CHƯƠNG 80: CHA
Trước khi Lăng Sóc đi làm, nhìn đôi mắt có vẻ chờ mong cùng vẻ mặt muốn nói lại thôi của Cốc Vũ, trong mắt cảm thấy nghi hoặc, cúi đầu hôn lên môi Cốc Vũ, hỏi: “Có phải có gì muốn nói với anh không?”
Tối hôm qua Cốc Vũ ngồi trong phòng khách đợi một lúc lâu cũng không có thấy Lăng Sóc ra ngoài nói chuyện với Diệp Đồng về, cho nên ngủ quên trên ghế salon, khi tỉnh lại thì đã là sáng hôm nay, tiếp theo lại đi chuẩn bị bữa sáng, thành ra cũng quên khuấy mất chuyện về Phùng Minh Nghị định nói với Lăng Sóc.
Cốc Vũ im lặng một chút, đôi mắt trong veo đơn thuần hơi nhìn sang chỗ khác, nói nhỏ: “Lăng Sóc, hôm qua em gặp một người, ông ấy nói, ông ấy là… cha em, mình…”
“Em nói gì?!” Giọng của Lăng Sóc thình lình cao vút, không phải giận dữ, mà là quá mức khiếp sợ.
Cốc Vũ lại càng hoảng loạn, câu tiếp theo vì bị dọa cũng không nói được thành lời.
Lăng Sóc tất nhiên cũng cảm nhận được Cốc Vũ được anh ôm trong vòng tay đã bị dọa sợ rồi, vội vàng nhéo nhẹ vào eo Cốc Vũ để cậu có thể thả lỏng, dịu dàng nói: “Xin lỗi, Vũ, anh không có giận dữ với em. Chỉ là em nói làm cho anh ngạc nhiên quá thôi.”
Sau đó, trong đầu Lăng Sóc hiện lên hình ảnh người đàn ông đeo kính râm đi chung xe với anh ngày hôm đó, là người đàn ông kia sao? Chẳng lẽ lần đi nhờ xe dó là có “âm mưu”? Hoặc là, thật sự lần đó chỉ là tình cờ? Nếu như quả thật là cha của Vũ, tại sao vượt ngục lâu như vậy nhưng ông ta cũng không có quay về tìm Vũ và mẹ, để cho hai người phải trải qua cuộc sống cơ cực như vậy?!
Tự nhiên Lăng Sóc có cảm giác hơi hận người đàn ông kia, nhưng cũng cảm thấy may mắn, nếu như không vì người đàn ông kia không trở lại, anh có lẽ mãi mãi không có cảm giác thông cảm với Vũ rồi yêu Vũ. Bởi vì nếu có người đàn ông đó, Vũ cùng mẹ cậu tuyệt đối sẽ không trải qua cuộc sống khó khăn như vậy.
Nếu như có cái gọi là số phận, như vậy anh cũng nhất định sẽ gặp Vũ ở một hoàn cảnh khác, Vũ chỉ có thể là của anh.
Lăng Sóc mặc kệ chuyện gặp mặt một khách hàng lớn, ở trong lòng anh, Cốc Vũ vẫn là quan trọng nhất. Cốc Vũ bây giờ đang mù mịt, anh phải ở bên cạnh cậu.
Quan trọng nhất là, Lăng Sóc rất nghi ngờ người đàn ông kia, nếu như là nhìn đến thân phận hiện tại của Cốc Vũ mà muốn lừa gạt Cốc Vũ, như vậy Lăng Sóc anh, và cả nhà họ Lăng cũng sẽ không buông tha cho người đàn ông đó, dám có can đảm lừa gạt người của anh ngay trước mũi anh, thì quả thật là đã ăn trúng gan hùm mật gấu rồi.
Với lại cũng có một nguyên nhân khác, Lăng Sóc nghĩ, nếu như người đàn ông kia thật sự là cha của Cốc Vũ, như vậy tại sao đến lúc này mới tìm về? Là nhìn thấy cuộc sống của Cốc Vũ bây giờ rất được, hay là vì bất kì nguyên nhân gì khác mà định “Uy hiếp” Cốc Vũ?! Vậy thì anh sẽ khiến cho người đàn ông đó có đi mà không có lối về!
