Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 82: Chương 82




Bên trong phòng họp hơi lộ ra một chút mờ tối.

Ngồi ở vị trí đầu, Cố Nhã Thuần đang rất giận dữ, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, cô tự nhiên rơi vào tình huống không biết gì bị thuộc hạ tin tưởng bán công ty của cô, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.

"Các ngươi cả bọn toàn là kẻ vô dụng, tôi nuôi các người dùng để làm gì? Xảy ra chuyện lớn như vậy cư nhiên dám cả gan giấu diếm không báo? Có phải các người quên mất chủ của mình là ai rồi hay không?" Cố Nhã Thuần giận đến phát run, chỉ trong nửa tháng lại có tới hai công ty bị thâu tóm, một tập đoàn bị thu mua, còn có phòng bất động sản lớn nhất bị buộc chuyển nhượng, ngay cả công ty giải trí cư nhiên cũng gần đây vừa đổi chủ.

"Thật xin lỗi cô chủ, chúng tôi không biết tình huống sẽ bết bát như thế, còn tưởng rằng có thể khôi phục cho nên mới không dám nói cho cô biết." Một người trong những cổ đông lớn nhất nơm nớp lo sợ trả lời.

Cố Nhã Thuần đích thực là chủ lớn nhất. Năm đó Cố Nhã Thuần mười tám tuổi bắt đầu đoạt lại công ty, hơn nữa mở rộng tăng cường, trở thành công ty phát triển trong rất nhiều lĩnh vực trên thị trường, nhưng Cố Nhã Thuần dù sao cũng không có nhiều thời gian cùng tinh lực quản lý nên cho tới nay đều đem quyền lực giao cổ đông, nghĩ rằng phân tán quyền lực sẽ không làm hư chuyện.

Trong tay nắm giữ 60% quyền cổ đông, còn lại 40% chia ra cho mười người quản lý. Thứ nhất thức đẩy bọn họ có tinh thần tích cực, thứ hai bọn họ đứng ra quản lý cũng sẽ không thờ ơ.

Chỉ là không nghĩ đến Vũ Văn Bác lại nhanh chóng thọc gậy bánh xe.

Thật ra cũng không đến nỗi trở thành như thế này, nhưng thuộc hạ của Cố Nhã Thuần có một tên là Lý Nghị đã ở tuổi trung niên, cũng chính là cái tên béo bụng Y Hi Nhi đã từng thấy qua. Cố Nhã Thuần đối với người này hết sức tin tưởng, ai ngờ cuối cùng người này lại bán đứng Cố Nhã Thuần.

Thật ra thì cũng không thể trách Lý Nghị, muốn trách thì phải trách Đoan Mộc Thác cố ý bày bẫy khiến Lý Nghị chui vào. Lý Nghị dù sao chỉ là một người bình thường thôi, không được rèn luyện ý chí, rất nhanh liền rơi vào bẫy của Đoan Mộc Thác cuối cùng gạt Cố Nhã Thuần bán công ty cùng tập đoàn.

"Tưởng rằng? Tưởng rằng, như vậy mà ông cũng dám nói ra khỏi miệng? Không cần nói cho tôi biết ông đang quản lý?" Cố Nhã Thuần tức giận toàn bộ đều nói ra ngoài, chợt đập bàn một cái, trên mặt bàn tài liệu rối rít rơi xuống đất nhưng không ai dám nhặt lên.

"Mấy năm này tôi dần dần đem quyền lực để xuống, cho các người quyền lực là bởi vì tôi tin tưởng các người, kết quả hôm nay các người cư nhiên báo đáp tôi đây sao? Các người nói tôi sau này làm thế nào tin tưởng các người? Tôi đây làm chủ cư nhiên ở đây không biết gì chuyện mấy công ty bị bán, hay là trong nửa tháng này, các người đều là ăn hại sao? À?" Cố Nhã Thuần rống lên giận dữ, trên cổ nổi gân xanh.

Người phía dưới từng người câm như hến, không có ai dám can đảm nói gì nữa.

Chuyện này thật là sơ suất của bọn họ, nếu như vừa bắt đầu liền đem mọi chuyện báo cho Cố Nhã Thuần có lẽ sẽ không hỏng bét như vậy rồi.

Y Hi Nhi bưng đĩa trái cây tiến vào, mỗi người đều cuối thấp đầu không dám nhìn thẳng ánh mắt của Cố Nhã Thuần, mà Cố Nhã Thuần lại còn cắn răng nghiến lợi nhìn một đám ăn hại trong mắt cô.

Y Hi Nhi nhìn đám người kia, đột nhiên cảm thấy những người này thật là đáng thương. Thật ra thì bọn họ nhiều năm qua vẫn giúp đỡ Cố Nhã Thuần quản lý nhiều công ty như vậy, mặc dù không có công lao gì lớn nhưng cũng không có khuyết điểm sai lầm gì xảy ra, lần này nếu như không phải là gặp Vũ Văn Bác căn bản sẽ không bị Cố Nhã Thuần mắng thành thảm thế.

Y Hi Nhi trong lòng mặc niệm một câu "A di đà Phật, phù hộ các người không bị mắng chết", sau đó để đĩa đựng trái cây xuống, bộ mặt nở nụ cười, ngọt ngào nhìn Cố Nhã Thuần.

"Cố đại nhân ngài chắc khát nước, ăn chút trái cây đi, cái này là lê mát cổ họng, hơn nữa còn đặc biệt hạ hỏa khí." Y Hi Nhi mặt cười nói, giọng nói ngọt phát ngán, vẫn còn không tự biết.

Mặc dù lời nói rất êm tai nhưng Y Hi Nhi không có can đảm đến gần Cố Nhã Thuần, cách bàn hội nghị, đem đĩa trái cây đẩy tới trước mặt Cố Nhã Thuần.

Y Hi Nhi đến gần nhất, Cố Nhã Thuần chuyển một cái trợn mắt, một đôi mắt hiện ra lửa nóng có thể cháy chết mắt người phía trước nhìn chằm chằm Y Hi Nhi, dọa Y Hi Nhi sợ đến cảm giác mình cũng sắp bị phỏng rồi.

"Trên mặt tôi có dính gì đó sao? Hay là cô đột nhiên cảm thấy dáng dấp tôi vô cùng đẹp? Cũng không phải là muốn đem tôi bán chứ?" Y Hi Nhi hoảng sợ nhìn Cố Nhã Thuần, càng nói càng khoa trương, tuyệt không sợ chọc giận Cố Nhã Thuần.

