Ngồi ở hàng ghế thứ nhất, không ít âm thanh truyền đến từ sau lưng , tất cả đều là nhiều chuyện. Hôm nay chú rễ cũng đã bốn mươi tám tuổi rồi, tuổi không lớn lắm nhưng nhìn cứ như đã 60. Đây là lần kết hôn thứ tám, trong lòng Y Hi Nhi suy đoán, chắc vì buổi tối quá mệt nhọc, tân nương tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp như thế. Lại nhìn bảy quý phụ (vợ trước) ngồi ở bên kia, mỗi người đều như lang như hổ, đoán chừng là "Tinh" lực không đủ dồi dào, vì vậy thận hư nên trông có vẻ già rồi.
"Elise, cô có nguyện ý trở thành vợ của người đàn ông này? Cho dù nghèo khó hay giàu sang, hay vì bất cứ lý do cũng thương anh ấy, chăm sóc, tôn trọng anh ấy, vĩnh viễn trung trinh không đổi cho đến phút cuối cùng?"
Tân nương trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện, có khả năng là cha cô, lạnh giọng trả lời: "Tôi nguyện ý."
"Bào Bang Luân, anh có nguyện ý trở thành chồng của cô gái này? Cho dù nghèo khó hay giàu sang, hoặc bất cứ lý do gì, cũng yêu cô ấy, bảo vệ, tôn trọng cô ấy, vĩnh viễn trung trinh không đổi cho đến phút cuối cùng?"
Lão chú rễ bỉ ổi liếc mắt nhìn tân nương, mặt mừng rỡ cũng có thể nở hoa, hưng phấn trả lời: "Tôi nguyện ý."
Nhìn một màn này, Y Hi Nhi nổi nóng. Rõ ràng tân nương tử không vui vẻ kết hôn? Những người này mắt bị mù sao? Còn luôn miệng chúc phúc? Nếu ở Trung Quốc cổ đại, rõ ràng chính là tiết mục ác bá cướp cô dâu?
Không được, cô làm một công dân tốt đẹp, quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra, quá ghê tởm!
"Không được náo!"
Trong khi Y Hi Nhi vỗ án bất bình, tay đã bị người cầm thật chặt, vừa quay đầu, là ánh mắt cảnh cáo của Vũ Văn Bác.
Nhưng đã quá chậm, Y Hi Nhi đã đứng lên, giáo đường to như vậy, thời khắc trang nghiêm thần thánh, tân lang và tân nương đang trao đổi nhẫn, mọi người đều an tĩnh ngồi trên ghế, chỉ có mình đứng thẳng thật cao.
Chợt, một ánh mắt sắc bén càn quét tới phía cô.
Mặc dù không quay đầu nhìn Nữ Ma Đầu, nhưng Y Hi Nhi biết, đó là Nữ Ma Đầu đang cảnh cáo mình không được dính vào. Đây là Italy, chú rễ là Mafia Italy - lão đại tổ chức sát thủ lớn nhất, mà cô, chỉ là một nằm vùng Trung Quốc nho nhỏ mà thôi. Gây chuyện ở chỗ này, là ngại mạng mình quá dài, cuộc sống không có ý nghĩa, tìm chết tới nơi.
"Hắc hắc, nhẫn cưới thật đẹp mắt. Thật đẹp, rất thích hợp với đôi uyên ương như hai người, ai nha, nhìn đã cảm thấy hạnh phúc muốn chảy nước mắt rồi. Hai người cứ tiếp tục, tôi chỉ cảm khái, về sau cũng muốn gả cho người có tình, sau đó thành thân thuộc." Lau chùi nước mắt, Y Hi Nhi cảm động nói.
Hóa giải lúng túng, Y Hi Nhi thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên người Vũ Văn Bác chưa tỉnh hồn, lồng ngực còn run rẩy, cố gắng lộ ra nụ cười cảm động.
Cha xứ khẽ mỉm cười, kéo tay phải cô dâu và chú rễ , chúc phúc nói: "Cô dâu chú rễ đã trao chiếc nhẫn. Ta nhân danh Cha – Con – Thánh thần tuyên bố hai người kết làm vợ chồng. Thượng Đế kết hợp , không ai có thể tách ra."
Mọi người làm lễ xong, cúi đầu nói thầm: "Amen."
Nghi thức chấm dứt, bên trong nhà thờ lớn, mọi người đang dời bước. Giáo đường St. Peter là tác phẩm ưu tú nhất của kiến trúc sư Bra Manter, Michelangelo, Diklah • Ba Nhĩ Tháp và Carlo • Martel cùng thiết kế và thi công. Nhà thờ lớn là một giáo đường hình chữ nhật, cả kiến trúc dựa theo kết cấu Thập Tự Giá, tạo hình vô cùng truyền thống mà thần thánh. Địa phương thần thánh như vậy lại chứng kiến một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, tâm tình Y Hi Nhi liền bắt đầu buồn bực.
Nhìn hội trường xanh vàng rực rỡ, từng người mặc lễ phục tinh xảo xinh đẹp, Y Hi Nhi lặng lẽ lui về một góc không có ai tránh đi.