Nhìn Lăng Sóc quay người đi vào nhà lại, Cốc Vũ hỏi: “Lăng Sóc, không phải anh đang vội đi làm sao? Sao lại không đi nữa? Lỡ đâu trễ thì sao?”
“Anh đến phòng làm việc gọi điện thoại, để cho Đông Vãn Thanh đi, đợi lát nữa anh cùng em đi gặp người kia!” Lăng Sóc bình thản nói.
Nghe thấy Lăng Sóc nói như vậy, Cốc Vũ cảm thấy thật an toàn. Cậu thật ra không hề nghĩ đến người tự nhận là cha của mình là kẻ lừa gạt, chỉ là đơn giản cảm thấy có Lăng Sóc bên cạnh cậu thì không có gì đáng sợ cả, dù là tâm trạng bối rối khẩn trương hay tủi thân gì đó khi nhìn thấy người đàn ông kia cũng trở nên bình tĩnh, không cần phải để ý mặt mũi dựa vào lòng người khác rơi lệ nghẹn ngào.
—
“Này, Diệp Đồng, điện thoại của bạn kêu lâu rồi kìa, có cần nghe không?” Bạn học Giáp ở chung phòng nhón chân lên đưa tay kéo kéo Diệp Đồng đang trùm kín người ở trong chăn, nhưng mà Diệp Đồng ở bên trong hình như không có nghe thấy cậu ta nói, đã vậy còn kéo chăn trùm càng chặt hơn.
Trên mặt bạn học Giáp đầy hắc tuyến, có chút không hiểu được Diệp Đồng hôm nay bị cái gì nữa, tối hôm qua trước khi kí túc xá đóng cửa tắt điện một chút thì Diệp Đồng về, vừa về liền rúc vào trong toilet, hết lần này đến lần khác khi cả ba người bọn họ đều đã lên giường nằm ngủ, còn nói giỡn với nhau Diệp Đồng về trễ như vậy có phải là vì hẹn hò với bạn gái không.
Vậy mà sáng nay, Diệp Đồng vốn vẫn là người dậy sớm nhất phụ trách gọi người khác dậy lại còn dậy trễ hơn bọn họ, khi bọn họ gọi Diệp Đồng dậy đi học, Diệp Đồng trốn ở trong chăn lầm bầm nói không đi học, nhờ bọn họ xin nghỉ học dùm.
Cái này làm cho cả bọn nghi ngờ không biết có phải Diệp Đồng bị kích động vì thất tình không nữa. Bởi vì Diệp Đồng có tâm sự với bọn họ, cậu ta thi vào đại học A, vốn là bởi vì người cậu ta thích học ở đây, mặc dù đến lúc này bọn họ cũng không biết người Diệp Đồng thích tên gì cả.
“Không nghe!” Diệp Đồng bị bạn học Giáp gọi đến phát phiền, rầu rĩ nói vọng ra từ trong chăn. Mặt cậu ta sưng vù như mặt heo, ngay cả bản thân mình còn không đủ can đảm nhìn, bây giờ đã qua một ngày, chắc chắn càng đáng sợ hơn. Tên Lăng Sóc đáng ghét đáng ghét đáng ghét vô cùng đáng ghét kia, cậu nhất định không để cho hắn yên đâu! May mà không có để cho Cốc Vũ nhìn thấy, nếu không sẽ dọa Cốc Vũ mất. Mà nếu quả thật Cốc Vũ nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta, nhất định sẽ biết Lăng Sóc là một gã bạo lực khát máu, có khi vì thế sẽ tránh thật xa Lăng Sóc luôn!
Bạn học Giáp rốt cuộc cũng dừng động tác kéo chăn, thật sự cậu ta nhón lên muốn nhức hết chân, rút tay lại một chút, vì bạn học Diệp Đồng thất tình mà rơi một giọt lệ đồng cảm, đem điện thoại vẫn không ngừng vang lên nhét xuống dưới chăn, “Không ra khỏi chăn thì không ra khỏi chăn, nhưng điện thoại thì vẫn nghe một chút đi, hình như là của cậu Út cậu gọi đến đó. Tôi đi ra ngoài.”