Bên trong phòng họp từng người càng cuối đầu thấp hơn, có người thậm chí len lén bịt lỗ tai, cô gái này ở đâu tới? Cư nhiên dám cả gan trước mặt sư tử trêu chọc chòm râu, không muốn sống nữa sao? Người này không phải là ngu ngốc sao, mắt một chút xíu khả năng thấy đường cũng không có sao, không nhìn ra chủ của bọn họ bây giờ tâm tình cực kỳ khó chịu sao?

Tất cả mọi người cho là Cố Nhã Thuần sẽ phải lập tức nổi đóa, Cố Nhã Thuần lại làm một chuyện khiến cằm bọn họ đều muốn rớt xuống.

Cố Nhã Thuần chẳng những không nổi đóa, hơn nữa còn cười, cười đến quỷ dị, cười đến nỗi đám người dưới kia cảm thấy cả thế giới đều muốn nhốn nháo.

"Cô biết Vũ Văn Bác sẽ có những hành động này đúng không? Nói đi, còn cái gì mà cô biết nhưng tôi không biết?" Cố Nhã Thuần chợt bình tĩnh lại, những chuyện này đã đến nước này rồi, vậy thì nói rõ thôi.

Nói cho cùng, Lý Nghị to gan cũng không thể giấu giếm toàn bộ đều không báo lên, công ty thứ nhất còn có cam đảm nhưng cái thứ hai, thứ ba... Lý Nghị không phải ngu ngốc, dĩ nhiên biết chuyện không được bình thường, nhìn chút thời gian công ty bị thu mua, Lý Nghị rất có thể đã báo lên rồi, mà mình lại không biết.

Mà cô kể từ bị buộc rời khỏi đội chống khủng bố quốc tế tới thời gian nghỉ phép, liền tâm tình không tốt, cho nên vẫn sống trong biệt thự ở Hạ Môn không tiếp khách, vì vậy cho Vũ Văn Bác cùng Y Hi Nhi rất nhiều cơ hội.

Trong này, chỉ có Y Hi Nhi ở bên cạnh cô.

Một lần kia chuyện nhìn lén băng ghi hình đại khái cũng là Y Hi Nhi cố ý để cho cô phát hiện, chẳng qua trước đó cô đã đem báo cáo của Lý Nghị thủ tiêu mà thôi.

Nếu như không bị phát hiện, dựa vào tính cảnh giác của Cố Nhã Thuần sẽ liền phát hiện tài liệu bị động qua, nhưng Y Hi Nhi hiểu rõ cá tính Cố Nhã Thuần, dứt khoát cố ý để cho cô phát hiện mình len lén lẻn vào, ngược lại lại khiến Cố Nhã Thuần không có tư tưởng phòng bị.

"Quả nhiên càng ngày càng thông minh." Cố Nhã Thuần thở dài nói, nhìn Y Hi Nhi giống như là đang nhìn một món đồ tinh xảo đẹp đẽ, vẻ mặt hài lòng càng làm cho người phía dưới cảm giác không giải thích được.

Xem bộ cô bé này vừa tiến vào đã làm chuyện gì với cô chủ của bọn họ này nhưng cô chủ cư nhiên không tức giận còn khích lệ cô ta thông minh? Là mắt bọn họ hỏng rồi? Hay là chủ bọn họ đầu óc bị nước vào rồi?

"Không dám nhận, chẳng qua là có lòng muốn làm mà thôi, không dám nói tới thông minh." Y Hi Nhi nhàn nhạt trả lời, trên mặt vân đạm phong khinh(*), thật ra thì trong lòng cô đã bắt đầu phát run, vẫn luôn bị khi dễ thật vất vả mới xoay người đem Cố Nhã Thuần khi dễ lại, cô hưng phấn sắp nhảy lên.

(*) Vân đạm phong khinh: chỉ sự thờ ơ, hờ hửng như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.

"Rất tốt, rất tốt, rất tốt." Cố Nhã Thuần liên tiếp nói mấy lần rất tốt, không rõ câu văn.

Những người phía dưới cũng không biết nên làm sao, không biết nói gì. Từng người một bắt đầu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn nhau, bọn họ bây giờ nên làm như thế nào? Rất muốn tìm cách tháo chạy, nhưng cô chủ không nói gì, ai cũng không dám đi.

"Các người toàn bộ đều cho cút ra ngoài tôi!" Cố Nhã Thuần chợt rống to, thanh âm này lập tức chấn động sông núi.

Trừ Y Hi Nhi ra, những người khác sau khi nghe được, rất nhanh liền từng bước từng bước đi ra ngoài, lúc này bọn họ không có can đảm đi chọc Cố Nhã Thuần, hơn nữa, bọn họ chờ một tiếng ra lệnh này đã lâu rồi.

Rất nhanh, bên trong phòng họp to như vậy chỉ còn lại hai người Cố Nhã Thuần và Y Hi Nhi.

Y Hi Nhi lần này cũng không sợ, dù sao chuyện cũng đã làm, không thể làm gì khác hơn là gặp chiêu phá chiêu rồi, dù sao nhiều lắm là cuối cùng bị đánh mà thôi, Cố Nhã Thuần sẽ không thật sự làm gì cô. Không biết vì sao, mặc dù làm chuyện như vậy nhưng Y Hi Nhi nhưng vẫn cho là Cố Nhã Thuần sẽ tha thứ cho mình, không biết lòng tin của cô là từ đâu tới.

"Cô không sợ tôi không nhịn được đem cô thiêu rụi sao?" Cố Nhã Thuần nghiêm mặt âm u nói. Cô thật không nghĩ đến là Y Hi Nhi, cái người này đã từng là do cô phái đi nằm vùng, hôm nay cư nhiên lại đến nằm vùng bên cạnh cô rồi.

Đây chính là tự gây nghiệt không thể sống sao? Cố Nhã Thuần cười nhạo mình, cũng được, đều là số mệnh.

"Không sợ, người sợ tôi có chuyện nhất cho tới bây giờ vẫn luôn là cô, tôi không sợ, Vũ Văn Bác cũng không sợ." Y Hi Nhi cười nói, cô bắt được điểm yếu của Cố Nhã Thuần cho nên có thể làm xằng làm bậy, bởi vì biết cô ấy sẽ không tổn thương đến cô mà càng thêm ngông cuồng.

"Pằm!" Cố Nhã Thuần hung hăng đập bàn hội nghị một cái, cả cái bàn run dữ dội, chứng tỏ sự tức giận của cô.

