CHƯƠNG 17: NGẤT XỈU…
Cuối cùng, Lăng Sóc vẫn không có đồng ý cho Cốc Vũđi ra ngoài làm thêm, mãi đến một tuần sau, trước bữa thi học kì một ngày, Cốc Vũ bị ngất xỉu trong nhà bếp của hắn, hắn mới biết được mình đã phạm phải sai lầm lớn đến mức nào.
Chính là sau này nhớ lại, Lăng Sóc vẫn không ngừng tự trách.
Rõ ràng là đã đến nhà Cốc Vũ, nhìn thấy biết nơi đó nghèo khó đến mức nào, nhưng mà bởi vì được Cốc Vũ dọn dẹp sạch sẽ, trong trời chiều nhạt nắng lại có vẻ ấm áp cùng an lành, cho nên hắn cũng quên mất căn nhà cũ nát ấy.
Có lẽ bởi vì như vậy, lại bởi vì hắn chưa bao giờ phải lo phiền vì chuyện tiền bạc, cho nên không biết đối với người nghèo như Cốc Vũ thì rất hận không thể đem một đồng tiền xẻ làm trăm phần, như vậy thì có lẽ mới đủ dùng.
Lăng Sóc thì vẫn đường đường chính chính ăn sạch bữa sáng cùng bữa trưa mà Cốc Vũ chuẩn bị cho hắn, thậm chí đồ ăn buổi tối đều là do Cốc Vũ mua ở khu siêu giảm giá trong siêu thị dưới khu nhà Thính Phong. Chỉ vì khi hắn dọn về ở thì đồ ăn nhét đầy trong tủ lạnh đã bị hỏng sạch.
Lăng Sóc vẫn chưa bao giờ để ý đến thức ăn mà mình ăn vào là do Cốc Vũ kiểu gì mà kiếm ra, hắn chỉ lo ăn.
Nhưng hành vi vô ý thức này lại khiến cho Cốc Vũ ngất xỉu rồi, anh rể của hắn nói, Cốc Vũ bị hạ đường huyết rất nghiêm trọng, rối loạn dinh dưỡng, lại thêm ngủ không đủ giấc.
—
Lăng Sóc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, nhìn thấy vóc dáng gầy gò của Cốc Vũđang nằm trên giường, mái tóc hơi dài mềm mại xõa ra, lộ ra khuôn mặt còn chưa lớn bằng lòng bàn tay hắn, đồng thời cũng lộ ra cái bớt sậm màu.
Lăng Sóc đứng ở bên giường nhìn thật lâu, cũng không hối hận vì mình đã không đồng ý cho Cốc Vũđi làm thêm, chỉ có tự trách, tự trách rất nhiều.
Rõ ràng là có cơ hội nói ra, cũng có thể đòi tiền của hắn, nhưng mà Cốc Vũ cái gì cũng không có nói ra, tự nguyện giảm bớt phần cơm của mình, chỉ để cho hắn có thể ăn đủ!
Đúng là đồ ngốc! Rất ngốc! Trong mắt Lăng Sóc, là đồ ngốc từ đầu tới chân!
Nhưng mà giây phút này, nhìn Cốc Vũđang khép hờ mắt nằm ở trên giường hắn, nhìn những giọt nước trong suốt chậm chạp chảy vào cổ tay mảnh dẻ của Cốc Vũ, Lăng Sóc cảm thấy lòng rất không vui, rất không thoải mái.
—
Cốc Vũ chậm chạp mở mắt, chớp chớp mắt, nhìn trần nhà, cậu vẫn rất mê man, không biết mình đang ở đâu. Nhưng mà khi mắt cậu nhìn thấy Lăng Sóc đang ở trên nhìn xuống cậu, tất cả kí ức đều quay trở lại.
Cậu nhớ ra khi cậu đang chuẩn bị bữa tối cho Lăng Sóc, bởi vì chóng mặt mà ngất xỉu.
Như vậy lúc này có lẽ cậu còn đang ở trong nhà Lăng Sóc.
Cốc Vũ vội vã nghĩ phải về, nếu không mẹ cậu sẽ rất lo.