Suy nghĩ một chút, Diệp Đồng đưa tay ra sau lưng mò lấy điện thoại đang rung.
“Alo?”
Trong giọng nói của Diệp Đồng mang theo một tia mệt mỏi cũng tức giận vì bị quấy rầy.
Vốn đã gọi đến vài cuộc điện thoại nhưng chẳng có ai nghe máy, cuối cùng Diệp Đồng cũng chịu nghe, trong lòng Âu Dương Lạc không khỏi thở phào một hơi, lại nghe thấy giọng nói rầu rĩ không vui của Diệp Đồng làm cho sửng sốt, cây bút không ngừng xoay trên tay, vội hỏi: “Tiểu Đồng, con vậy là sao hả? Là trong miệng đang ngậm đồ ăn, hay là đánh nhau vậy, tại sao tiếng nói lại như vậy hả?”
“…” Diệp Đồng không nói gì nữa.
Không thể không nói, Âu Dương Lạc vốn vô cùng hiểu Diệp Đồng, chỉ nghe một câu của Diệp Đồng đã có thể đoán ra được sự việc.
Diệp Đồng chán nản, cậu ta đã dùng âm thanh bình thường nhất để nói chuyện rồi, nhưng vẫn bị cậu Út phát hiện, nhất định sẽ bị ăn chửi một trận.
Tiếng của Âu Dương Lạc cất lên cao cao: “Tiểu Đồng, có phải con đánh nhau với Lăng Sóc không?”
“…”
“Não của con chứa nước sao? Rốt cuộc làm sao mà thi đậu đại học A vậy?…”
“Có lẽ người chấm cho con đậu trong đầu cũng chứa toàn nước.” Diệp Đồng bực mình nói.
“…” Khuỷu tay chống trên bàn làm việc của Âu Dương Lạc trợt đi một đoạn, khóe miệng co rút, thầm than một tiếng, dùng lời thấm thía: “Tiểu Đồng, cho dù Cốc Vũ có tốt thế nào, nhưng con gái vẫn tốt hơn mà, ôm vào rất mềm mại, chẳng lẽ con không thấy vậy sao?”
Âu Dương Lạc cảm thấy mấy năm nay mình cũng để tâm quá nhiều rồi, lúc đầu là muốn để cho Diệp Đồng đến ở chung với mình, sao không phải để cho cho cậu ta đến thành phố C ở chung với anh Hai chứ? Khiến cho mình bây giờ vốn rõ ràng là một thanh niên độc thân khỏe mạnh lại còn mệt hơn những người đã kết hôn lên chức cha.
“Hừ, con gái phiền phức chết được!” Diệp Đồng hoàn toàn chẳng hề ủng hộ lời nói của Âu Dương Lạc, khinh bỉ hừ một tiếng, “Nhìn thấy con trai đẹp một chút liền gào thét ỏm tỏi, đồ mê trai…”
Âu Dương Lạc không nhắc đến phụ nữ thì còn tốt, vừa nói đến thì Diệp Đồng liền cụt hứng, trong lòng cảm thấy chua lét, nghĩ đến cậu ta cũng rất dễ coi chứ bộ, muốn chiều cao có chiều cao, muốn thể thao thì cũng có thể đánh bóng rổ, nhưng mà từ tiểu học cho đến trung học, hai con mắt của mấy đứa con gái giống như là bị mù rồi, cứ xem cậu ta như là vi khuẩn có độc, vừa nhìn thấy cậu ta thì liền đi đường vòng hoặc là đứng từ xa chỉ chỉ trỏ trỏ nói cậu ta là học sinh quậy phá.
Cho nên, điều này làm cho cậu ta càng thêm xấu tính, tay lúc nào cũng ngứa ngáy muốn đánh người, kiểu ác tính tuần hoàn này làm cho cậu ta từ nhỏ đến lớn cũng chẳng có lấy nửa duyên với phụ nữ! May mà cũng có được mấy người anh em nghĩa khí, cùng với Cốc Vũ. Bởi vậy, cậu ta mới mặc kệ Cốc Vũ là nam hay nữ, ai kêu vào thời kì cậu ta rung động, trái tim lại rơi vào trong tay Cốc Vũ chứ.