"Cô đừng tưởng rằng tôi không dám làm gì cô, còn không có chuyện gì mà tôi không dám làm." Cố Nhã Thuần rống lên giận dữ.

Y Hi Nhi sợ co lại một cái, nhưng vẫn là không sợ chết cười cười, "Cô chính là không dám, tôi trước kia không biết vì sao cô giúp tôi như vậy, tại sao vậy chứ? Tôi sau này mới biết, thì ra là cô đang bảo vệ chính là bảo vệ tôi khỏi những thứ cô đã trải qua, tôi không biết đây là tâm tình gì nhưng bây giờ cô rất khổ sở phải không? Bởi vì tôi phản bội cô."

Thời điểm Y Hi Nhi nói ra trong lòng cũng đau một cái, nếu như có thể, người cô nghĩ đến không muốn tổn thương nhất chính là cái người Cố Nhã Thuần kia. Cô tình nguyện người bị thương kia là mình.

Nhưng mà, chuyện không làm như vậy, họ bỏ lỡ sẽ là tình bạn cả đời. So sánh với cả đời, điểm này so với điểm đau đớn là cái vẹo gì?

"Cô biết tôi trải qua nhiều khó khăn, cô còn làm?" Cố Nhã Thuần không ngừng khổ sở, thậm chí rất đau lòng, cô nghĩ tới mọi người có một ngày rồi cũng sẽ phản bội cô tuy nhiên không ngờ người đó sẽ là Y Hi Nhi.

"Tôi cũng không muốn vậy, nhưng tôi không có cách nào, tôi nhớ cô biết mục đích tôi tới đây mà, cô biết nhưng vẫn đặt tôi ở bên người, tại sao vậy chứ? Bởi vì cô giao cho tôi một cái cơ hội, thật ra thì đồng thời cô cũng là cho chính mình một cơ hội."

Y Hi Nhi nhìn thấy cho tới nay Cố Nhã Thuần đều là kiên cường như vậy, lòng của cô bao bọc quá chặt, không có ai có thể đi vào, trừ phi là cô ấy nguyện ý nếu không không có ai có thể thấy được trong lòng của cô ấy. Cô ấy tự dựng cho lòng mình một bức tường thành, hiện tại, cũng là muốn tháo xuống phòng bị trong lòng, nếu không cả đời này cô ấy sẽ không có được tình yêu.

Mà một cô gái cuối cùng luôn muốn gặp tình yêu của mình, Y Hi Nhi không hy vọng Cố Nhã Thuần bỏ qua tình yêu.

"Cô so với tôi còn phải rõ ràng cô muốn là cái gì? Nhưng làm sao cô có thể đối với mình lòng dạ ác độc như vậy, tự nhiên lại ép buộc chính mình phải làm một việc mà bản thân không muốn, cô nói cô phải đem toàn bộ tội phạm đưa ra công lý nhưng tôi hỏi cô, đây là điều cô muốn nhất sao? Nếu là như vậy cô liều mạng cũng muốn bảo vệ tôi đơn thuần là vì cái gì?" Y Hi Nhi lần đầu tiên ở trước mặt của Cố Nhã Thuần thể hiện ra khuôn mặt kiên cường.

"Đây là chuyện của tôi, cô không phải lo nhiều, cô lo cũng không làm gì nổi. Lại nói, những chuyện này cùng việc làm của cô có quan hệ gì? Chẳng lẽ đây chính là lý do cô phản bội tôi sao?" Cố Nhã Thuần vẻ mặt lạnh lùng, hình thành một tầng lạnh như băng.

"Tôi lo không được sao? Tốt, ai nói chuyện của tôi cô không đồng ý cũng không định đoạt? Cô tại sao lại nhúng tay vào cuộc đời của tôi? Cô tại sao lại quyết định cuộc đời của tôi? Cô là gì của tôi? Nhưng tôi còn nguyện ý để cho cô lo, như vậy tôi, chẳng lẽ không có tư cách quản cô sao?" Y Hi Nhi lớn tiếng hỏi.

Cái người này trước mặt Cố Nhã Thuần vẫn đóng vai nhu nhược cùng nhân vật được bảo vệ, chợt mạnh mẽ lên khiến Cố Nhã Thuần có chút chống đỡ không được. Y Hi Nhi như thế cô chưa từng thấy qua, nếu như Y Hi Nhi tự tin thì cô rất yêu thích, thế nhưng cái người này trong lòng cô cũng đang bức bách cô, muốn cô trở nên yếu đuối.

Cố Nhã Thuần dằn lòng, không nhìn tới ánh mắt có thể khiến cô trầm luân (bị hút vào). Ánh mắt như vậy quá mức sáng, giống như thật sự có thể nhìn thấu nội tâm của cô, cảm giác giống như lập tức bị bại lộ dưới ánh mặt trời .

"Cô tại sao không dám nhìn tôi? Cô hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy tôi đều trả lời, chẳng lẽ cô không thể nói cho tôi đáp án của cô sao? Là vì cái gì phải làm như vậy, tôi không tin cô không phải không hiểu, tôi không tin cô thật có thể độc ác làm như không thấy. Cố Nhã Thuần, cô rốt cuộc có trái tim không?" Y Hi Nhi đến gần Cố Nhã Thuần, cầm lấy cánh tay cô, ép buộc Cố Nhã Thuần nhìn thẳng vào mắt cô.

"Mặc kệ cô nói cái gì, cũng không che giấu được sự thật cô phản bội tôi." Cố Nhã Thuần cắn chặt hàm răng, lạnh lùng mà nói, sự thật trước mắt là ở chỗ đó, cô tại sao có thể không đau, cho dù biết Y Hi Nhi đây là nước cờ tìm đường sống trong cõi chết nhưng cô vẫn thủy chung không cách nào tin rằng có một ngày Y Hi Nhi thật sự vung đao về phía cô.

"Tôi tình nguyện phản bội cô, tôi cũng không muốn cả đời về sau cùng cô đối địch. Tôi cùng Vũ Văn Bác đã từng nói qua, nếu như có một ngày tôi nhất định phải lựa chọn một người, tôi sẽ lựa chọn hy sinh chính mình hoặc (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn) Vũ Văn Bác nhưng tôi sẽ liều mạng để cô sống. Nhưng Vũ Văn Bác không đồng ý, cho nên tôi chỉ có thể lựa chọn để cho các người thành bạn bè, để cho hai người vì tôi mà liều mạng là điều mà không phải tôi muốn chỉ vì cô chính là kẻ liều mạng."

