Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 11: Chương 11: Ngài là cha tôi!Cha ruột! (4)




Nhìn cô gái nhỏ đang chuẩn bị hát kinh kịch, Vũ Văn Bác bèn vịn chặt cô gái trong ngực, để cho cô thoải mái ngồi trên đùi của mình, sau đó chờ cô nói tiếp.

"Con. . . . con mắc phải tuyệt chứng, sống không được bao lâu, con nhảy xuống biển tự sát, nhưng trời cao không cho con chết vì lý do đó, ngài ấy muốn con dùng sinh mệnh có hạn đi giúp đỡ nhiều người, vì vậy con tự nộp đơn làm y tá, nhưng vào bệnh viện chưa nhìn thấy bệnh nhân, chỉ nghe thanh âm đã bị hù đi, vì vậy con biết rõ, con không thể làm thiên sứ áo trắng, cho nên con mới tùy ý phóng túng một lần trong cuộc sống có hạn, vì vậy con đập nồi bán sắt rốt cuộc đến ‘ Diễm Ngộ ’ một chuyến, sau đó cha ruột cũng biết, cha ruột cho con chi phiếu, đây chính là ám hiệu trời cao cho con, ngài không cho con chết, nên con cầm chi phiếu đến chữa bệnh, ai biết khi con bị phát bệnh lại làm hư chi phiếu, vì vậy con không có tiền trị liệu, không thể làm gì khác hơn là đi ghi danh thí nghiệm miễn phí, con. . . ."

Vừa khóc vừa nhìn người đàn ông dưới mông, chuyện xưa này đủ khôn khéo chưa?

Thật thật giả giả, già giả thật thật, quả thật chính là không chê vào đâu được, nếu mấy lời này mà cũng không được thì cô có chết cũng không nhắm mắt!

Hai mắt Vũ Văn Bác như nước, mang theo một chút lạnh lẽo, hình như có thể nhìn thấu tất cả.

Cô nhóc này, hình như vẫn còn đang giãy giụa không chịu nói thật! Nhưng. . . . Anh có thời gian từ từ khiến cô nhóc này nói thật ra.

Nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ trong ngực, giọng nói của Vũ Văn Bác nhẹ nhàng như nước, sự lạnh lẽo trong mắt từ từ hòa tan sau khi ngửi được mùi sữa thơm thoang thoảng từ người cô gái, "Không sợ, về sau có cha ở đây."

Tựa vào trên ngực Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi cảm nhận được một loại ấm áp trước nay chưa có, có lẽ đây là sự ấm áp mà cha mẹ ruột không biết chết sống cho cô.

Nắm tay nhỏ của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác đi ra khỏi phòng của anh, bên ngoài đã có một nhóm rất nhiều người đang chờ.

Tây Môn Dật ở trước nhất, híp mắt nhìn Y Hi Nhi, ý vị trong mắt không rõ, sanh đôi Đoan Mộc thì an tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, mỗi người cầm một ly cà phê trong tay.

Nhìn một cái cũng biết ba người là giai tầng quản lý, Y Hi Nhi lập tức lấy bản lãnh nịnh nọt của cô ra, cười híp mắt khom lưng, bày tỏ bối phận dưới, "Chào chú Tây Môn! Chào chú Thác! Chào anh của chú Thác!"

Nghe Y Hi Nhi hô lên mình chính xác không có lầm, Đoan Mộc Thác hơi xúc động trong lòng, khóe miệng không tự chủ nhếch lên. Rốt cuộc, có một người xuất hiện.

"Từ nay, cô ấy là con của tôi, Dậy, giao cô ấy cho cậu." Vũ Văn Bác biết Y Hi Nhi mắc bệnh, bị nhức đầu kịch liệt bất thình lình, mặc dù kiểm tra không ra cái gì, nhưng nhất định có vấn đề, con gái của anh, tại sao có thể chịu khổ như thế, phải tra rõ rồi chữa khỏi mới được.

"Đại ca, cả cô ấy tên gì chúng ta cũng không biết, thứ cho em nói câu bất kính, nói không chừng căn bản cô ấy không biết anh tên gì? Sao anh có thể nhận cô ấy làm con gái?" Tây Môn Dật phản đối đầu tiên!

Cô gái này xuất hiện rất cổ quái, không thể phớt lờ.

Mặc dù Tây Môn Dật không đồng ý, nhưng chuyện Vũ Văn Bác đã muốn làm thì ai cũng không ngăn được, quay đầu nhìn cô gái nhỏ thấp hơn mình một cái đầu, hỏi: "Cô bé, em tên gì?"

