Điền bao nhiêu tiền mới thích hợp đây? Mười vạn? Không được, vậy quá tiện nghi cho cái tên cha mới nhặt được rồi. Kêu nhiều tiếng như vậy, nếu không cầm bồi thường, đoán chừng cha ruột cô chưa từng gặp mặt cũng từ địa phủ bò lên liều mạng với cô.
Ừ, một trăm vạn tốt lắm! Suy nghĩ một chút, một trăm vạn có thể làm nhiều chuyện rồi. Mua thật nhiều thịt bò, sau đó mua quần áo đẹp, còn muốn đi du lịch nước ngoài. Lớn như vậy chưa từng ra khỏi nước, thật là không có kiến thức, đi Maldives, tới tìm Dịch Đình, sau đó cùng trở về.
Đúng rồi, thắp hương!
Nghĩ đến thắp hương, Y Hi Nhi lập tức nhảy xuống giường. Lảo đảo từ một thùng gạo cũ lấy ra ba nén hương sắp nát, không có bật lửa liền trực tiếp bật bếp đốt. Bởi vì quanh năm không thấy mặt trời, nén hương bị ẩm đốt không tới ba phút liền tắt, Y Hi Nhi lần nữa hì hà hì hục bật bếp, nhìn ngọn lửa thiêu đốt, trong mắt hồi hộp .
"Cảm tạ Bồ Tát! Cảm tạ trời xanh con may mắn! Đệ tử Y Hi Nhi cuối cùng cũng có tiền phi nghĩa rồi ! Phải khen ngợi đầu óc con cơ trí, đúng rồi, cha mẹ chưa từng gặp mặt, mặc kệ chai người bây giờ có ở Âm Tào Địa Phủ hay không, tóm lại cũng muốn cám ơn hai người đã sinh ra con, nếu không con là gì có mệnh mà hưởng thụ một trăm vạn này a!"
Nhắc tới có bao nhiêu vui sướng, hài lòng bắt đầu chuẩn bị hành lý.
"Tích tích tích!" Máy giặt quần áo phát ra tiếng nhắc nhở.
Buông y phục đang sửa sang trong tay, Y Hi Nhi lờ mờ đi tới phòng tắm mở máy giặt.
"A ——"
Giọng nữ cao đinh tai nhức óc!
Chi phiếu! Chi phiếu của cô! Đi theo áo lót 100 đồng mới mua vô máy giặt, áo lót màu hồng còn tốt, nhưng chi phiếu thấm nước, không đúng, bị nát thành mảnh nhỏ rồi. . . . . .
Ô ô. . . . . . Tại sao có thể như vậy? Ô ô. . . . . . chi phiếu của cô, chi phiếu của cô, chi phiếu. . . . . .
Phàn nàn một buổi tối, Y Hi Nhi mệt mỏi chỉ còn dư nửa cái mạng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
"Nghe lời mẹ đừng làm mình bị thương, mau mau lớn lên mới có thể bảo vệ mình, tóc trắng xinh đẹp trong hạnh phúc, ma thuật của thiên sứ ấm áp. . . . . ."
Chuông điện thoại di động vang lên, Y Hi Nhi ngây ngô dại dột tỉnh lại, lục lọi từ dưới gối tìm được điện thoại di động, cũng không nhìn ai gọi tới, trực tiếp mở loa.
"Hàn Vũ , lập tức tỉnh táo, hạn cô 10 phút sau xuất hiện tại đầu ngõ chờ tôi, không làm được về sau cũng không cần nữa tỉnh táo lại!"
Thanh âm bên trong điện thoại vừa nói xong lập tức tắt, căn bản không cho Y Hi Nhi cơ hội nói chuyện.
Hàn Vũ sao?
Thần linh! Là Nữ Ma Đầu! Tỉnh táo lại, Y Hi Nhi trực tiếp vọt vào phòng tắm.
Một hồi thanh âm hỗn loạn, trong phòng lần nữa rơi vào trạng thái yên tĩnh , chỉ thấy từ phòng tắm đột nhiên lại lao ra một bóng dáng, từ trên giường lấy quần áo lại biến mất ở cửa phòng tắm.
Ba mươi giây sau, một cô gái mặc T shirt cao bồi, tóc đuôi ngựa mang balo phấn chấn lên đường.
Hiện tại ngân phiếu khống không có, cô phải làm việc cho giỏi mới có thể mua được máy vi tính, ăn được thịt bò a!