"Nếu như ra ngoài có người đuổi giết tới, tôi biết rõ cô sẽ làm việc nghĩa không chùn bước chắn ở trước mặt tôi nhưng tôi vẫn muốn lựa chọn như vậy, tôi nhất định phải để cô đối mặt với sự thật, tôi nhất định phải làm cho cô và Vũ Văn Bác làm bạn bè, mặc kệ có phải các người thật lòng hay không, bởi vì tôi tin tưởng thời gian sẽ nói cho cô biết, Vũ Văn Bác không có sai, Vũ Văn Bác đang làm chuyện mà không phải chỉ có nguy hại đến xã hội như cô biết thôi."

"Cô nghĩ nói Vũ Văn Bác vậy là đang bức bách cô và anh ấy thành bạn bè sao? Cô nghĩ cô căn bản sẽ không đồng ý đúng không? Rất tốt, tôi cũng cảm thấy cô không phải cứ như vậy đồng ý, cho nên tôi còn có một việc muốn nói cho cô biết."

Cố Nhã Thuần vẫn chịu đựng không nói chuyện, sợ mình vừa mở miệng thì sẽ cho Y Hi Nhi cơ hội, sẽ mềm lòng nhưng nghe được điều này cũng không khỏi dùng mắt dò xét, đến tột cùng là chuyện gì.

"Quân ưng chính là Đoan Mộc Thác." Y Hi Nhi tuyên bố đáp án, thật ra thì khi cô biết chuyện này cũng sửng sốt một chút, cô thật không nghĩ đến bên trong hội Liệt Diễm cư nhiên lại có nhiều nhân tài ẩn dật đến vậy; nhân tài tiềm tàng; rồng núp hổ nằm; rồng cuốn hổ phục, bọn họ đều là các quan chức cao có vị thế quan trọng.

Đáp án này so với tất cả lời nói nói của Y Hi Nhi càng chấn động hơn, cô không hiểu vì sao mọi chuyện lại có kết cục này.

Một Tây Môn Dật đã để cô không thể giải thích nổi vì sao rồi, bây giờ còn có một Đoan Mộc Thác.

Đến tột cùng Vũ Văn Bác có bao nhiêu mị lực, tại sao những người này đều vì hắn mà bất chấp tất cả, ngay cả Y Hi Nhi đơn thuần một tay cô bồi dưỡng đứng lên cuối cùng cũng lựa chọn Vũ Văn Bác?

Cố Nhã Thuần không thể tin tưởng sự thực này, một người là Thượng tá Trung Quốc, một người là cảnh sát quốc tế cao cấp, hai người như vậy lại có thể là người của hội Liệt Diễm.

Cái này đến tột cùng là thế nào?

"Tôi hiểu lòng của cô bây giờ, lúc tôi biết rõ thân phận của Tây Môn Dật tôi cũng như cô nhưng căn bản là không tin, thậm chí cũng mâu thuẫn qua, hoài nghi tới. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện, thì ra là thiện ác thật ra chỉ ở tâm người mà thôi." Y Hi Nhi nhớ tới lúc Tây Môn Dật giảng giải lựa chọn của mình đột nhiên cảm thấy Tây Môn Dật thật vĩ đại.

"Cô đi ra ngoài." Cố Nhã Thuần chợt ngồi xổm xuống, ôm chặt hai vai của mình, giống như mệt sắp chết, thế giới của cô xem đã bị phá vỡ triệt để, thế giới cô ngụy trang thành chính nghĩa lập tức sụp đổ rồi, điều này làm cho cô không biết phải làm sao.

Y Hi Nhi biết, Cố Nhã Thuần cần an tĩnh một lát, đã như vậy thì cho cô ấy một không gian để suy nghĩ nghĩ đi. Loại chuyện như vậy chỉ cần có thể tự mình nghĩ thông, tựa như cô lúc đó cũng có một dạng đầu óc hỗn loạn.

Lặng lẽ ra ngoài, để lại một mình Cố Nhã Thuần.

Nhưng lúc Y Hi Nhi ngồi trong nhà ăn ăn cơm, cô hối hận đến đen cả ruột.

Tại sao vừa rồi muốn nêu ví dụ nói rõ Cố Nhã Thuần đối với mình tốt đây? Nêu ví dụ liền ra ví dụ thật là sao, tại sao muốn nói lời không tốt đây? Hiện tại thì tốt rồi, thật sự có người giết tới cửa.

Nếu như trên thế giới có thuốc hối hận, Y Hi Nhi nhất định đầu tiên xông lên mua để uống, dù sao cảm giác cái miệng quạ đen nói trúng rất kém.

"Hi Nhi tiểu thư cô nhanh lên một chút mau chạy đi, nơi này giao cho tôi là tốt rồi." Người có khuôn mặt không vẻ gì giống quản gia xuất hiện, nắm trong tay hai cây gậy gỗ. Y Hi Nhi nhìn kỹ thì ra là chày cán bột, Y Hi Nhi thiếu chút nữa cười thật lớn nhưng mà cảm tính của cô trong phòng họp lúc cùng Cố Nhã Thuần đối thoại tuyệt thật, cảnh giới đó quá cao mà, chợt không thích hợp lập tức làm loại chuyện thấp kém này.

Mặc dù hình tượng quản gia hơi có một chút khôi hài nhỏ, tuy nhiên nó biểu hiện ra một loại khí thế "Một kẻ làm quan cả họ được nhờ", khiến Cố Nhã Thuần chợt kính nể.

Chỉ là cô cũng không thể cứ như vậy đi, cô đi thì biệt thự của Cố Nhã Thuần phải làm thế nào? Một khu biệt thự cao cấp vậy, bị nhuộm dơ bẩn sẽ rất đáng tiếc. Cố Nhã Thuần rất thích sạch sẽ.

Thuận thế cầm một cái ghế lên ném về phía đám người, lần này Y Hi Nhi dò xét cẩn thận những người này.

Đến tột cùng là người nào lại muốn tới nơi này gây chuyện? Chẳng lẽ bọn họ không biết danh xưng của Cố Nhã Thuần sao?

Nhìn bản lĩnh, không giống như là sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp, nhiều lắm cũng chỉ có kinh nghiệm đánh nhau tay chân phong phú mà thôi, bất quá số người đếm được hơi đông đảo, tới hai mươi mấy người.

Những người này không phải là những kẻ ác có tội ác lớn gì, mà cũng đang trong vòng pháp luật căn bản không thể dùng súng, cho nên, Y Hi Nhi không thể làm gì khác hơn là động tay động chân.