Chống khuỷu tay, Cốc Vũ nhúc nhích định ngồi dậy thì bị Lăng Sóc lớn giọng gắt: “Ngu ngốc, cậu định làm gì đó? Không thấy tay cậu đang phải vô nước sao?”
Thảo nào có chút đau đớn, thì ra trên tay vẫn còn gắn kim. Hai mắt Cốc Vũ nhìn thoáng qua kim tiêm rồi lại nhìn tia máu nhỏ rỉ ra ngoài, trán hơi cau lại, nhẹ giọng nỏi: “Bây giờ là mấy giờ? Tôi phải về nhà, về trễ mẹ tôi sẽ lo lắng.”
Lăng Sóc cúi người lấy hai tay đè vai Cốc Vũ lại, ép cậu nằm xuống, mặt cũng sầm xuống: “Im miệng! Bộ dạng cậu bây giờ mà về mới càng làm cho mẹ cậu lo lắng hơn! Đợi cậu vô hết chai nước này tôi sẽ cho cậu về, lúc đó tôi sẽ giải thích với mẹ cậu vì sao cậu về trễ.”
Cốc Vũ bị quát đến run hết cả người, đôi mắt tròn xoe còn chưa đeo kính nhìn Lăng Sóc đáng thương đến tội, nói: “Vậy còn bữa tối của anh?”
Lăng Sóc thật sự không biết phải nói cái gì luôn cho phải, đã thành cái dạng này rồi, lại còn đi lo lắng đến bữa ăn của hắn. Cốc Vũđúng là đứa ngốc vô cùng tận!
Lăng Sóc thật muốn quát Cốc Vũ thêm vài câu, để cho cậu chú ý đến bản thân một chút, khóe mắt liếc thấy cửa phòng bị đẩy ra, anh rể Vạn Hoa của hắn đang đến.
Vạn Hoa nhìn lướt qua cái chai treo trên đầu giường, lại nhìn Cốc Vũđã tỉnh lại nằm trên giường, hỏi: “Cốc Vũ, em tỉnh lại nhanh vậy, đầu còn choáng váng không? Lâu rồi không thấy em đến bệnh viện thăm Diệp Đồng, sao lại gầy đi? Không chú ý ăn cơm sao?”
Van Hoa sở dĩ hỏi như vậy là bởi vì khi anh khám chỉ chẩn đoán Cốc Vũ hạ đường huyết là do ngủ không đủ giấc, nhưng lại không ngờ được toàn bộ cơm trưa của Cốc Vũđều chui hết vào trong cái bao tử bá đạo đến không còn thiên lí của cậu em vợ nhà mình.
Cốc Vũ mở to mắt, khóe môi nở ra nụ cười ngượng ngùng, nói: “Bác sĩ Vạn, chào anh.”
Thì ra, Vạn Hoa không chỉ là viện trưởng của bệnh viện nhân dân mà còn là bác sĩ chính điều trị cho Diệp Đồng khoảng thời gian cậu ta còn hôn mê, khi Diệp Đồng tỉnh lại thì mới chuyển qua khoa phục hồi.
Vạn Hoa cúi người vuốt ve cái trán của đứa bé khiến cho người ta thương yêu này, nói: “Anh có nấu cháo trong bếp, em vô nước xong thì ăn nhé. Cốc Vũ, người em bây giờ gió thổi qua là có thể cuốn bay đó, không được để gầy thêm nữa, nếu không cũng sẽ không cao cũng chẳng lớn lên được nữa đâu, cho nên phải ngoan ngoãn ăn cơm, biết chưa?”
Trong mắt Cốc Vũ nhanh chóng ngân ngấn nước, gật đầu: “Dạ, cảm ơn bác sĩ Vạn, em sẽ ăn cơm thật nhiều.”
“Vậy sao lần này lại ngất xỉu vậy?” Vạn Hoa hỏi thẳng vào vấn đề, ánh mắt nhìn Cốc Vũ chằm chằm.
Cốc Vũ hoảng hồn, mím môi không chịu nói.
