Cuồng Đồ Tu Tiên

Chương 129: Chương 129: Xin lỗi




- Bát thiếu gia!

Tiểu Hồng cầu khẩn nhìn Diệp Không.

Mà ngay cả Trần cửu nương cũng rất khẩn trương nhìn Diệp Không, dù sao đối diện với người khống chế thật sự của Diệp phủ, nàng làm sao có thể không khẩn trương?

- Không có việc gì, vội cái gì, ăn cơm như trước đi!

Diệp Không tùy tiện thu tay khỏi quần lót của tiểu Hồng, sau đó dựa lưng vào ghế, thầm nghĩ, nếu có điếu xi gà, lại mang kính mát, vậy thì thoải mái hơn.

Kỳ thật Diệp Không xem ra, Nhị thái thái cũng tương đương với lão đại, dưới tay nàng tiểu đệ đến đạp phá quán không thành, bị người ta đánh, sau khi nàng trở về biết rõ, ngẫm lại người này không thể trêu vào, tất nhiên mang theo tiểu đệ đến thăm kính trà bày rượu để xin lỗi.

Dù đây là chuyện trong nhà, nhưng kỳ thật so với xã hội đen cũng không có gì khác nhau.

Loại chuyện này, Diệp Không ở địa cầu thấy nhiều, mỗi lần bọn lưu manh khác tới chiếm địa bàn, nhưng sau khi bị đánh trở về, như thế nào? Ngươi cắn ta đi, ngươi thực sự có can đảm thì cắn ta, sau đó đừng mang tiểu đệ tới xin lỗi.

Nhị thái thái vừa vào cửa, trong nội tâm đang tức giận đi vào nhìn thấy tràng cảnh trước mắt lại càng muốn điên lên, thấy mấy người bên trong vẫn đang ăn cơm, không có chút ý tứ nghênh đón nàng.

Mỗi lần Nhị thái thái đi đâu, đều mang theo quản gia Diệp Tài, trước khi vào cửa trước liền rống lên một tiếng: "Nhị thái thái đến." đó là nhắc nhở người bên trong, hắc, có muốn sống nữa không hả, Nhị thái thái đến, nhanh tiếp giá.

Nữ nhân này thật sự cho rằng mình là hoàng đế, bởi vậy có thể thấy được, mặt mũi nàng muốn lớn cỡ nào, cho nên Diệp Không chẳng muốn tiếp làm gì.

Quản gia Diệp Tài đi theo mà sững sờ, thầm nghĩ Bát thiếu gia quá trâu, thấy Nhị thái thái tiến đến, ngay cả động cũng không động, vẫn ngồi ăn cơm, bộ dáng không chút sợ hãi.

Ai, may mắn là buổi trưa mình thừa dịp hỗn loạn đi ra ngoài, nếu không hai mặt khó xử, không ngăn cản sẽ bị Nhị thái thái ghi hận, ngăn cản sẽ bị tiểu tử này đánh, mà cái tên bị gọi là ôn thần này, Nhị thái thái cũng sợ hắn.

- Ơ, ăn cơm trưa à, ha ha.

Cho dù Nhị thái thái có khó chịu, bốn người vẫn ngồi không nhúc nhích, nhưng vẫn phải đi qua, còn cười.

Trần cửu nương ngồi không yên, bất kể như thế nào Nhị thái thái đều tôn quý hơn nàng, kỳ thật ở trong nội viện này, đẳng cấp đều sâm nghiêm không kém gì quan trường, quan cao một cấp đè chết người, huống chi Nhị thái thái trong nội viện chính là bà chủ.

- Là Nhị thái thái a, thất lễ, nhanh mời qua.

Trần cửu nương đi qua nghênh đón.

Tiểu Hồng cũng đứng lên, nàng đối với Nhị thái thái vẫn có chút sợ hãi, nhưng nàng vẫn không đi qua, chỉ cúi đầu bó tay, đứng ở một bên.

Diệp Không cũng không trách các nàng, chỉ là quay đầu nhìn Nhị thái thái, ngồi ở trên ghế, dùng cây tăm xỉa răng.

Tiểu tử vô lễ, đến lúc nào đó nhất định phải lấy tăm đâm khắp toàn thân của ngươi, sau đó cạo răng của ngươi, trong nội tâm Nhị thái thái ghi hận, nhưng ngoài miệng lại thân mật.

- Cửu nương nha, quấy rầy các ngươi ăn cơm, ha ha, ta vừa trở lại, nghe nói hai tên ranh con của ta đi tìm các ngươi gây phiền toái, đối với hai tên không nên thân này, ta mang đến cho muội muội xử lý.

Nhị thái thái vừa cười vừa nói

Trần cửu nương nào dám xử lý nha, tranh thủ thời gian nói:

- Tính tính toán toán, cũng là do Diệp Không nhà của ta không đúng, như vậy thôi đi.

- Còn không mau xin lỗi di nương của ngươi!

Nhị thái thái trừng mắt với Diệp Vũ.