"Má ơi, một khoảng thời gian không có động thủ, cũng không quen rồi, gân cốt cứng ngắc hơn rất nhiều." Y Hi Nhi đá bay, đá ngả lăn một người, khom người thở dốc một hơi, thời gian trước là xã hội đen đều cầm súng làm việc, hiếm khi dùng những thứ này để đánh nhau.

Ngay vào lúc này, hai tên ném cái ghế về phía Y Hi Nhi.

Y Hi Nhi trong lòng kinh sợ, quản gia đã cầm chày cán bột đánh cái ghế ra, thuận thế ném ra một cây chày cán bột cho Y Hi Nhi dùng làm vũ khí.

"Cám ơn nha." Y Hi Nhi nói cám ơn đồng thời, tiếp nhận chày cán bột, lập tức xông vào đánh vào đầu, người nọ trực tiếp bị đánh ngất xỉu đã xong.

Đá bay, dồn sức đánh, ném qua vai, Y Hi Nhi đánh cho đến đáng sợ.

Nhưng chân chính bị đánh bất tỉnh chỉ có chừng mười mấy người, những người còn lại không bị đánh bất tỉnh, ngã xuống nhưng không biết từ lúc nào lại xác chết vùng dậy rồi.

"Má ơi, tiểu thuyết đều là gạt người, người bị đánh một cái liền đau đến không bò dậy nổi quá ít, bọn này lưu manh da dày thịt béo, đau nhiêu đó không thấm gì hết." Y Hi Nhi tức miệng mắng to.

Đã đánh được nửa giờ rồi, sức lực đã cạn kiệt không còn tốt nữa nhưng kẻ địch khi ngã xuống lại có thể đứng, cô lại không dám hạ thủ thật, suýt nữa đã giết chết người làm mọi chuyện hỏng bét.

"Hi Nhi tiểu thư cẩn thận." Mặt quản gia lạnh lên chợt hô to một tiếng.

Thì ra là, đang thời điểm Y Hi Nhi tức miệng mắng to, một tên vốn đã ngã xuống đất chợt tỉnh lại, một tay trực tiếp kéo mắt cá chân của Y Hi Nhi, muốn làm Y Hi Nhi trật chân té.

Y Hi Nhi phản ứng kịp, hung hăng đạp tay của người kia ở chỗ các khớp xương, hắn đau đến không ngừng nhếch miệng, tuy nhiên hắn ta vẫn không chịu buông tay, liều mạng nắm mà kéo.

Y Hi Nhi còn muốn dẫm tiếp một cước thì có hai tên đã xông lên tới trước, một tên tấn công đầu, một tên tấn công eo. Y Hi Nhi không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể lựa chọn tổn thương nhỏ nhất, đầu quay đi, tránh được tấn công ở đầu đồng thời dùng sức của vai có điều đồng thời phần eo cũng bị đánh một quyền rất mạnh, đau đến mức cô chỉ có thể chửi rủa. Ngay vào lúc này, người nằm trên sàn nhà chợt dùng lực, Y Hi Nhi rốt cuộc vẫn phải ngã xuống.

Ngoan cường chống cự căn bản không bù được nhiều người như vậy thay nhau ra trận, mẹ kiếp! Thương lâm đạn vũ(*) không làm khó mình cư nhiên lại thua bởi bọn tiểu lưu manh này, thật sự là khó giữ được anh minh.

"A nha mẹ của ta, Cố đại nhân nhanh lên một chút cứu tôi!" Mắt Y Hi Nhi thấy một người đàn ông vạm vỡ hung ác cầm một thanh gậy gỗ hung hăng muốn đập xuống đầu cô, nhắm mắt lại hô to ra ngoài.

(*) Thương lâm đạn vũ: rừng bom mưa đạn

Một giây đồng hồ, hai giây, ba giây đồng hồ... Mười giây đồng hồ đã qua, Y Hi Nhi vẫn không có cảm giác đau đớn, quả nhiên, Cố Nhã Thuần đã đi ra, xem ra cô nói đúng, Cố Nhã Thuần cho dù là ở tình huống chính cô phản bội cô ấy thì cô ấy vẫn lựa chọn làm việc nghĩa không chùn bước đứng ở bên cạnh cô. Nghĩ đến chỗ này, Y Hi Nhi cười, nhớ tới Cố Nhã Thuần còn đang ở đây, vội vàng thu lại.

Quả nhiên, Cố Nhã Thuần vĩnh viễn đều là ở thời khắc quan trọng nhất mới chịu xuất hiện.

"Cố gắng lên! Đánh mặt hắn, đúng, tốt, trở lại một quyền, phía sau phía sau... Thật là giỏi! Cố Nhã Thuần uy vũ, Cố Nhã Thuần oai phong!" Y Hi Nhi lui lui lui, lùi đến đường ngăn dọc theo phòng khách, tránh được chiến trường, ở một bên phất cờ hò reo trợ uy.

"Oa, Cố Nhã Thuần GOGOGO! Oai phong lên, tức giận đi, phát tiết đi, đem đồ đáng chết bọn này quét ra đi." Y Hi Nhi nhìn Cố Nhã Thuần tam hạ lưỡng hạ liền giải quyết kẻ địch, đột nhiên cảm thấy mình vừa rồi là rất yếu, không đúng, là đột ngột yếu.

Ngang hông bị một quyền, mới vừa ngã xuống thời điểm cái ót dập đầu xuống đất, đau chết cô, cũng không biết có thể bị sứt mẻ ngu đần hay không. Lần trước rơi xuống nước còn có thể đổ nước vào não không biết này lần có xảy ra vấn đề gì hay không, hay là đi chụp X-quang.

Quyết định tốt chuyện sau này, Y Hi Nhi nhìn lại chiến trường một chút, Cố Nhã Thuần đang uy vũ đứng ở giữa trận, mắt lạnh vẫn nhìn chung quanh.

Phần lớn người đã ngã xuống, đau đến gọi trời, còn có ba tên đứng cũng không dám tiến lên nữa rồi, chỉ nuốt nước miếng nhìn Cố Nhã Thuần, sợ rằng cũng cùng đồng bọn của mình kết quả giống nhau, cô gái này cũng không phải là người giống cô gái trước xuống tay lưu tình.

Thật ra thì, bọn họ căn bản không biết gì, không phải Y Hi Nhi xuống tay lưu tình mà là Cố Nhã Thuần xuống tay thật sự quá nặng.