Không thể nói là Hàn Vũ Nhi, nói ra mắc công cha hờ tức giận, nếu vậy thì manh mối Tây Môn Dật sẽ bị hủy, vậy cũng không được, "Cháu. . . . Cháu tên là Hi Nhi, tên ở nhà là Oa Oa."

Nói xong, nhếch miệng cười một tiếng.

Vì biểu lộ sự non nớt của mình, cô chỉ có thể nghĩ ra tên ở nhà là Bảo Bảo hay Oa Oa, xin tha thứ hành vi giả bộ đáng yêu đáng xấu hổ của cô!

Vỗ vỗ đầu, Vũ Văn Bác thấy rất kiêu ngạo trong lòng, có đứa con gái đáng yêu vậy thật là một chuyện làm mình sảng khoái, nhìn Tây Môn Dật, ánh mắt của anh lại lập tức rét lạnh, nụ cườiở đáy mắt rút đi, "Dật, nó là con gái tôi, cũng là cháu gái cậu."

Vũ Văn Bác nói như vậy, là vì để sau này Y Hi Nhi có thể đứng vững, anh không thích người khác điều tra con gái của anh, người của anh, ai cũng không cho đụng, cho dù là bạn tốt cũng không được.

Hiểu ý của Vũ Văn Bác, Tây Môn Dật gật đầu một cái, không có nói gì.

Qua cửa ải trước mắt này, hiện tại cô có thể hoàn thành nhiệm vụ của nữ ma đầu giao cho cô rồi, dù sao Tây Môn Dật xấu với cô thế, có tìm ra chứng cớ phạm tội của anh ta cũng không cảm thấy chột dạ, "Chú Dật, con có thể đến chỗ làm việc của chú chơi không?"

"Dĩ nhiên có thể!" Không đợi Tây Môn Dật trả lời, Vũ Văn Bác đã đồng ý.

Nhận con gái xong rồi, Vũ Văn Bác cũng không có tiếp tục ở lại để hưởng thụ niềm vui, mà lại đi đến nước Thái tiến hành giao dịch quân hỏa, sanh đôi Đoan Mộc cũng cùng đi, chỉ có Tây Môn Dật ở lại coi chừng Y Hi Nhi.

Một ngày, trăng mờ gió to.

Lén lén lút lút chạy vào phòng bếp, đuổi người giúp việc ra ngoài, lại nhìn chung quanh xem có ai không, cái tên Tây Môn Dật không có ở đây, Y Hi Nhi lập tức từ trong áo lót móc ra điện thoại đang giấu kỹ.

Nhỏ giọng nói với điện thoại, mắt quét xung quanh giống như ra đa, "Wey wey Wey! Mình là Hàn Vũ, mình là Hàn Vũ."

"Như thế nào?" Bên trong điện thoại truyền đến tiếng đáp lại ngắn gọn nhưng mạnh mẽ của Cố Á Thuần.

"Hiện tại tôi đã lẫn vào trong kẻ địch, hình như phía sau tập đoàn Tây Môn còn có một núi dựa lớn hơn, đại ca của tổ chức gọi là Vũ Văn Bác, bây giờ tôi đang ở phòng bếp trong nhà họ, tôi. . . ."

"Con nhỏ đần độn, tập đoàn Tây Môn là một tập đoàn của hội Liệt Diễm, đây là chuyện mọi người đều biết, con mẹ nó cô cư nhiên không biết, tôi bảo cô bớt nói đọc nhiều sách, cô quăng hết lời lão nương rồi à?"

Không đợi Y Hi Nhi nói xong, Cố Á Thuần bên đầu điện thoại kia lập tức bắn pháo qua, tức giận vẫn không quên hỏi: "Bây giờ cô lấy thân phận gì để tiến vào nhà kẻ địch? Không có bị phát hiện thân phận chứ?"

"Không có không có, bây giờ tôi là con gái Vũ Văn Bác, không có ai phát hiện được thân phận của tôi, hiện tại tôi rất an toàn, chị không cần lo lắng cho tôi. . . ." Y Hi Nhi bị sợ đến câm như hến, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, nằm vùng kiêng kỵ nhất đúng là thân phận, một khi bị lộ thì xong rồi, nhiệm vụ không hoàn thành, trực tiếp game over.

"Thân phận gì? Gián điệp sao?"

Khi Y Hi Nhi cầm điện thoại di động rút mình thành một cục tựa vào góc tường nói chuyện, thì trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm.

Thanh âm kia, dịu dàng như ngọc, vừa nghe cũng biết nhất định là một người lịch sự, hơn nữa còn là một người lịch sự dáng dấp cũng không tệ lắm

Ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười anh tuấn, Y Hi Nhi bị sợ đến điện thoại di động cũng cầm không vững, "A a a. . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.