Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 56: Chương 56: Mẹ kiếp, không thể bị coi thường!




Đây là một ngọn núi, cách mực nước biển khoảng 500m, trên đường đi gặp rất nhiều khó khăn, khi bọn họ lên núi, đã thấy có 2, 3 đội ủ rũ ngồi nghỉ, Y Hi Nhi vốn định nhiều chuyện hỏi thăm tình hình, tiếc rằng thể lực của cô cũng đã cạn kiệt, chỉ có thể há mồm thở dốc, đề nghị nghỉ ngơi, bình thường chưa từng đi một lộ trình nào dài như vậy, hiện tại cô còn phải vác 20 cân quân bao, cái mạng nhỏ của cô cũng chỉ còn một nửa.

"Cố đại nhân, cô xem bọn họ cũng không lấy được, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, một tháng đi đường của tôi đây cũng không có nhiều hơn hai ngày này."

Đi một buổi sáng, hiện tại mới đến giữa sườn núi, Y Hi Nhi cảm giác dưới lòng bàn chân đã xưng phồng lên như pháo nước, vô cùng đau đớn.

Cố Nhã Thuần không nhịn được nhìn Hạ Hải Yến, sau đó nhận lấy quân bao của Hạ Hải Yến .

Hạ Hải Yến bất đắc dĩ cõng Y Hi Nhi lên, cùng Cố Nhã Thuần tiếp tục lên núi.

"Đợi đã nào...! Đợi đã nào...! Các người. . . . . . Sao đột nhiên đối với tôi tốt như vậy? Các người muốn làm gì? Có âm mưu gì phải không?" Y Hi Nhi không nghĩ tới Hạ Hải Yến sẽ cõng cố, dù sao đây cũng không phải là nơi nam nữ có thể biểu lộ tình cảm, mà là con đường gập ghênh, mấp mô.

"Vậy cô tự đi thôi." Hạ Hải Yến vừa nghe, lập tức để Y Hi Nhi xuống, dứt khoát nhanh nhẹn.

Cố Nhã Thuần vẫn tiếp tục đi hướng lên trên không quay lại nhìn, Y Hi Nhi thở dài, hôm nay cô là đừng nghĩ đến nghỉ ngơi, nếu cô dám nói phản đối Cố Nhã Thuần, đoán chừng trở về liền sẽ bị đánh.

Động tác nhanh nhẹn Y Hi Nhi nhảy lên sau lưng của Hạ Hải Yến, chê cười nói: "Khổ cực ngài rồi, tiểu nhân vô cùng cảm kích!" 30 phút sau, Cố Nhã Thuần đã chờ trên đỉnh núi.

Trên đỉnh núi đã có ba học viên, Y Hi Nhi liếc mắt liền nhìn thấy dụng cụ quen thuộc, đó không phải thứ dùng để nhảy Bungee sao? Một hơi xông lên nhìn xuống vách núi cao và dốc, Y Hi Nhi mặt cũng xám ngắt.

Má ơi! phía dưới Vách núi là một hồ nước, trên mặt nước một chiếc thuyền buồm đang trôi, trên thuyền cắm một chiếc cờ thưởng, lại liếc mắt nhìn độ cao một chút, tối thiểu 400m trở lên.

"A a a a a. . . . . ."

Lúc này, dưới chân núi truyền đến một hồi âm nam cao, thì ra trước khi bọn họ đi lên một người trong đội kia đã nhảy xuống sau khi đã thắt dây an toàn.

Từ trên cao rớt xuống, người đàn ông kia khiếp sợ đến nỗi thét chói tai, chỉ là người nọ cũng quá can đảm, thế nhưng rất nhanh liền thích ứng, âm nam cao rất nhanh liền ngưng hẳn rồi, Y Hi Nhi trong lòng một hồi vui mừng, chỉ cần người này đến trước lấy cờ thưởng, vậy cô sẽ không có chuyện gì.

Chỉ là, người đàn ông kia hình như không có may mắn như vậy, rơi xuống mặt nước, cách chiếc thuyền buồm ở một cự ly khá xa, thuận theo dây kéo lắc lư, mấy lần muốn lấy cờ thưởng, tuy nhiên vẫn còn một khoảng cách.

"Ngu ngốc, chân giẫm ở trên mặt vách núi, lao tới phía trước là tới." Y Hi Nhi nhìn một chút, không nhịn được nói, xem ra, người nọ không có can đảm, không có đầu óc.

Ngay vào lúc này, người lính bảo vệ nơi này cười lộ ra hàm răng trắng noãn, "Tiểu đồng chí, cô không hiểu rồi, từ đồ cao 420m nhảy xuống chân tay đã sớm mềm nhũn, phía dưới đồng chí ấy lúc này toàn bộ đều dựa vào ý chí của chính mình để chống đỡ, làm sao còn có thể suy xét, nếu có nghĩ ra, hiện tại tay chân cũng không làm gì được rồi."

Độ cao này chỉ nhìn liền choáng váng đầu rồi, huống chi còn nhảy xuống, năng lực chịu đựng chỉ có thể dựa vào ý chí chống đỡ, nhưng thân thể lại không theo kịp, sớm đã mềm nhũn không có hơi sức rồi.

Rất nhanh, người kia liền được đưa lên, vừa lên tới Y Hi Nhi chỉ thấy môi anh ta trắng bệch, tứ chi tê liệt, phải dựa vào hai đội viên khác đỡ lấy, sau đó để cho anh ta nằm ngang trên mặt đất.