"Trở về nói cho người kia, rất nhanh cuộc sống bình yên của ông ta sẽ không có nữa, tôi đã cho ông ta một mảnh An Dật là nhìn trên mặt mũi ông ta là chú, nếu ông ta đã không cần, vậy người cháu gái này đây cũng chỉ có thể thành toàn cho ông ta thôi, cút ngay." Cố Nhã Thuần hung tợn nói, những người khác liền lăn một vòng chuồn mất, bọn họ là đả thủ cũng không phải là sát thủ, mệnh mình vẫn còn muốn.

Chờ sau khi những người đó đi, Y Hi Nhi vội vàng cũng kêu trời kêu đất lên.

"Ai da, đau quá, tôi sẽ không xuất huyết bên trong chứ? Còn có mới vừa bị dập đầu, đầu óc tôi trước kia bị vào nước phải phẫu thuật rất lớn, không biết có khiến cho xuất hiện hậu di chứng, xong rồi xong rồi, tôi cảm thấy đầu mình rất choáng váng, cứu mạng..."

Y Hi Nhi thật ra thì đầu căn bản không có đau như vậy cũng không ngất, tuy nhiên nói xong rất khoa trương, ngược lại ngang hông một quyền kia mới thật sự là đau đến sắc mặt cũng tái nhợt.

Cố Nhã Thuần không dám lấy thân thể Y Hi Nhi ra nói giỡn, trừng mắt liếc, mắng một câu "Đồ không có ích lợi gì" nhanh đi lái xe.

Mặt quản gia lạnh băng tiến đến đỡ Y Hi Nhi trên đất dậy, sau đó tới theo sau lưng Cố Nhã Thuần.

“Chao ôi chao ôi chú quản gia, mới vừa rồi Cố đại nhân còn mắng tôi!" Y Hi Nhi vui vẻ nói, mới vừa qua một phen kịch chiến đã thành lập được cách mạng hữu nghị giữa bọn họ rồi.

Quản gia mặt lạnh "A" một tiếng không biết nên nói gì, nữ chủ nhân của ông và cái cô gái mặt tròn tròn hồng hồng giống trẻ con này có quan hệ rất đặc biệt, lựa chọn bị mắng còn cảm thấy rất vui vẻ. Thật là lớn tuổi rồi khó có thể tiêu hóa được, hay là nói ông cùng cái thế giới này tách rời ra lâu quá rồi, không hiểu tư tưởng hiện tại của người tuổi trẻ.

Cố Nhã Thuần vừa lái xe, vừa gọi một cuộc điện thoại.

"Lý Nghị, cho ông một nhiệm vụ, đi phá hủy cuộc sống của Cố Sâu, tôi muốn hắn thân bại danh liệt, không có một ngày yên tĩnh."

Nói xong, khởi động xe, đi tới bệnh viện Trường Canh.

Y Hi Nhi biết, Cố Sâu đó chính là người chú theo lời Cố Nhã Thuần rồi, xem ra, Cố Nhã Thuần cuối cùng vẫn là quấn vào ông chú gì đó. Không thể nói sao mà cô ấy tuyệt tình, chỉ là người kia thật sự là không biết điều, lại còn dám đến khiêu khích, bây giờ thật sự đã đem Cố Nhã Thuần làm cho phát bực rồi, không để ý đến tình thân nữa.

Đáng đời! Y Hi Nhi tuyệt không đồng tình với Cố Sâu đó, tự gây nghiệt không thể sống.

Chờ Y Hi Nhi đến bệnh viện, một đống lớn kiểm tra chờ cô, Y Hi Nhi đã không nhớ rõ mình làm mấy loại kiểm tra, dù sao cũng có y tá phụ trách đẩy cô vào trong phòng phong phú dụng cụ, căn bản không để cô đi bộ.

Trên hành lang dài của bệnh viện.

Cố Nhã Thuần ngồi trên ghế dài, ngồi bên cạnh có bệnh nhân trị liệu bằng hóa chất.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, quản gia im lặng cũng không biết nên nói gì. Ông không phải một người thích nói chuyện, bình thường nếu không cần thì nói rất ít, gặp phải tình huống như thế này, ông cảm giác mình vẫn cần phải nói chút gì mới được.

*** Thật ra phần ông quản gia nguyên gốc là 冷面管家, qua bản convert và cả QT đều dịch là “mặt lạnh quản gia”. Mình nghi ngờ có thể là Lãnh quản gia nhưng thấy không khả thi lắm nên đành lượt bỏ, mong mọi người thông cảm.

"Tiểu thư, tôi cảm thấy Hi Nhi tiểu thư đối với cô thật sự tốt, cô xem ánh mắt của cô không giống nhau. Tôi nhìn cô lớn lên từ nhỏ, nhìn cô lớn lên tôi thật sự phát hiện tiểu thư cô chỉ có ở trước mặt Hi Nhi tiểu thư mới có biểu hiện tinh thần phấn khởi, giống như khi cô còn bé vậy, thật đáng yêu."

Quản gia điềm tĩnh nói xong, Cố Nhã Thuần rơi vào trầm tư, mà quản gia cũng lặng lẽ lùi đến sau lưng bảo vệ nữ chủ nhân của ông.

Người bên cạnh Cố Nhã Thuần tới tới lui lui, sau khi bệnh nhân trị bệnh bằng hoá chất rời đi, là một người đàn ông rất lo lắng, chờ đợi vợ của anh ta làm xong thủ tục khám thai rồi cùng nhau về nhà, Cố Nhã Thuần thấy được trên mặt anh ta chút hương vị của tình yêu. Có lẽ, cô quá cô đơn lạnh lẽo cho nên mới đối với Y Hi Nhi bảo vệ càng ngày càng nghiêm khắc, không cho phép cô ấy đặt ra đường đi cho mình. Xem ra, cô cũng cần phải có người bầu bạn, không chỉ là một mình Y Hi Nhi, cô cần nhiều bằng hữu hơn.

Người đàn ông mang theo người vợ yêu dấu rời khỏi rất nhanh kế đến lại có một đám học sinh trung học ồn ào tiến vào. Đứa nhỏ đánh nhau gãy xương đi vào chụp phim, cho dù vết thương đau đớn nhưng bọn họ vẫn rất vui vẻ, trên mặt của mỗi người cũng tràn đầy tinh thần phấn chấn, nhìn tuổi thanh xuân bọn họ đang phấp phới, Cố Nhã Thuần trong lòng hình như có một ít giãn ra.