Vạn Hoa nắm lấy cánh tay trái không có vô nước của Cốc Vũ, tiếp tục hỏi đầy nghiêm khắc: “Vì sao tay em lại có vết kim đâm? Có phải là do người nhà em làm không?”
Cốc Vũ vội vàng lắc đầu, nói: “Không phải đâu, không phải đâu, là em… Em buổi tối may đồ búp bê, bởi vì buồn ngủ quá cho nên không cẩn thận mà bị đâm trúng.”
Vạn Hoa mặt không đổi sắc liếc nhìn Lăng Sóc đứng bên cạnh một cái, hỏi: “Tại sao em phải may đồ búp bê vào buổi tối?”
Cốc Vũ cắn cắn môi, trong mắt ngập đầy nước, đọng lại dưới hàng mi cong dày, biến thành giọt nước mắt trong veo, Cốc Vũ dùng sức rút cánh tay đang bị Vạn Hoa giữ kéo về trong tầm mắt, lời nói ra tuy nhỏ nhưng lại bình thản đến khó tin: “Trong nhà… Trong nhà không có tiền.”
Lăng Sóc cùng Vạn Hoa đều cảm thấy trong ngực như bị bóp chặt, cổ họng nghẹn lại không nói được lời nào, nhìn Cốc Vũđang bị vây trong những suy nghĩ khác nhau mà lặng lẽ khóc không thành tiếng thật lâu.
Là hai người bọn họ ép buộc Cốc Vũ phải vạch ra vết sẹo “nghèo khó” rất khó coi này! Nhưng mà trong lời cậu nói, nghe không có lấy nửa lời oán giận cùng không công bằng, chỉ có bình thản cùng hờ hững, cho dù là cậu đang khóc.
Lăng Sóc cùng Vạn Hoa liếc nhau một cái, nhanh tay lẹ chân rời khỏi phòng, đóng cửa lại, dù sao chai nước phải một lúc nữa mới chảy hết, lúc này để cho Cốc Vũ một mình có lẽ tốt hơn.
Ngồi xuống ghế Salon, Lăng Sóc nhẹ giọng nói, giống như là đang lầm bầm, cũng giống như là đang nói với Vạn Hoa.
“Cốc Vũ nấu ăn rất ngon, chính là món giá xào đơn giản cũng có thể khiến cho em ăn liền một lúc hai chén cơm; lúc đầu, cậu ấy chuẩn bị cơm trưa cho em còn thấy có thịt vụn này nọ, nhưng mà sau khi nói với em thi học kì xong thì định đi làm thêm trong mùa hè thì em cũng không thấy có thịt nữa. Em không phải đứa kén ăn, lúc nãy em cũng có nói là giá xào thôi em cũng có thể ăn cơm được, cho nên cũng không để ý là đồ ăn có thịt thà gì không. Nhưng thật sự không ngờ nhà Cốc Vũ lại nghèo đến mức này. Em thật sự đáng chết! Để cho cậu ấy ở bên cạnh mình mà có thể ngất xỉu!”
Thật ra, Vạn Hoa khi bị Lăng Sóc vội vàng gọi điện thoại mời qua đây nhìn thấy Cốc Vũ ngất xỉu cũng có chút giật mình cùng thắc mắc, Lăng Sóc vốn là một người vô cùng ngạo mạn, tính cách cũng rất mạnh mẽ, người bình thường không thể đi vào trong không gian của hắn, cũng không có khả năng làm bạn với người như Cốc Vũ.
Nhưng mà Vạn Hoa ở bệnh viện nhìn thấy Cốc Vũ nằm ở trên giường Lăng Sóc, Lăng Sóc còn dùng ánh mắt thâm sâu kì lạ mà nhìn Cốc Vũđang bất tỉnh. Điều này quả thực khiến cho Vạn Hoa nghi ngờ mối quan hệ giữa Lăng Sóc cùng Cốc Vũ.
Bây giờ nghe Lăng Sóc tự bộc bạch, Vạn Hoa mới biết thì ra quả nhiên không phải là Lăng Sóc đi làm bạn với Cốc Vũ, cũng không phải Cốc Vũ là bạn giường của Lăng Sóc, mà chính là Lăng Sóc căn bản đã đem Cốc Vũ biến thành bữa cơm miễn phí.