- Di nương, là ta sai, xin ngài tha thứ.

Diệp Vũ quỳ xuống, hành đại lễ.

- Không dám không dám, không cần không cần...

Trần cửu nương có chút khẩn trương, đây chính là Tam thiếu gia a, không ngờ lại quỳ trước mặt của mình, chuyện này trước kia ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Trời nóng lên, trong người dễ kích động, mà khi kích động, sẽ thiếu khuyết tâm nhãn, Trần cửu nương đã bị kích động, lại còn nói nói:

- Là nhi tử nhà chúng ta không đúng, hắn cũng nên quỳ xuống xin lỗi a.

Mà Diệp Không ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, quả thực không thèm để ý tới, Ôi, mẫu thân của ta, ta là lão đại nha, rõ ràng nàng thiếu lý nên xin lỗi, ta đang chờ nàng ta bày rượu bưng trà, sao có thể quỳ dưới chân nàng chứ? Như vậy quá vô nghĩa.

Trông thấy Diệp Không không có chút ý định nào quỳ xuống, trong nội tâm Nhị thái thái buồn cười, đột nhiên có chủ ý, cho mẫu thân ngươi thu thập ngươi, coi như việc ngươi đánh con ta, cũng coi như thu chút tiền lãi.

- Tính toán làm gì chuyện trẻ con, ai nha, cửu nương muội tử, chúng ta ai cũng có lỗi mà? Kỳ thật nha, ta chỉ sợ việc này làm hỏng giao tình của chúng ta, cho nên lúc này mới mang tiểu Vũ đến xin lỗi.

Nhị thái thái thân mật nói ra, làm như tình cảm tỷ muội hòa hợp lắm.

Nhị thái thái càng rộng lượng, Trần cửu nương lại càng không có ý tứ, lại hô.

- Không nhi, mau tới đây xin lỗi Nhị thái thái.

Mẫu thân a, ngươi cái này kêu là nâng chí khí người khác, diệt uy phong mình. Diệp Không bất đắc dĩ, đành phải đứng, liền đi qua, chợt nghe Nhị thái thái vừa cười nói,

- Xin lỗi thì nói xin lỗi đi, nhưng muội tử ngàn vạn lần đừng có bảo Không nhi quỳ, ta chịu không nổi.

Lời này đủ độc a, rõ ràng là nói mát, Trần cửu nương không chút nghĩ ngợi, nói ra.

- Như vậy sao được? Diệp Vũ đã quỳ xuống nói xin lỗi, hắn cũng phải quỳ xin lỗi.

Nghe thấy lời này, Diệp Không nhịn không được, nếu như hành lễ, nói xin lỗi, điều này sẽ làm hỏng tính toán, mà hắn cũng không muốn quỳ nói xin lỗi a.

Diệp Không bước chân ngưng tụ, con mắt ẩn chứa đầy phẫn nộ, hắn mím môi cắn răng, trên mặt đầy dữ tợn, âm thanh lạnh lùng nói ra.

- Muốn ta quỳ xuống xin lỗi sao ...

Nhị thái thái thấy hắn tùy thời sẽ bạo tẩu, trong nội tâm biết rõ mình chơi có chút lớn, đây không phải buộc hắn liều mạng với mình sao?

Trong nội tâm có chút sợ hãi, Nhị thái thái vội vàng cười nói.

- Ha ha, xem ra lão Bát tức giận rồi... Ha ha, Nhị nương và ta đều nói giỡn thôi, đừng tưởng thật.

Trần cửu nương cũng bị ánh mắt của Diệp Không hù sợ, lúc này tiểu nha đầu Lô Cầm đến bên người nàng, nhỏ giọng nói vào lỗ tai nàng.

- Kiền nương, ngươi đừng bảo Diệp Không ca ca quỳ.

- Sao có thể như vậy được, Diệp Vũ người ta có thể quỳ xin lỗi, hắn cũng phải đáp lễ, đây là thường tình mà.

Trần cửu nương còn chưa biết sự tính khúc chiết trong đó.

Lô Cầm nhíu mày, lại nói ra.

- Con không nói chuyện này là ai chiếm lý, con chỉ nói, Diệp Không ca ca và Diệp Vũ có thể giống nhau sao? Trong chiến tranh, Diệp Vũ hắn cũng chỉ là tiểu binh, Nhị thái thái mới là tướng quân, tiểu binh quỳ thì có là gì, cũng không quan trọng, mà bên chúng ta, Diệp Không ca ca chính là tướng quân, trận chiến còn chưa có đánh, tướng quân bên ta đã quỳ xuống dưới chân người ta, chuyện này... Đâu có được.

- Nha.

Trần cửu nương minh bạch, trong tình cảnh này nàng chỉ là tiểu binh, nhưng nàng lại bảo tướng quân của mình quỳ xuống dưới chân tướng quân người ta thì không được, nhưng lúc này nàng lam sao có thể nói ra "Vậy thì đừng quỳ." Cho nên đành ngậm miệng không nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.