Người lính kia tháo trên thân người này dụng cụ phòng hộ, lúc này trên núi một đội lại tới. Y Hi Nhi vừa nhìn, một người trong đó cùng tiểu đội với cô, mới vừa chuẩn bị lên tiếng chào hỏi, người nọ xoay người rời đi.

"Đồng chí Khương Đông Chín, chúng ta tại sao phải đi, nói không chừng bọn họ cũng không lấy được." Một nữ đội viên trong đội kéo Khương Đông Chín, vội vàng hỏi.

"Nếu như cô không lấy được, vậy tôi cũng không lấy được, nếu như đồng chí Trình Vi có can đảm có thể lấy được, chúng ta liền ở lại chờ, nếu như không được, chúng ta nhất định phải ngăn cản bọn họ trước khi đến điểm quy định, mà không phải ở chỗ này lãng phí thời gian." Đó cũng là lời nói với Y Hi Nhi người cùng tiểu đội với anh ta, sau đó nhìn đồng đội của mình.

Cùng lúc đó, người lính bảo vệ cầm phòng hộ dụng cụ lên đến bên người của Hạ Hải Yến đi, chỉ là Hạ Hải Yến một tay xách lấy Y Hi Nhi lên trước, "Là cô ấy, không phải tôi."

Người lính kia ngẩn người một chút, đoán chừng không nghĩ tới sẽ là người nhỏ nhất mà còn là nữ nhân vô dụng nhất nhảy xuống. Tự biết mình không thể tránh né Y Hi Nhi không thể làm gì khác là nhận mệnh, lúc này cô đeo vào dụng cụ phòng hộ, Khương Đông Chín cùng đồng đội của anh ta cũng đã rời đi, lúc này trên núi có bảy người, ở đây có sáu đôi mắt đều nhìn chằm chằm Y Hi Nhi.

"Cố đại nhân, tôi sợ chết!" Y Hi Nhi vẻ mặt đưa đám."Sợ chết là còn sống thật tốt, đưa tôi nhảy." Cố Nhã Thuần mặt đen lại ra lệnh.

"Tôi không dám, nếu không cô đẩy tôi xuống đi, bằng không tự tôi không qua nổi cửa này, chỉ là nhìn thấy liền sợ." Y Hi Nhi nuốt nước miếng, đứng ở ra bên ngoài vươn dài ra cầu treo phía trên, cảm giác hai chân đã bắt đầu như nhũn ra, nhìn là một chuyện, mình tự đứng đi lên là chuyện khác.

"Không được, cô phải tự mình nhảy xuống, nếu cô không dám có thể bỏ qua, bây giờ còn kịp, sáng sớm nay một nữ đồng chí khi kéo lên đến nơi thì đã hôn mê, cô có thể hiểu rõ là được." Người binh lính kia tốt bụng nói.

Cố Nhã Thuần hung hăng trừng mắt liếc người binh lính kia, giọng nói không tốt mắng: "Y Hi Nhi! Cô muốn chết thì quay về cho tôi!" Nói xong, các đốt ngón tay nắm chặt, phát ra thanh âm kẽo kẹt.

Y Hi Nhi sợ hãi, chân run lên, thẳng đứng trực tiếp rớt xuống, "A a. . . . . . Cao như vậy a. . . . . . Má ơi vẫn chưa tới đáy. . . . . . A a. . . . . . Cố đại nhân tôi tôi cảm giác đùi mềm rồi. . . . . . Cố đại nhân người nghe thấy không? Tôi có thể không làm được nhiệm vụ á. . . . . .. . . . ."

Âm vang vọng đến trong tai của tất cả mọi người, Cố Nhã Thuần và Hạ Hải Yến cùng cười, còn có hơi sức kêu, nói rõ tình huống so với bọn họ dự đoán còn tốt hơn.

" xem tiểu đồng chí này không chừng có thể thành công, còn không có gặp qua té xuống còn có thể nói nhiều lời vậy." Người lính cười thăm dò vách núi nhìn tình huống phía dưới.

Chỉ thấy Y Hi Nhi đã đến phía dưới, chỉ là dây kéo còn đung đưa không có vững vàng.

Y Hi Nhi nói dứt lời, cố gắng trợn tròn mắt thấy rõ ràng hoàn cảnh, muốn tìm đến vị trí thuyền buồm kia, lại phát hiện trên mặt nước bóng hình của một người quen thuộc.

Vừa ngẩng đầu, phát hiện trên trời cao khoảng 1000m một chiếc máy bay trực thăng quanh quẩn ở phía trên, Y Hi Nhi cảm thấy có một đôi quen thuộc đang chăm chú nhìn mình.

Không thể bị coi thường! Đây là niềm tin duy nhất của Y Hi Nhi!

Cắn răng một cái, phối hợp đung đưa lùi một góc về phía sau, cảm giác chân đã vững vàng, khó có thể diễn đạt cảm giác an toàn ập vào lòng lúc này, cảm giác chân mềm lập tức biến mất. Mượn vách núi, Y Hi Nhi hướng tới chỗ cờ thưởng vừa thoáng qua, một cái liền lấy được cờ thưởng, hướng về phía máy bay trực thăng giơ lên, lộ ra nụ cười, ngay sau giơ ngón giữa, kiêu ngạo mà bị kéo đến trên đỉnh núi.

Chờ Y Hi Nhi lên đến đỉnh núi, máy bay trực thăng quanh quẩn một lúc sau cũng rời đi, đám người Tây Môn Dật ở trong căn cứ, dựa vào cuộc thi này thì việc máy bay trực thăng xuất hiện ở đây vào lúc này là rất bình thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.