Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 39: Chương 39: Ôm trong ngực ấm áp? Sao lại quen thộc như vậy?




"Cô vẫn nói muốn vượt qua tôi, nhưng hôm nay cô ngay cả tin tưởng cũng không tới, cô biết tại sao không?" Quay đầu lại, nhìn Y Hi Nhi, Cố Nhã Thuần tiếp tục nói: "Tôi nói cho cô biết, chênh lệch giữa tôi và cô đi, chính là tôi có lý tưởng sẽ nỗ lực hết sức, mà cô lại chỉ muốn ham ăn biếng làm. Năm năm trước tôi tốt nghiệp trường cảnh sát liền tiến vào đội hỗ trợ , ở nơi này một năm liền được vào Tổ Trọng Án. Dùng thời gian hai năm trở thành đội trưởng, sau đó năm thứ tư liền trở thành Đốc sát cảnh giới cao cấp trẻ tuổi nhất, cô cho rằng, tôi vận số như vậy sao?"

Nói lời cuối cùng, Cố Nhã Thuần cơ hồ rống lên, cô thích Y Hi Nhi vui vẻ tự tin. Vô luận gặp chuyện gì, rõ ràng chưa có thực lực và nắm bắt, lại có thể vĩnh viễn tràn đầy tự tin, có lúc cô thật không biết tự tin của Y Hi Nhi đến tột cùng từ đâu mà đến. Nhưng cô yêu loại trong sáng đó, rực rỡ như vậy cơ hồ làm người ta loá mắt.

Nhưng hôm nay trên con đường sự nghiệp, cô lại chợt trở nên lo lắng như vậy. Không giống cô, đó không phải là Y Hi Nhi cô biết.

Vừa nghiêng đầu, Cố Nhã Thuần kiên quyết rời đi, lưu lại Y Hi Nhi một mình nhìn dưới trời chiều.

Vậy sao? Đây chính là chênh lệch giữa tôi và cô sao? Vĩnh viễn không khuất phục, đây chính là phong cách của cô sao? Được rồi, mặc dù hành động của những tên kia thật sự làm người ta căm tức. Nhưng, chỉ vì cô đánh giá tôi rất tốt, hơn nữa lần đầu tiên dịu dàng kiên nhẫn nói chuyện với tôi, vậy tôi sẽ cố gắng cho cô xem. Để cô biết, không phải là Y Hi Nhi không làm được, mà bởi vì Y Hi Nhi không muốn làm mà thôi!

Nắm chặt quả đấm, Y Hi Nhi nhếch miệng, nâng lên nụ cười tự tin đẹp mắt.

Trở lại phòng làm việc đội hỗ trợ hình sự, hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười chói mắt nhất, đẩy cửa phòng làm việc, bước chân phóng khoáng , tràn đầy kích tình nói: "Các vị anh chị em cực khổ, tôi có mua thức uống và pizza, có cần bổ sung thể lực hay không?"

Cố Nhã Thuần, chờ xem, để cho nhiệt tình của Y Hi Nhi cô làm tan chảy những thứ lạnh lẽo này.

Ngay cả đại ca xã hội đen đều làm được, còn có cái gì mà Y Hi Nhi không làm được đây?

Áo sơ mi màu xanh dương nhạt, váy tây trang màu đen, giày cao gót tím 10 cm, túi xách ZO¬RA, đầu tóc toàn bộ cố định ở sau ót, Y Hi Nhi thành bộ dạng tri thức, vui vẻ lên xe bus.

Quả nhiên, hoà mình cùng đồng nghiệp không quá khó khăn như mình tưởng a. Hơn nữa, còn biết tên tuổi mọi người, thật là chuyện vui sướng. Ăn xong tán gẫu một chút, Hình Thiên lão đại đưa cho mình rất nhiều tài liệu, thật là một buổi chiều đẹp a!

"Đạt lãng, đạt lãng, đạt lãng. . . . . ." Líu lo, Y Hi Nhi gặp chuyện tốt, tinh thần thoải mái chờ xe buýt.

Chợt, một chiếc Ferrari màu lửa đỏ dừng ngay trước mặt, Y Hi Nhi thức thời lui về phía sau môt bước. Cái loại xe hạng sang đó không phải là thứ cô có thể khinh nhờn, dĩ nhiên chỉ có thể đứng xa nhìn, thấy còn rõ ràng hơn đấy.

Ah? Xuống xe là đôi giày da màu đen, hình như là người có tiền a!

Cảm khái một câu, Y Hi Nhi chợt thở dài, nếu không phải quên cầm chi phiếu, hiện tại cô cũng có thể mua được.

"Đại tiểu thư!" Thanh âm cứng cáp có lực, hù Y Hi Nhi lui về phía sau một bước dài.