Tuổi thanh thiếu niên của cô đều là vượt qua trong cảm xúc ở các loại huấn luyện cùng báo thù, cô không biết thanh xuân của mình đến tột cùng còn có chút gì không, hình như cô đã lãng phí và bỏ lỡ thanh xuân của mình, chẳng lẽ cô còn phải tiếp tục bỏ qua sao? Có lẽ sẽ bỏ qua rất nhiều chuyện cùng bạn bè, thậm chí là tình yêu?

Đám thanh thiếu niên sau khi đi là một người bệnh già nua mắc chứng si ngốc ngồi ở bên cạnh Cố Nhã Thuần, ông là cụ già một hơn 80 tuổi, không nói lời nào, không nhìn người khác, chỉ lặng lẽ đắm chìm trong trong thế giới của bản thân, một mình ngồi xuống nhắm mắt cả giờ, ngay cả mắt cũng không nhúc nhích.

Cố Nhã Thuần nhìn cụ già, nghĩ đến 29 năm mình đã trải qua.

Cô y tá cuối cùng cũng mang Y Hi Nhi ra ngoài, Y Hi Nhi khuôn mặt tràn đầy tươi cười, nói cám ơn với cô y tá.

Trời chiều chói lọi trong một khắc kia chiếu trên mặt Y Hi Nhi, mặc dù là trời chiều, lại như ban ngày tinh thần sinh động phấn chấn.

Cố Nhã Thuần quyết định một cái, sau đó đi về hướng Y Hi Nhi.

Đợi đến thời điểm các cô ra khỏi bệnh viện Trường Canh, đợi họ chính là Vũ Văn Bác.

Ánh mắt Vũ Văn Bác vẫn không rời người Y Hi Nhi, nhưng lời nói lại hướng về phía Cố Nhã Thuần nói, "Tôi nghĩ chúng ta cần hảo hảo nói chuyện một chút."

"Tốt, tôi cũng đang có ý đó." Cố Nhã Thuần cười nói, bởi vì trong lòng đã không còn sợ hãi rồi nên tâm tình như vân đạm phong khinh.

(*) Vân đạm phong khinh: chỉ sự thờ ơ, hờ hửng như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.

"Thác, Hi Nhi liền giao cho cậu rồi." Vũ Văn Bác nói xong, vào xe Cố Nhã Thuần.

Nhìn xe Cố Nhã Thuần rời đi, khóe mắt Y Hi Nhi đã có chút ươn ướt.

Quản gia đứng ở một bên, cũng lặng lẽ lau lệ, xem ra, nữ chủ nhân của ông rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, không hề khép kín nội tâm của mình nữa rồi.

"Hi Nhi, em làm sao vậy? Không có việc gì chứ?" Đoan Mộc Thác hỏi, ánh mắt cũng vẫn không rời khỏi người của Y Hi Nhi.

"Yên tâm đi, thân thể của tôi rất cường tráng, y thuật của Lâm Hựu Lật rất cao minh, không những đem đầu óc của tôi chữa hết mà còn làm cho tôi thêm khỏe mạnh hơn so với trước kia." Y Hi Nhi cười nói, làm động tác khỏe khoắn tỏ vẻ mình rất cường tráng.

Đáng tiếc, trên bụng đau đớn làm cô khom người lại, lộ ra vẻ mặt khổ sở.

"Ha ha... Đây chính là thân thể cường tráng sao, đừng phô trương quá, nhanh về, tôi giúp em thay thuốc." Đoan Mộc Thác có chút yêu thương sờ sờ đầu Y Hi Nhi, như một người anh trai.

"Được rồi, tôi xác thực có chút yếu, cảm giác thế nào bị thương lại luôn là tôi đây? Tiểu Thác anh nói tôi sao không phải Lâm Đại Ngọc(*) chuyển thế? Tôi là muốn suy tính trước một chút đi lo liệu mai táng." Y Hi Nhi buồn bã nhìn Đoan Mộc Thác.

(*) Lâm Đại Ngọc là một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.

"Đừng, em trước kia không phải tự cho mình là Mẫu dạ xoa(*) ư, có thể lập tức vượt qua bệnh trên người, cự ly có chút xa đó." Đoan Mộc Thác đỡ Y Hi Nhi lên xe, cười nói.

(*) Mẫu dạ xoa: nhân vật trong Thủy Hử, bà là một trong 72 Địa Sát Tinh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc ( đọc lí lịch bà này có phần hơi rùn rợn)

"Anh còn dám giễu cợt tôi, anh có biết thông cảm không vậy?" Y Hi Nhi cười mắng.

Quản gia đi theo Y Hi Nhi mà rời khỏi.

Trở lại khu biệt thự của Cố Nhã Thuần, Y Hi Nhi nằm trên ghế sa lon để Đoan Mộc Thác giúp cô bôi thuốc, mà cô còn nhàn nhã ăn đồ ăn vặt. Lúc bác sĩ soi dạ dày cô không cho gây tê toàn bộ mà chỉ gây tê một bộ phận nhỏ, uống một bình thuốc tê nhỏ vào, trong cổ họng không có nửa chút mùi vị, hiện tại phải chịu chút khẩu vị nặng gì đó kích thích vị giác một cái mới được.

Quản gia sắp xếp bữa ăn tối, Đoan Mộc Thác thì tự nhiên nổi hứng xem giải bóng rổ của NBA, chỉ còn lại mình Y Hi Nhi lôi ra tạp chí tám trăm năm trước của Cố Nhã Thuần để xem.

Một không khí hoà thuận vui vẻ.

Tám giờ đêm.

Đồ ăn vặt Y Hi Nhi trong bụng đã tiêu hóa không còn nhiều rồi, bắt đầu hát lên khúc vườn không nhà trống.

"Chúng ta không được ăn trước nói sau đi, anh nói hai người bọn họ đi ra ngoài đàm phán lâu như vậy, có thể chợt phát hiện thật rất thích đối phương, vì vậy đi tìm một chỗ uống vài chén rồi không?" Y Hi Nhi đắn đo, đàm phán này cần tới bốn giờ lâu như vậy sao?

"Tôi không có ý kiến." Đoan Mộc Thác ngẩng đầu nói.

"Nếu không thì chờ một chút đi, chốc nữa bọn họ về nhà lại cho họ ăn canh thừa cơm cặn cũng không tiện, nhất là Vũ Văn Bác kim chi ngọc diệp (cành vàng lá ngọc), cho anh ấy uống ly cà phê tốc hành cũng chau mày, canh thừa cơm cặn chắc chắn không chịu nổi." Y Hi Nhi suy nghĩ một chút, cảm thấy nên nhịn thêm chút nữa.