“Con thích Cốc Vũ như vậy sao?” Âu Dương Lạc hỏi ra lời này, lông mi có chút nhíu lại, trong lòng tự nhiên cảm thấy rất không thoải mái, còn nguyên nhân cụ thể vì sao không thoải mái thì bản thân Âu Dương lạc cũng không biết được, ngay cả nguyên nhân vì sao khó chịu cũng không nói được.
“Dạ, con thích cậu ấy.” ‘Con còn yêu cậu ấy’, Diệp Đồng cảm thấy lời này có chút buồn nôn, cho nên chỉ nói ở trong lòng.
“Vậy con cứ chờ Lăng Sóc tới đánh đi!” Âu Dương Lạc hực mình không thôi liền nói, nói ra mới thấy có hơi nặng, nhưng cơn tức ở trong lòng chẳng hiểu vì sao mà có càng khiến cho Âu Dương Lạc thêm bực bội.
Diệp Đồng bị quát đến ngẩn người, có chút không hiểu vì sao cả, vội vàng kiểm điểm lại xem mình đã nói những gì, chỉ sợ nói sai gì đó làm cho Âu Dương Lạc tức giận, nhưng mà nhớ lại một lần, cũng không thấy nói sai ở đâu, cậu ta trước giờ đều nói chuyện thẳng thắn với Âu Dương Lạc, cùng lắm chỉ có bởi vì mặt bị sưng vù cho nên nói chuyện không rõ thôi.
Nhưng Diệp Đồng không biết, cậu ta vô thức luống cuống, giọng nói mang theo chút cẩn thận cùng nịnh nọt mà ngay chính bản thân cậu ta cũng không biết gọi nhỏ: “Cậu Út?”
Âu Dương Lạc ném bút, nhẹ nhàng day day trán, đang định nói chuyện, có tiếng gõ cửa vang lên, miệng chỉ còn có thể nói: “Bây giờ cậu có việc rồi, có gì sẽ gọi điện cho con sau. Cậu báo trước, nếu con còn dám nghe điện thoại chậm như vậy nữa thì coi chừng cậu tịch thu điện thoại của con, dù sao con cũng không muốn nghe, vậy thì không cần dùng nữa!” Nói xong liền cúp máy, khôi phục khuôn mặt nghiêm túc lãnh đạm khi làm việc, bình thản nói: “Vào đi.”
Diệp Đồng nắm chặt điện thoại một chút, bĩu môi, cầm điện thoại nhét xuống dưới gối, sau đó tốc chăn ra một chút, đôi mắt đảo quanh phòng kí túc xá một chút, nhìn thấy bạn cùng phòng đều đã ra ngoài hết, liền nhảy xuống giường, khóa cửa phòng lại, chạy vô trong toilet, nhìn bộ mặt quỉ trong gương mà đem Lăng Sóc ra nguyền rủa, quan trọng nhất là mắng Lăng Sóc rất có duyên với phụ nữ, tốt nhất là nhanh nhanh bị mấy đứa con gái thơm thơm mềm mềm bắt mất nhanh lên, như vậy, Cốc Vũ chẳng việc gì phải ở lại nhà họ Lăng nữa.
—
Lôi Quân Chi đè Phùng Minh Nghị vào cửa hôn tới tấp, mãi đến khi Phùng Minh Nghị không còn vùng vẫy mà yếu đuối dựa vào trong lòng gã mới buông tha cho đôi môi của Phùng Minh Nghị, lời nói trầm trầm lạnh băng chỉ có đối với duy nhất Phùng Minh Nghị là mang theo nhiệt độ vang lên: “Nghị, em không cần cứ đụng đến chuyện con em thì liền như bị chạm mạch, nếu bây giờ em đi qua gõ cửa nhà đối diện, chắc chắn sẽ bị thằng nhóc nhà họ Lăng đá ra khỏi cửa.”