Đến đầu hẻm, mua một ly sữa đậu nành cùng một cái bánh tiêu, Y Hi Nhi, a, không, bây giờ là Hàn Vũ rồi, đúng lúc xuất hiện.
"Đây là đơn nằm viện, cô bây giờ lập tức đến nằm viện!" Ngồi trong xe, Cố Á Thuần lập tức đưa đơn nằm viện cho Hàn Vũ , trực tiếp quay đầu xe, lái đến bệnh viện.
Cái gì? Nằm viện? Lại tới!
"Người ta không ngốc, đã bị đẩy một lần làm sao còn có thể bắt tôi đi nằm viện? Mặc dù cô rất thông minh, nhưng cũng không thể coi người ta như người ngu."
Bĩu môi, Hàn Vũ không vui.
Một cái tay trống hung hăng bóp gương mặt tròn hồng hồng, Cố Á Thuần gầm nhẹ: "Lần này là nằm viện thật, trợn to mắt chó của cô nhìn rõ ràng, đơn nằm viện bệnh viện công lập, chữ Trung Quốc, xem rõ chưa?"
bệnh viện công lập? Gì? Thật a! Ôi mẹ nó! Đúng là phòng bệnh cao cấp? Đời này lại có cơ hội vào phòng bệnh Cao Kiền rồi.
Ôm cánh tay Cố Á Thuần, gương mặt dán lên hõm vai, cười khúc khích: "Tôi biết cô thật ra còn có nhân tính, tôi biết ngay lương tri cô còn tồn tại, biết ngay tôi không nhìn lầm cô, cô quả nhiên còn là. . . . . ."
Không đợi Hàn Vũ nói xong, Cố Á Thuần một cái tát đẩy đầu cô ra, "Nha đầu chết tiệt kia, con mẹ nó cô không muốn sống thì tự nhảy biển, không biết tôi đang lái xe sao? Nếu xảy ra tai nạn cô chết cũng thôi, đụng vào cây cối làm thế nào? Cô bồi thường nổi sao? Cô xem bên cạnh đều là ngô đồng nước Pháp, một bụi cũng phải đáng giá gần vạn khối, cô có tiền bồi thường sao?"
Nhìn Cố Á Thuần mặt ác làm người ta giận sôi ! Hàn Vũ nhi nuốt xuống ngụm ác khí!
Nghĩ cô ấy lòng dạ rộng lớn, cho nên mới có ngực lớn, nhìn chính mình bằng phẳng như đồng bằng, lại nhìn Nữ Ma Đầu như bánh bao mới hấp, cô nhịn!
"Cô nhớ, cô bây giờ là Hàn Vũ , mười bảy tuổi, bị bệnh bạch cầu muốn đi kiểm tra, mấy ngày nay Tây Môn Dật sẽ tìm một nhóm người mắc bệnh tiến hành thí nghiệm trị liệu, cô đi ghi danh." Cố Á Thuần nói đồng thời đem một phần báo cáo nhét tay Hàn Vũ.
Nhìn bên trong viết, Tây Môn Dật là một thương nhân tuổi trẻ. Anh đầu tư dược liệu, sản nghiệp tại Đông Nam Á đứng số một số hai, phần lớn dược liệu đều từ tập đoàn Tây Môn Dật sản xuất. Bây giờ bị cảnh sát hoài nghi tập đoàn Tây Môn lợi dụng dược liệu chế tạo thuốc cấm, cho nên muốn cô trà trộn vào nội bộ, cung cấp tin tức hữu hiệu.
Lật tới lật lui, nếu không nhìn thấy hình Tây Môn Dật, tập đoàn lớn như vậy, đoán chừng là một ông già, không cần làm một thân bệnh cũng có khả năng. "Có hình hay không? Tôi nhìn cũng biết không phải."
"Không có hình, đoán chừng cô còn chưa thấy anh ta, cô bây giờ chỉ cần tìm dược liệu, len lén đem hàng mẫu ra, chúng ta sẽ có người chuyên nghiệp tiến hành hóa nghiệm, nếu như anh ta dùng thuốc có vấn đề, chúng ta có thể lập tức bắt anh ta."
Nói xong, Cố Á Thuần đã đem xe dừng ở cửa bệnh viện.
Cầm đơn nằm viện, Hàn Vũ mặt suy yếu, đi vào bệnh viện.