Hỏng bét, chưa từng đi giầy cao gót nhu vậy, giống như dẫm phải một viên đá , không khỏi xấu hổ.

"Ai nha, má ơi!" Y Hi Nhi kinh hoảng hô to một tiếng, đôi tay cuống quít quào loạn.

Thật may a, bắt được cánh tay ai đấy.

Chỉ tiếc, một hồi thanh âm kinh hoảng, "Đừng , đừng, không đứng nổi, cô bắt nhầm người rồi." Thanh âm vừa vang lên, cũng cảm giác một hồi tiếng bước chân hốt hoảng rời đi.

Cảm giác đứng vững vàng, Y Hi Nhi muốn thở phào, lại bị người đẩy một cái, cả người hoàn toàn mất phương hướng, nằm sấp xuống.

Lần trước cư nhiên bị người đẩy, hơn nữa bây giờ cô lại tận mắt nhìn thấy cái tên chạy trối chết chính là một người đàn ông, thật là oắt con vô dụng, nhìn thấy tiểu thư đáng yêu như vậy cư nhiên không giúp một tay, nguyền rủa ngươi cả đời không có vợ!

Vì vậy, Y Hi Nhi lần này vận rủi phủ xuống, nhắm mắt lại, chuẩn bị yên lặng chịu đựng.

Hả? Được ôm trong ngực ấm áp? Thế nào quen thuộc như vậy?

Mở mắt, lồng ngực bền chắc xuất hiện trước mắt, ngẩng đầu, Y Hi Nhi hoàn toàn trợn tròn mắt.

Toàn thân cứng ngắc, lộ ra miễn cưỡng nụ cười, "Cái đó. . . . . . Chào buổi sáng!" Thế nào lại là Vũ Văn Bác?

Trời ạ, cư nhiên đuổi tới, làm thế nào? Lỗ chân lông toàn thân Y Hi Nhi dựng đứng a.

"A! A. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ." Trong khi Y Hi Nhi âm thầm cau mày không biết nên làm sao, một hồi thanh âm truyền đến. Nghi ngờ nhìn nơi thanh âm truyền tới, là tên chạy trối chết bị hai người mặc tây trang màu đen hành hung.

Lộ ra nụ cười cực kỳ kinh hi , Vũ Văn Bác vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi , dịu dàng nói: "Bây giờ đã bảy giờ tối, không phải là buổi sáng a, con gái ngoan."

"A ha ha. . . . . . Đúng vậy a, nói như vậy, khó trách đói bụng rồi, mau về nhà ăn cơm đi, bái bai!" Phất tay một cái, Y Hi Nhi vội vàng bước nhanh chân chạy tới đồn cảnh sát.

Mặc dù Vũ Văn Bác thoạt nhìn rất dịu dàng, mặc dù trên mặt còn là cười híp mắt, nhưng, cảm giác đó là đang tức giận. Vũ Văn Bác hiện tại rất tức giận, nhất định là vì mình trốn đi. Nhưng, mặc dù thật ngại, nhưng mình vốn là bị buộc ở lại hội Liệt Diễm , không phải chính cô cam tâm tình nguyện, như vậy cô chạy trốn, đó là chuyện đương nhiên .

Ách! Hỏng bét, Vũ Văn Bác đi theo phía sau, còn một bộ rất nhàn nhã, làm thế nào?

"Con gái ngoan, phương hướng này cũng không phải về nhà, con đi nhầm, , cha dẫn con về nhà thôi." Vũ Văn Bác nói xong, chợt cất bước đến trước mặt Y Hi Nhi, dễ dàng bế lên."Thật là đứa bé ngây ngốc, cha không có ở đây liền làm loạn, cũng nhẹ đi không ít."

"Tôi. . . . . ." Y Hi Nhi bị sợ đến nói không ra lời, trên người Vũ Văn Bác có loại khí ép, khiến cô cảm thấy có một chút sợ hãi, thậm chí có chút hối hận, hối hận mình khiến Vũ Văn Bác tức giận. Mặc dù không biết tại sao lại có cảm giác đó.

Đại khái, bởi vì mình còn rất sợ chết đi! Y Hi Nhi nghĩ.

Cằm Vũ Văn Bác chống đỡ trên đầu Y Hi Nhi , thanh âm dịu dàng dễ nghe nói: "Nhìn thấy cha vui mừng không nói ra lời sao? Thật là đứa bé ngoan, ngồi trên đùi cha, để cha nhìn thật kỹ một chút, một tuần lễ này có trở nên đáng yêu hơn không?"

Ngồi trong Ferrari, trước mặt là hai người mặc tây trang màu đen ngồi ở hàng ghế trước, Ferrari màu đỏ an tĩnh dừng trên phố bắt đầu lên đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.