Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 37: Chương 37: Cố Á Thuần khiêu khích




Suy nghĩ một chút triệu chứng trước kia, chính xác là trí nhớ trở nên rất tốt. Hơn nữa lí do không cẩn thận rơi vào eo biển là vì cô cải trang thành học sinh cấp 3, khi đó có xem qua Hồng Lâu Mộng. Cô ghét Cổ Bảo Ngọc, cảm thấy đó chính là hình tượng nhà giàu đùa bỡn con gái, còn Lâm Đại Ngọc cũng không ưa thích, cả ngày mắt cao hơn đầu xem thường cái này xem thường cái kia. Duy chỉ thích phụ nữ kiên cường Vương Hi Phượng, bởi vì đời này cô thiếu nhất chính là kiên quyết, nằm mộng cũng muốn như người ta, cho nên trí nhớ đặc biệt khắc sâu.

Nhìn nét mặt Y Hi Nhi, Lâm Hựu Lật mặc dù có chút không đành lòng, nhưng vì có thể sớm ngày trở lại Los Angeles, cũng chỉ có thể như vậy.

"Cô đi đi, đây là đĩa phim các cô muốn, chỉ cần cô không trở lại bên người Vũ Văn Bác, vậy tôi cũng không cần tiếp tục ở hội Liệt Diễm rồi. Như vậy đối với người nào cũng tốt, bệnh của cô chỉ có thể nhìn ý trời, nói không chừng sau này trở về nếu tâm tình tốt đột nhiên bệnh tình cũng tốt lên. Đừng trách tôi vô tình, người không vì mình trời tru đất diệt, tôi chỉ có thể làm như vậy."

Cố Á Thuần đỡ Y Hi Nhi ngồi dưới đất, nhận lấy đĩa trong tay Lâm Hựu Lật, hướng nhà thờ lớn phía trên đi tới. Cô đã nghe tiếng máy bay trực thăng, đó là máy bay Hình Cảnh Quốc Tế cô mượn tới tiếp ứng, nếu như hiện tại không đi, rất nhanh sẽ bị phát hiện, đến lúc đó muốn đi cũng không được rồi.

Y Hi Nhi nghe lời nói Lâm Hựu Lật, cả người lọt vào trạng thái si ngốc. Cô không thể tin được là không còn thuốc chữa, nhưng Lâm Hựu Lật không cần phải gạt cô, huống chi, Lâm Hựu Lật cũng không phải người nói láo, mặc dù Lâm Hựu Lật không thích cô, nhưng tính tình Lâm Hựu Lật không vu cáo cho người khác.

Y Hi Nhi cảm giác số mạng mình đụng mạnh, toàn thân cũng xụi lơ.

Mặc cho Cố Á Thuần kéo về mái vòm, bởi vì tốc độ Cố Á Thuần quá nhanh, thỉnh thoảng lại đụng xung quanh, nhưng không còn chút tri giác.

Mặc dù cảm thấy rất có lỗi, nhưng Lâm Hựu Lật cũng bất lực, nhìn một lần cuối, vội vàng xoay người rời đi, trở về hiện trường hôn lễ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Vũ Văn Bác kia không thể không phòng.

Giáo đường St. Peter là giáo đường có đỉnh tròn lớn nhất thế giới, Cố Á Thuần mang theo Y Hi Nhi leo lên đỉnh giữa giáo đường. Từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn khắp thành La Mã, lúc này là ban đêm cũng là lúc huy hoàng nhất, nhưng họ không có thời gian dừng lại, giáo đường đã bị bao vây, tham gia hôn lễ này đều là Xã Hội Đen, họ tùy thời có thể bị phát hiện.

Cảnh sát Italy đã hạ máy bay trực thăng xuống thấp nhất, chỉ cần Cố Á Thuần và Y Hi Nhi làm xong nhiệm vụ là có thể trực tiếp rời đi, Cố Á Thuần đang đứng ở khung tròn trên đỉnh, mắt nhìn xuống giáo đường, khung cảnh xung quang như bức vẽ tuyệt diệu, chỉ là, họ rất nhanh sẽ phải nói bye bye.

Khóe miệng lộ ra một chút ý cười, quay người lại, dùng sức đẩy Y Hi Nhi lên máy bay trực thăng.

Một cảnh sát bên trong vươn tay tiếp được Y Hi Nhi, dùng sức kéo lên.

"Cố Á Thuần!"

Một thanh âm cắn răng nghiến lợi vang lên, Vũ Văn Bác giận không kềm được.

"Đi!" Theo Cố Á Thuần hét một tiếng, máy bay trực thăng rất nhanh lên cao, đồng thời để xuống một cái thang, Cố Á Thuần không thèm để ý máy bay, đôi tay leo lên cầu thang, theo máy bay trực thăng lên cao, rời đi mặt đất.

Lộ ra nụ cười cuồng vọng , Cố Á Thuần ngông cuồng nói:

"Ngượng ngùng, thuộc hạ của tôi mặc dù rất lỗ mãng, vừa ngốc, chỉ là có lúc rất đáng yêu, cho nên tôi còn không thể bỏ lại cô ấy, Vũ Văn Bác, sau này gặp lại."