“Nhưng mà em đã nói với Tiểu Vũ là em ở đây rồi, nếu như không qua gọi, Tiểu Vũ có thể giận không?!” Phùng Minh Nghị thở gấp hỏi nhỏ, nhớ đến hôm qua khi cha nói mình ở đây, Tiểu Vũ hình như rất giận.
“Không cho phép em lúc nào cũng nghĩ đến con em như vậy, anh mới là người đàn ông của em!” Lôi Quân Chi nói, ra sức hút lên hõm cổ của Phùng Minh Nghị ngay chỗ tối hôm qua gã đã không ngừng cắn mút, lưu lại màu sắc thật đậm.
Phùng Minh Nghị tức giận đẩy đầu Lôi Quân Chi ra, giận dữ nói: “Lôi Quân Chi, em còn phải ra ngoài!” Người đã mấy chục tuổi rồi, nếu như mang theo mấy dấu hôn trên cổ đi ra khỏi cửa, nhất định sẽ bị cười đến rụng răng.
“Em là của anh!”
“Ông đây chỉ thuộc về mình!” Gầm lên, liền nhắm vào chỗ nào đó nơi bụng dưới của Lôi Quân Chi đá thẳng đến, thuận thế thoát khỏi cục diện bị Lôi Quân Chi áp chế trên cánh cửa.
Khóe miệng Lôi Quân Chi cong lên, ánh mắt tràn đầy *** cùng cướp đoạt nhìn chằm chằm lên mặt Phùng Minh Nghị, gã yêu nhất là bộ dáng kiêu ngạo lẫn lạnh lùng này của Phùng Minh Nghị, thật muốn lập tức đem người này áp đảo trên giường, hung hăng làm tình.
Phùng Minh Nghị bị ánh mắt đó của Lôi Quân Chi khiến cho căng thẳng hết cả người, làm sao không biết trong đầu thằng mọi này nghĩ cái gì chứ?!
“Lôi Quân Chi, anh nếu có can đảm làm bậy, tôi sẽ một phát bắn nát khúc thịt thừa của anh!” Phùng Minh Nghị tàn nhẫn nói, thản nhiên quay người, mở cửa đi ra. Đứng ở ngoài cửa đợi, chân mày của Phùng Minh Nghị nhẹ nhàng nhướng lên.
—
Bảo tàng mĩ thuật của thành phố A là một công trình kiến trúc tràn ngập hơn thở hiện đại, được thiết kế theo hình bông hoa đang nở, chia thành năm phần, khu trưng bày tranh trong nước, tranh quốc tế, nhiếp ảnh, khu vực cho du khách nghỉ ngơi, còn lại là khu vực hạn chế.
Tiệm trà trong khu vực dành cho du khách.
Phòng trà rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng chầm chậm vang lên quanh quẩn trong căn phòng kiểu cổ hòa cùng tiếng động nho nhỏ của nhân viên đang rửa li tách hay pha nước.
Vẻ mặt của Phùng Minh Nghị vẫn rất bình tĩnh, nói đúng hơn là lời nói vẫn rất bình tĩnh, giống như là đang kể chuyện về một người khác…
Đôi tay Cốc Vũ giữ chặt lấy tách nước, đôi mắt nhìn chăm chú vào làn hơi nước mỏng bay ra khỏi miệng tách, suy nghĩ cùng tâm tình không ngừng xuống thấp theo những lời của Phùng Minh Nghị đang ngồi ở phía đối diện.
Thì ra, cả nhà cậu lại phải trải qua những chuyện ma xui quỉ khiến như vậy; thì ra, cha của cậu bị mất trí nhớ, khi cậu cùng mẹ phải vật lộn để sống còn, cha của cậu vì mất trí nhớ mà mờ mịt, không tìm thấy được đường về nhà…
Mặt Lăng Sóc không chút thay đổi, lạnh lùng tựa hàn băng liếc Phùng Minh Nghị một cái, hơi quay đầu, cụp mắt xuống liền nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Cốc Vũ, liền thấy hết cách, cũng chỉ có Vũ của anh mới có thể một chữ cũng không bỏ sót liền tin tưởng vào lời của người đàn ông này, nhưng mà đáng ghét ở chỗ là, anh rõ ràng cũng nghe thấy người đàn ông này đang nói bậy bạ, nhưng lại hết lần này đến lần khác không thể nói với Vũ đây là lời nói dối, nếu không, sẽ chỉ càng khiến cho Vũ thêm khó khăn. Hoặc là, người đàn ông này bởi vì biết anh sẽ không vạch trần lời nói dối của ông ta, cho nên mới dám chẳng để ý gì để cho anh ngồi bên cạnh nghe.
