Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 17: Chương 17: Người đàn ông nguy hiểm




"Đúng là cha bán quân hỏa đó, chỉ cần có tiền, mặc kệ là ai thì cha cũng bán."

Khi Y Hi Nhi cảm thấy Vũ Văn Bác sẽ không nói chuyện nữa, Vũ Văn Bác lại lên tiếng.

Nhưng, anh ta nói thế có ý gì? Nói như vậy, khách hàng của anh ta chắc là nhiều lắm? Những lời này có nghĩa là, người xấu có thể mua, chánh phủ cũng có thể mua.

Vậy phải xuống tay từ đâu đây? Mình chỉ là một người nằm vùng nho nhỏ mà thôi, có cần liều mạng thế không? Đại ca xã hội đen cỡ Vũ Văn Bác, muốn bắt cũng không tới phiên mình, dù là Cố Á Thuần cũng không có năng lực đó, chớ nói chi là một tên nằm vùng phế vật như cô, đó là chuyện của hình cảnh quốc tế, không hề có một xu quan hệ với cô.

Đúng rồi, sao cứ nghĩ đến mấy chuyện này, làm cho Vũ Văn Bác mất hứng thì mình ngày càng khó sống hơn, hay là trước nghĩ kỹ mình phải chạy trốn thế nào rồi hãy nói, những chuyện khác từ từ lại nói, dù sao Vũ Văn Bác cũng không phải là yêu nghiệt thật, sớm muộn gì có một ngày không cần cảnh sát bắt anh ta cũng sẽ chết, hơn nữa nhìn Vũ Văn Bác tối thiểu cũng trên ba mươi tuổi, thế nào cũng là anh ta chết trước, đến lúc đó cô sẽ mua một bó hoa cúc non đi thăm anh ta, sau đó hung hăng phun hai bãi nước miếng trước mộ anh ta, ai kêu sau khi gặp người đàn ông này, cô đã nuốt không ít nước miếng của mình.

"A ha ha. . . . Cha cha à, chúng ta nên ăn cơm trưa." Kéo qua việc khác, Y Hi Nhi tìm về địa vị của mình lần nữa.

"Ngoan!" Vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác rất hài lòng sự khéo léo hiểu chuyện của cô gái này.

Ở trong hoàn cảnh lãng mạn ưu nhã này, ánh mặt trời buổi trưa chiết xạ ra những ánh sáng lấp lánh ở trên mặt nước, khóe miệng Vũ Văn Bác nhếch lên một nụ cười.

Đêm, lạnh như nước.

Bên trong biệt thự kiểu Nhật thì đèn đuốc sáng trưng.

Vũ Văn Bác mặc ki-mô-nô hai màu trắng đen, sợi tóc đen bóng thẳng đứng được chải ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, khiến cả người anh ta càng có vẻ uy nghiêm cường thế hơn.

Tối nay, Vũ Văn Bác muốn tuyên bố một chuyện.

Tất cả mọi người đều mong đợi, nhìn cô gái mặc kimono màu hoa anh đào bên cạnh anh, đến tột cùng hội trưởng hội Liệt Diễm của bọn họ sẽ tuyên bố cái gì đây?

Đứng lên, chiều cao 1m88 thật có khí thế áp đảo, Vũ Văn Bác dắt tay Y Hi Nhi, tuyên bố với mọi người: "Đây là con gái của tôi, đại tiểu thư hội Liệt Diễm."

"Bốp bốp bốp!" Một hồi tiếng vỗ tay vang lên.

Mọi người không cần bất luận kẻ nào chỉ điểm, đã vỗ tay trước tiên, sau đó lại cùng nhau ngừng, đứng dậy, khom lưng, cúi người chào 90 độ tiêu chuẩn, mọi người cùng nhau hô: "Chào đại tiểu thư!"

Đối với tình trạng thình lình xảy ra, Y Hi Nhi có chút không hiểu, không phải chỉ nỗ lực lấp đầy bụng ư, sao vừa mất hồn thì mọi người lại đang lạy mình?

Má ơi, như vậy cũng được sao, còn có cả mấy ông cụ tóc bạc trắng, mặc dù cô ghét người Nhật Bản nhất, nhưng lại để cho một ông cụ gần nhất xa trời lạy mình, vậy không phải giảm thọ sao?

Khẩn trương đứng lên, khoát khoát tay, Y Hi Nhi không biết nên phản ứng như thế nào.

"Ha ha. . . . Tối nay thật là nhộn nhịp!" Trong lúc Y Hi Nhi khẩn trương, một giọng nói âm trầm vang lên.

Đó là một đám đàn ông mặc đồng phục võ sĩ, người cầm đầu có phong cách liều lĩnh, tại sao? Bởi vì tất cả mọi người đều ăn mặc bó sát, duy chỉ có mình hắn ta là mở rộng tấm lòng, lộ ra tám khối cơ bụng bền chắc, trên mặt không chút khoa trương viết hai chữ "Phách lối".