Tí tách, tí tách, tí tách.

Kim giờ chỉ đúng chín giờ tối.

Y Hi Nhi cũng không kiềm được nữa, bò dậy, "Không được, không được, không thể chờ đợi như vậy, tôi lo lắng hai người đó có khi nào lời lẽ không hợp nên đánh nhau, bản lĩnh hai người bọn họ đoán chừng ngang nhau, rất có thể trực tiếp mà tương tàn. Tôi phải đi nhặt xác bọn họ." Nói là nói như vậy, thật ra Y Hi Nhi cũng biết nhiều nhất chỉ là đánh bất tỉnh đối phương mà thôi.

Có điều lời nói hai người này quá cường hãn người khác nghe đã muốn bất tỉnh, trình độ gây thương tổn rất lớn, cho dù không chết chắc cũng phải cho bọn họ đến bệnh viện trị liệu đó!

"Không đâu, đại ca không phải người dễ kích động." Đoan Mộc Thác rất khẳng định nói.

"Nhưng Cố Nhã Thuần rất kích động, sự kích động của cô ấy đã đến cấp độ nhân loại căm tức (nguyên gốc là nhân thần cộng phẫn), Vũ Văn Bác có mạnh mẽ thì cũng là một con người, nhất định sẽ đánh nhau, không được, tôi muốn đi ngăn cản." Y Hi Nhi nói xong, càng nghĩ càng cảm thấy hai người đó nhất định là ở cái nơi nào đó vung tay đánh nhau rồi.

"Éc... Đây cũng là có thể, tôi thật đúng là chưa từng thấy qua phụ nữ hung hãn như vậy, em nói thật xem cô ấy có thể là nam không? Em có cùng cô ấy tắm rửa chung chưa?" Đoan Mộc Thác chợt lại gần trước mặt Y Hi Nhi hỏi.

"Anh hỏi cái này làm gì?" Y Hi Nhi theo bản năng hỏi lại.

"Anh cảm thấy được nói không chừng lột quần áo Cố Nhã Thuần ra, bên trong thật ra là thân thể một người đàn ông cũng nên, một cô gái vạm vỡ như vậy quả thật đúng là hơi nghịch thiên." Đoan Mộc Thác cười lớn nói, cảm giác điều phỏng đoán này của mình có nhiều khả năng.

Lòng của Y Hi Nhi vốn là lo âu vừa nghe Mộc Thác nói thế, chợt bình tĩnh xuống, ngồi trên ghế cùng Đoan Mộc Thác cùng suy tư xem có khả năng Cố Nhã Thuần là đàn ông không.

Còn chưa vào cửa liền nghe đến đoạn nói chuyện này, Cố Nhã Thuần giận đến lông cũng mau dựng đứng, đẩy cửa ra vừa nhìn thấy hai người nào lại có thể có khả năng suy nghĩ ra chuyện lạ này, Cố Nhã Thuần trực tiếp nổi trận lôi đình. Cởi giầy trên chân ra, một chiếc mỗi người bay đi.

Đoan Mộc Thác đột nhiên cảm thấy trước mắt có cổ yêu khí đánh tới, lập tức nằm xuống, đem Y Hi Nhi bảo vệ vào trong ngực, tránh khỏi ám khí của Cố Nhã Thuần.

Y Hi Nhi vừa mới hoàn hồn, quay đầu liền chạm ngay đôi môi của Đoan Mộc Thác.

Thời gian như chợt dùng lại, Đoan Mộc Thác sửng sốt, một giây kế tiếp còn chưa kịp có phản ứng, cơ thể đã bay rồi.

Vũ Văn Bác giận dữ ngút trời, một cước đá văng Đoan Mộc Thác, đỡ Y Hi Nhi dậy xong, nhanh chóng lau hơi thở thuộc về Đoan Mộc Thác trên môi của Y Hi Nhi, sau đó mặt đen thui âm u nhìn Đoan Mộc Thác.

"À? Đại ca, cái này đơn thuần là ngoài ý muốn, tôi đây..." Đoan Mộc Thác kêu thảm, hôm nay anh thật đúng là xui xẻo, ngồi lại trúng đạn.

Bất đắc dĩ phải ra quyền, Đoan Mộc Thác cũng không muốn ngày hôm sau mọc ra mấy vết sưng. Mặc dù bây giờ anh không có ai yêu, ai biết chân mệnh thiên nữ của anh có thể tùy thời xuất hiện hay không? Nhưng anh phải giữ vững trạng thái tốt nhất, không thể để cho chân mệnh thiên nữ của anh thấy một con heo.

Vì vậy, Vũ Văn Bác cùng Đoan Mộc Thác đánh nhau rồi.

Cố Nhã Thuần từ từ đến gần Y Hi Nhi, "Rất tốt, nói tôi là đàn ông."

Nhìn Cố Nhã Thuần nói chuyện âm dương quái khí, Y Hi Nhi sợ đến không nói được, nói xấu người nhà lại bị nghe được, nguy hiểm.

Nhất là trên người Cố Nhã Thuần không biết vì sao có một cổ hơi thở quyết đấu đi qua, âm u ẩm ướt.

Mặc dù trên người Vũ Văn Bác và Cố Nhã Thuần không có bất kỳ dấu vết đánh nhau, nhưng khứu giác bén nhạy của Y Hi Nhi vừa nghe cũng biết hai người này quả nhiên là tìm một nơi nào đó, thậm chí còn thương lượng không đánh ở trên mặt cùng trên tay, sau đó mới bắt đầu quyết đấu.

"Tôi sai rồi, tha mạng!" Y Hi Nhi cầu xin tha thứ, sau đó chợt ra tay, một tay trực tiếp chộp tới ngực Cố Nhã Thuần.

Ha ha a ha ha... Cô chính là muốn nhìn một chút, bộ ngực Cố Nhã Thuần đến cùng là thật hay không, có thể bị cô một chiêu liền rách hay không? Mang theo tâm tính muốn đùa dai, giữa Y Hi Nhi và Cố Nhã Thuần cũng bắt đầu chiến đấu.

Một canh giờ đi qua, bốn người không còn hơi sức nằm trên sàn nhà thở.

Sau một cuộc vận động gân cốt, bốn người cũng không có hơi sức gì nhưng lại cảm thấy rất sảng khoái, rất thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.