Người đi theo Vũ Văn Bác nghe vậy, không nói hai lời giơ súng nhắm ngay máy bay trực thăng.

Cánh tay dài của Vũ Văn Bác vừa nhấc, chặn lại khẩu súng, mấy người theo phía sau cũng không dám nổ súng, chậm rãi buông súng trong tay, lặng lẽ đứng sau lưng Vũ Văn Bác .

Vũ Văn Bác chưa thấy Y Hi Nhi tuyệt vọng như vậy, trên mặt cô luôn dương dương vui vẻ, giống như vĩnh viễn không có phiền não. Luôn luôn cười nói, cho dù không nói nhưng vẻ mặt cũng giống như đang mỉm cười. Nhưng bây giờ, ở trước mặt anh, cô bình tĩnh nhìn anh, bình tĩnh nhìn chăm chú anh, cái loại bình tĩnh đó, là tái nhợt tuyệt vọng, lòng Vũ Văn Bác đột nhiên lạnh lẽo, lạnh lẽo thấm vào tim phổi !

Có phải cô đã biết bệnh tình của mình rồi?

Nhìn Y Hi Nhi từ từ biến mất trước mắt mình, Vũ Văn Bác nắm chặt quả đấm, mắt lộ ra ánh sáng nguy hiểm.

Cố Á Thuần, rất tốt!

Nhìn Vũ Văn Bác kinh người , một thuộc hạ nhìn máy bay trực thăng đã sớm vô ảnh biến mất, lấy can đảm mở miệng: "Chủ tử. . . . . ."

Vũ Văn Bác thu hồi ánh mắt, không nhìn theo hướng trực thăng rời khỏi, cất bước trở về, lạnh lùng mà nói: "Thông báo Tây Môn về Italy, nói ta bồi đại tiểu thư đi Trung Quốc giải sầu rồi."

. . . . . .

Trung Quốc, Hạ Môn.

"Cảnh viên 2513 báo cáo, bảng số xe A4912 lúc này ở khu nam lộ Tư Minh hướng đường Tân Hoa, lúc này. . . . . ."

"Đây là đồn cảnh sát phía tây Hạ Môn, chúng tôi yêu cầu trung tâm kiểm soát nhập cảnh hàng không trái phép trợ giúp, xin. . . . . ."

"Ariene, tới đây giúp tôi nhìn xem, nơi này. . . . . ."

Đồn cảnh sát hình sự phía tây trợ giúp, liên lạc điện thoại , lật lại vụ kiện , tra tìm tài liệu , in báo cáo. Phòng làm việc không tới 60 m2 hỗn loạn, một nhóm người bận tối mày tối mặt, hận không thể có thể thêm hai cái tay ba cái miệng.

Nhìn đồng nghiệp, Y Hi Nhi nổi nóng, tắt trò chơi đại chiến nửa thực vật cương thi, chà sát tay đứng lên, di chuyển sang vị trí bên cạnh.

Nhìn đôi mắt đồng nghiệp A liều mạng chăm chú nhìn máy vi tính , cố gắng lộ ra nụ cười cực kỳ thân thiện, vô cùng dịu dàng nói: "Cậu xem tôi có thể giúp gì không , chớ khách khí, cứ nói."

Người chui trong máy vi tính chợt ngẩng đầu lên, từ từ nhìn sang Y Hi Nhi.

Hắc hắc, ba ngày rồi, rốt cuộc có người nhìn mình.

Nữ Ma Đầu dẫn mình trở về Hạ Môn liền lập tức cầu cấp trên an bài kiểm tra sức khoẻ toàn thân. Đáng tiếc căn bản không có cách gì kiểm tra được nhận thức, Lâm Hựu Lật đã từng nói huyệt vị não bộ thần kinh của cô bị nghẽn ảnh hưởng tới phản ứng cơ thể. Nhưng bệnh viện căn bản không cách nào tra ra vấn đề gì , đứng nói đến tiến hành trị liệu.

Sau, tu dưỡng mấy ngày, Y Hi Nhi không có gì bất thường, 5000 đồng trong thẻ ngân hàng bị lấy ra mua một bộ điện thoại di động. Điện thoại di động cũ của cô đã bị Tây Môn Dật xử lý không thấy thi thể, ở thế kỷ hai mốt khoa học kỹ thuật phát triển, không có điện thoại thì sống không nổi. Vì vậy dưới sự dụ dỗ của nhân viên bán hàng, tốn ba ngàn đồng tiền mua một bộ điện thoại di động, đồ trong nhà thì Dịch Đình đã dùng, lại lấy ra 1000 đồng mua củi gạo dầu muối tương dấm một tháng cùng với đồ dùng hàng ngày, cũng xài hết.

Dịch Đình gần đây bất lợi, kinh tế công ty lại lần nữa xuống dốc, vốn định dựa vào Dịch Đình, kết quả tên kia căn bản không nhờ vả được, chỉ vì kiếm tiền đã lại bay đến Singapore công tác rồi.

Nhớ tới ngân phiếu mình giấu trong hoa viên hội Liệt Diễm ở Italy, Y Hi Nhi liền hối hận cực kỳ, ban đầu cô nên đem chi phiếu theo người, như vậy, hiện tại liền giàu, đáng tiếc, trên thế giới không có thuốc hối hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.