Khác với sự cao quý của Vũ Văn Bác, người đàn ông kia không chút che giấu dã tâm và sự hấp dẫn của mình, một đôi mắt tràn đầy ánh sáng cương quyết bướng bỉnh.

Đó là một người đàn ông nguy hiểm.

Nếu như trong mắt Vũ Văn Bác có chứa ánh sáng sắc bén, thì người đàn ông lại để lộ ra hết vẻ phách lối của mình, như chỉ sợ người ta không biết hắn ta phách lỗi cỡ nào.

Nhưng, người liều lĩnh như vậy, thì cuộc sống cũng không kiêu ngạo được cỡ nào, người mạnh mẽ chân chính căn bản không cần bề ngoài khí phách, nói một cách khác, người đàn ông này quá nông cạn rồi, mà một người nông cạn thì bình thường không hả hê được bao lâu.

"Con gái của hội trưởng hội Liệt Diễm, xem ra rất ngon miệng, không biết nếm thử sẽ có mùi vị gì?" một đôi ánh mắt ác độc của Lam Đế nhìn chằm chằm Y Hi Nhi, nghĩ thầm Vũ Văn Bác này thật là tốt số, như vậy mà hắn chưa chết, còn có thể tìm được một cô gái ngây thơ thuần khiết để đùa chơi.

Ánh mắt của Lam Đế giống như là một con rắn độc ướt lạnh, không chút kiêng kỵ nhìn Y Hi Nhi, chỉ là một đôi mắt cũng đã khiến Y Hi Nhi cảm thấy cả người không được tự nhiên rồi.

Đó là một loại sỗ sàng không che giấu chút nào, khiến Y Hi Nhi cảm thấy mình dường như không có mặc đồ, không nhịn được rụt lại, núp ở sau lưng Vũ Văn Bác.

Người đàn ông này, không phải người cô chọc nổi, mặc dù ấn đường của hắn hơi đen, giống như khí số đã tận, nhưng người có thể thu hắn ta còn chưa tới phiên mình, nên bo bo giữ mình quan trọng hơn.

"Lam Đế, xem ra dạy dỗ cậu còn chưa đủ." Vũ Văn Bác đứng ra, nhìn vẻ mặt phách lối của Lam Đế, không có sợ hãi, trên người tản ra phong cách độc tôn tự nhiên, không khí vốn sung sướng lập tức yên lặng đi.

Không ngờ mình dốc hết toàn lực, lại để Vũ Văn Bác chạy trốn thoát chết, cuối cùng mình còn phải tốn thế lực của mình, bây giờ không cách nào đặt chân đến Italy, không thể làm gì khác hơn là đi ngược vè Đông Nam Á, nếu không phải không còn đường lui, hắn tuyệt sẽ không đi tới Nhật Bản.

Lam Đế nhớ tới cảnh ngộ của mình, liền cắn răng nghiến lợi, "Còn phải cảm ơn nhà Vũ Văn nể tình, tôi còn sống được thật tốt."

"Không cần khách sáo, hiện tại bang Lam tan tác, nếu không có chỗ nào để đi, cửa chính hội Liệt Diễm của tôi rộng mở với cậu, nhưng cậu nên biết quy định." Cũng chỉ là con chó mất nhà mà thôi, Vũ Văn Bác căn bản không để ở trong mắt, nhưng thuộc hạ bang Lam vẫn còn không ít, nếu có thể để hội Liệt Diễm sử dụng thì thật là một khoản tài phú không nhỏ.

"Mày!" Lam Đế cực kỳ tức giận.

Hôm nay hắn dám can đảm tìm tới cửa, chính là đã quyết định quy thuận rồi, nhưng sự kiêu ngạo của đại ca một bang phái khiến hắn vẫn cậy mạnh, mặc dù bây giờ bang Lam đã bị càn quét nát thành mảnh nhỏ, nhưng làm một người đứng đầu, niềm kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn cúi đầu ngay.

Vũ Văn Bác căn bản không để sự tức giận của Lam Đế ở trong mắt, nhàn tản ngồi xuống, gắp thức ăn cho con gái, "Itou, cậu có mời Lam Đế không?"

Itou căn bản không ngồ Lam Đế lại đột nhiên xuất hiện, trong lòng đã sớm bắt đầu đánh trống, nhưng mà trên mặt vẫn rất trấn định trả lời: "Hồi bẩm chủ tử, không có."

Đè Y Hi Nhi xuống, ngồi ở bên cạnh của mình, nhìn Y Hi Nhi ăn miếng cá sống anh thích, nhàn tản lười biếng nói: "Nếu không có, thì không phải là người mình, tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Nên làm như thế nào, còn cần tôi dạy cậu sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.