khí ẩn nấp, nhất định là còn có đồ chơi bảo vệ tính mạng khác! Tiểu tử ngươi muốn chết, lão tổ ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa.

Hoàng Tuyền lão tổ mắng xong, đột nhiên lại nở nụ cười:

- Này, tiểu tử, hình như ta từng nghe nói có người nào đó sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện giết người đoạt bảo, còn nói mình vĩnh viễn sẽ không làm ra loại sự tình này, hôm nay trông thấy đỉnh cấp pháp khí, liền thay đổi rồi hả?

Diệp Không mặt đỏ lên:

- Ai nói thay đổi rồi, ta tuyệt đối không làm ra loại chuyện giết người đoạt bảo, người không phạm ta, ta không phạm người! Thế nhưng là là nàng phạm ta trước, ta có thể phòng vệ chính đáng, đoạt pháp khí của nàng.

Hoàng Tuyền lão tổ nở nụ cười cạc cạc, duỗi lưng một cái nói:

- Lão tổ ta mệt nhọc, trước ngủ, nếu ngươi muốn phòng vệ chính đáng, trước tiên vẫn phải học điều khiển pháp khí cho giỏi.

- Đó là đương nhiên, vì ta có thủ đoạn bảo vệ tính mạng, ta đã quyết định, ngày mai ta sẽ ra khỏi thành, tìm một địa điểm yên lặng, trước tiên đem các loại pháp thuật học cho thuần thục.

Diệp Không treo thanh tiểu kiếm bên hông, lại đi tới giường nhìn nhìn Tiểu Oanh, sau đó mới đóng cửa phòng, trở về ghế lô.

Lúc này, Long Hổ huynh đệ hội đã hát đến một đoạn, đang lúc diễn một hồi đánh nhau kịch liệt, cùng điện ảnh trên địa cầu bất đồng, ở đây đánh nhau đùa giỡn, đều là dùng đao thật thương thật, cho nên diễn viên khó tránh khỏi chuyện chịu một chút vết thương.

Nhưng mà quan chúng thích xem, có điều những động tác cực kỳ kịch liệt kia xác thực là chân thật hơn so với phim ảnh trên địa cầu.

Diệp Không vốn đang lo lắng Tiểu Hồng cùng Lô Cầm hoài nghi, có điều xem ra điều đó là dư thừa rồi, hai nha đầu đều bị vở kịch hấp dẫn, căn bản là không chú ý Diệp Không đã trở về.

Về phần Trương Ngũ Đức, thì khẩn trương hơn, xem ra đã hoàn toàn hòa mình vào trong vở kịch rồi, cảm nhận được sự bi hoan của nhân vật chính.

Diệp Không đã giao hết "lương thực tích trữ bên trong" cho Phong Tứ Nương, cho nên tâm tình cũng yên tĩnh lại, cũng ngồi xuống bắt đầu xem vở kịch.

Lại là nửa canh giờ trôi qua, vở kịch rốt cục tiến nhập khâu cuối cùng, đoạn này chẳng những mạo hiểm kịch liệt, lại còn có đối thoại tuyệt hay của hai huynh đệ, thật sự là đoạn kích động nhân tâm nhất.

Tuy cái thủ đoạn tuyệt hảo này không đuổi kịp phim Hàn, thế nhưng cũng đủ để lừa dối đại bộ phận người xem rồi, Tiểu Hồng cùng Lô Cầm đều là một bên xem một bên lau nước mắt.

Nhưng làm cho Diệp Không không hiểu chính là, ngày bình thường trên khuôn mặt luôn treo một tấm thiết bản Trương Ngũ Đức, vậy mà khóc lớn nhất, nước mắt chảy ra trong mắt lão, tựa như suối phun vậy, không thể tưởng được lão đầu đó cũng có tình cảm phong phú như vậy.

- Không phải huynh đệ, hơn hẳn huynh đệ...không phải huynh đệ, hơn hẳn huynh đệ....

Trương Ngũ Đức chẳng những cảm tình phong phú, hơn nữa xem xong bộ tuồng này đầu óc cũng hồ đồ luôn rồi, vở kịch đã xong, trên đường xuống lầu, ánh mắt của lão cứ rưng rưng, một mực lẩm bẩm hai câu lời kịch trong vở kịch, cũng không biết trúng gió gì.

- Ừ, Tiểu Cầm Tiểu Hồng, các ngươi đều lên kiệu, tiên sinh ngồi ở cổ kiệu của ta, theo ta đi thôi.

Lô Cầm cùng Tiểu Hồng còn không muốn, tranh nhau muốn để cho Diệp Không ngồi chung kiệu với mình, nhưng bị Diệp Không trừng mắt một cái, các nàng đều yên tĩnh lại.

Diệp Không vừa muốn đi, Phong Tứ Nương phía sau đi lên, nói tra được chút ít manh mối, vì vậy Diệp Không liền để cho hai cổ kiệu tiễn đưa đám người Lô Cầm trở về, mình thì lưu lại theo Phong Tứ Nương cùng trở về Tàng Xuân Lâu.

- Tiểu tặc, chưa chào tỷ tỷ đã nghĩ chạy đi.

Phong Tứ Nương hiện tại đến Bát thiếu gia cũng không hô, bất quá Diệp Không cũng không có biện pháp, tiểu tặc thì tiểu tặc, ai bảo mình chơi nàng làm gì.

- Ha ha, không phải là không thấy tỷ ở đâu sao.

Diệp Không cười cười hỏi:

- Đến cùng tra được cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.