Vũ Văn Bác cho Lâm Hựu Lật đi theo bên người Y Hi Nhi, để ngừa bệnh phát, vốn Y Hi Nhi đã rất không vui, nhưng lại nghĩ Lâm Hựu Lật mặc dù không nói rõ phải trợ giúp mình, nhưng tối thiểu cũng không bán họ, địch nhân của địch nhân là cái gì? Đó chính là bằng hữu a!
Vũ Văn Bác uy hiếp Lâm Hựu Lật, đó chính là kẻ địch. Vũ Văn Bác là người xấu, Y Hi Nhi là cảnh sát, cho nên bọn họ cũng là kẻ địch. Mặc dù tầng quan hệ này bị phủ thêm lớp áo khoác cha con, nhưng xuyên thấu qua bản chất, Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi thủy chung là quan hệ đối lập, cho nên, Lâm Hựu Lật không có lý do gì bán mình, thay vì để người khác đi theo, chẳng thà để Lâm Hựu Lật đi theo.
Vòng tới vòng lui, vẫn không thấy Cố Á Thuần, Y Hi Nhi có chút nóng nảy.
Bộ mặt buồn bực nhìn Lâm Hựu Lật không hề lo lắng, Y Hi Nhi tức giận bất bình, cái đầu nhỏ lại bộc phát, choáng nha, cô thì như kiến bỏ trên chảo nóng, Lâm Hựu Lật này lại còn nhàn nhã như vậy.
"Tôi nói, cô giúp tôi tìm một chút cũng không mất miếng thịt nào, cô không phải rất ghét Vũ Văn Bác sao? Không phải người ta nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè sao? Làm sao cô thấy chết mà không cứu, cô nhất định là cầm tinh con rắn , động vật máu lạnh!"
"Tôi vốn là cầm tinh con rắn ."
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Hựu Lật, Y Hi Nhi nghẹn họng nhìn trân trối. Thật sự cô không còn cách nào, lại bắt đầu lấy lòng nói: "Cô! Cô giúp tôi một lần nha, nơi này lớn như vậy, người nhiều như vậy, mắt tôi nhìn không tới. Cô cao to, nhìn được xa, giúp tôi nhìn xem hoa đồng cao nhất, cô ấy chính là Cố Á Thuần, cô giúp tôi tìm một chút đi."
Khinh bỉ liếc mắt nhìn Y Hi Nhi lùn hơn mình nửa cái đầu , Lâm Hựu Lật không chịu nổi nói: "Cô đứng ngay ngắn, nếu không phải cô chạy tới chạy lui , đoán chừng Cố Á Thuần đã tìm đến cô rồi." Không có bản lãnh thì không cần đi tìm, tránh lãng phí thời gian.
Cũng đúng, lúc không tìm được Nữ Ma Đầu, Nữ Ma Đầu đã tìm ra cô rồi, suy nghĩ một chút thực lực của mình cùng và Cố Á Thuần cách xa, Y Hi Nhi quyết định vẫn là ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, chờ Cố Á Thuần tìm được mình.
Nhìn vẻ mặt khốc khốc của Lâm Hựu Lật, Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy thật ra rất đáng yêu, mặc dù rất khó chịu, nhưng vẫn nguyện ý chỉ điểm cho mình.
Kéo kéo tay áo Lâm Hựu Lật, Y Hi Nhi ngượng ngùng nói: "Cám ơn cô a, tôi vừa rồi gấp gáp, nói chuyện hơi quá, cô đừng so đo."
"Tôi không cùng kẻ ngốc so đo."
"Ai. . . . . . Được rồi, dù sao ở chỗ này cũng không có gì, chúng ta tâm sự thôi."
". . . . . ."
"Vậy trước tiên cô nói đi, , cô cùng người mẫu Đài Loan Lâm Lại Lập có quan hệ như thế nào?"
". . . . . ."
"Cô lấy tên y chang không khác, có phải là chị em song sinh lưu lạc bên ngoài không? Tôi nhìn dáng dấp của cô cũng khá giống mà."
Lâm Hựu Lật vốn không thèm quan tâm đến Y Hi Nhi , nhưng lời của cô thật sự không thể khiến người ta bình tĩnh, từ trong kẽ răng nặn ra: "Chỉ là đồng âm mà thôi!"
"Nha. . . . . . Hiểu, nhưng cô là Lật à? Tiểu Lệ Lệ sao? "
"Hạt dẻ lật!" Đúng là có cái có thể nhịn, có cái không thể nhịn, định lực Vũ Văn Bác sao có thể tốt như vậy, cư nhiên không một chưởng đánh chết người phụ nữ này!
Hít thở sâu một hơi, Lâm Hựu Lật quyết định rời đi, cô thật sự không chịu nổi.
"Ai, cô chờ một chút, chúng ta còn chưa tán gẫu xong đâu, tôi. . . . . . A. . . . . ." Mới vừa muốn chạy ra, lại bị người bên cạnh lôi kéo, quay đầu nhìn lại, không phải chính là Cố Á Thuần cô vẫn tìm kiếm sao?