Bất quá, điều duy nhất anh tin tưởng chính là, người đàn ông đó đối với Vũ là thật lòng yêu thương, là tình thương tràn đầy không hề toan tính của một người cha.
Thế giới của Vũ rất đơn thuần, người đàn ông kia chỉ lơ đãng là đã để lộ ra hơi thở ngoan độc cùng khát máu liền khiến người khác không dám nhìn thẳng mặt, cũng chỉ có Vũ, suy nghĩ đơn giản mới hoàn toàn không nghĩ đến bóng tối sâu hun hút này.
Phùng Minh Nghị thì mặc kệ Lăng Sóc có tin tưởng lời cha nói hay không, cha chỉ muốn Cốc Vũ tin tưởng cha, bởi vì cha và Lăng Sóc đều là người yêu thương Cốc Vũ nhất trên đời, chỉ có điều một người là tình thương của cha, một người là tình yêu của bạn đời. Cho nên, đều biết phải làm thế nào cho Cốc Vũ cảm thấy hạnh phúc, mà không phải là làm cho Cốc Vũ lại cảm thấy khổ sở.
Phùng Minh Nghị đã sớm nhìn thấu lòng người, giữa những người bằng tuổi, Lăng Sóc là một người vô cùng ưu tú, nhưng đối với người đã quen nhìn đến cái xấu và chết chóc như cha, Lăng Sóc sau khi loại bỏ đi vẻ ngoài lịch lãm, vẫn đủ sức để bảo vệ Cốc Vũ, huống hồ còn có nhà họ Lăng, cũng vì như thế, cho nên khi vừa tìm lại được trí nhớ mới không mạnh mẽ đem Cốc Vũ về bên cạnh cha. Tất nhiên, cũng có liên quan đến con chó sói thúi hoắc lúc nào cũng bám chặt bên người cha chẳng có cách nào đá ra.
Phùng Minh Nghị sau khi nói xong, im lặng chờ đợi, ánh mắt lóe lên rất ngắn, nhìn vào những sợi tóc mai mềm mại như tơ phủ xuống trán bên trái của Cốc Vũ, ở đó, từng có một cái bớt rất khó coi. Cha nhớ rõ, Tiểu Vũ khi mới sinh, cái bớt đó gần như che hết một nửa khuôn mặt bên trái của con, sau khi khuôn mặt nhỏ bé của Cốc Vũ lớn lên, cái bớt kia cũng nhỏ đi một chút, nhưng mà vẫn đem sự xinh đẹp của Tiểu Vũ che đi mất, làm cho người ta chỉ nhìn thấy sự xấu xí của cái bớt, mà không nhìn thấy được trái tim trong sáng lương thiện của Tiểu Vũ.
Phùng Minh Nghị rất đau lòng, trong mắt phủ một màn sương rất mỏng, xin lỗi, Tiểu Vũ, bảo bối của cha.
—
Không biết đã qua bao lâu, hương trà trong tách ba người cũng đã tản đi, Cốc Vũ ngẩng đầu lên, vừa vặn bên ngoài có người đem một khung tranh đi qua, ánh nắng mặt trời phản xạ rọi lên mặt Cốc Vũ , nhưng vẫn làm cho Phùng Minh Nghị ngồi ở phía đối diện vốn luôn nhìn Cốc Vũ thấy rất rõ, trong đôi mắt đen láy trong vắt của Cốc Vũ không hề có một tia lo lắng, giọng nói mềm mại mang theo một chút thăm dò cùng khao khát vang lên.
“Cha.”