Vạn Hoa suy nghĩ một chút, nhưng lại không thể không khiến người thắc mắc: “Tiểu Sóc, Cốc Vũ nấu ăn ngon lắm à?”
Khóe miệng Lăng Sóc mím chặt, nhưng bởi vì câu hỏi của Vạn Hoa mà tâm tình ẩn dấu bên trong cũng lộ ra, gật đầu: “Dạ, rất là ngon.”
—
Sau đó, Lăng Sóc lái xe đưa Cốc Vũ về nhà, trên đường đi thuận tiện mua ít thức ăn cùng cháo cho mẹ Cốc Vũ.
Thi Lệ quả nhiên rất lo lắng vì Cốc Vũ về trễ, khoác một cái áo đứng ở ngoài sân bồn chồn chờ, nhìn thấy con mình được người bạn học thứ hai trong lớp của con đang cẩn thận dìu vào trong.
Thi Lệ nôn nóng bước xuống bậc thang, lo lắng hỏi: “Vũ Nhi, con làm sao vậy?”
Cốc Vũ tươi cười, nói: “Mẹ, con không có gì. Không phải mai là thi học kì sao, con nhờ Lăng Sóc giúp con ôn mấy chỗ quan trọng, cho nên về trễ. Con xin lỗi, làm mẹ lo lắng rồi.”
“Oh, thì ra là vậy. Mẹ thấy Lăng Sóc dìu con, tưởng con có chuyện gì.” Nói xong, Thi Lệ quay qua Lăng Sóc, nói: “Cảm ơn con, Lăng Sóc.”
Lăng Sóc có chút xấu hổ vì tiếng cảm ơn này. Hắn đưa tay đem đồ ăn qua cho Cốc Vũ, nói: “Con nghĩ dì ở nhà chờ Cốc Vũ chắc chưa có dùng cơm, cho nên lúc nãy trên đường đi có mua chút thức ăn cho dì dùng, cũng để Cốc Vũ khỏi phải lục đục nấu cơm khi về nhà.”
“Ôi như vậy thì tốn kém cho con quá.”
Lăng Sóc xoay người nhẹ nhàng vén tóc trên trán Cốc Vũ, lời nói bình thản chứa đựng theo sự dịu dàng: “Cốc Vũ, đi ngủ sớm một chút, sáng mai tôi qua đây đón cậu đi học. Uh, tôi sẽ đem bữa sáng qua, cậu không cần phải chuẩn bị đâu.” Sau đó quay lại nhìn Thi Lệ, nói: “Dì ơi con về.”
Nhìn theo bóng dáng Lăng Sóc đã đi rất xa, Thi Lệ lộ ra vẻ mặt mơ màng như những cô bé: “Oa oa, Lăng Sóc thật sự quá đẹp trai! Bạn học của Vũ Nhi ai cũng rất tuấn tú, lại đối xử với Vũ Nhi thật tốt. Hi hi, nếu Vũ Nhi là bé gái thì có phải tốt không.” Lại nghĩđến cái gì đó, Thi Lệ hô nhỏ một tiếng, “A, đúng rồi, Vũ Nhi, Tiểu Đồng bây giờ sao rồi? Con hình như lâu rồi không có nấu súp cho Tiểu Đồng rồi.”
“Mẹ —” Cốc Vũ kéo dài tiếng gọi Thi Lệ một chút, một tay cầm đồ ăn, một tay ôm tay Thi Lệ, nói: “Vào nhà nào.”
Sau đó, ngoài sân thấp thoáng ánh đèn, hình ảnh hai mẹ con nương tựa vào nhau đi vào trong đem cánh cửa cũ kĩđóng lại phía sau lưng.
Nhưng mà vẫn có thể nghe được những âm thanh bình dị vọng lại nhàn nhạt.
“Mấy hôm nay con lo học thi, cho nên không có đến bệnh viện thăm Diệp Đồng. Thi xong hết rồi con sẽ qua đó. Mẹ lại ăn tối đi, con đi sắc thuốc.”
“Uh, cháo này nhừ và thơm quá.”