"Cho nên, là các anh đang thúc đẩy xã hội phát triển, mặc dù phải trả giá đắt là không có ánh sáng." Y Hi Nhi hỏi.
"Đúng, việc gì cũng có hai mặt, càng là việc lớn, tất nhiên càng phải trả giá cao. Giống như Doanh Chính*, cô cảm thấy ông ta là người tốt sao? Nếu như nói ông ta là người tốt, vậy nhiều người lính chết ở chiến tranh đi tìm ai để tính toán? Nếu như nói ông ta là người xấu, vậy thì bao giờ đất nước mới thống nhất? Chỉ là nhân giả kiến nhân** mà thôi."
Y Hi Nhi nghe xong, lặng lẽ suy tư ba phút.
Không ai biết Y Hi Nhi suy nghĩ cái gì, nhưng sau ba phút, cười đáng yêu Y Hi Nhi ồn ào đã trở về rồi, bộ dạng giống như một chú gấu koala bám chắt trên người Tây Môn Dật không cho xuống, sau đó dựa vào lồng ngực Tây Môn Dật, lại yên ổn ngủ một giấc.
Y Hi Nhi khi tỉnh lại, cảm thấy khí áp rất thấp, thấp đến nỗi khiến cô cho rằng người làm quên mở máy sưởi, cho tới khi cô có cảm giác lạnh, hình như báo hiệu sắp có bão.
Dụi mắt, Y Hi Nhi vận động thân thể mấy cái, không nỡ rời khỏi chăn ấm, nhưng bụng cô không có tiền đồ lại kêu lên ùng ục, giống như thúc giục cô chăm sóc dạ dày đã bị cô lạnh nhạt bỏ đói một ngày.
Vũ Văn Bác nhìn cả người Y Hi Nhi co rúc trong ngực Tây Môn Dật ngủ, giận đến tim gan phổi đều muốn nổ tung, gương mặt càng thêm âm trầm nhìn chằm chằm vào Tây Môn Dật, hận không thể sử dụng ánh mắt đem Tây Môn Dật đuổi đến Bắc Cực.
Lâm Hựu Lật vào cửa nhìn thấy Y Hi Nhi bò dậy ngồi trên đùi của Tây Môn Dật dụi mắt, một đôi mắt lớn như vậy mà dám không nhìn Vũ Văn Bác đang có “khí áp cực thấp”, trong lòng yên lặng vì Y Hi Nhi mà thương tiếc, đi ra cửa phòng, cũng không muốn bị dính vào.
"A a! Đau đau đau! Cha làm gì đấy?" Lâm Hựu Lật vừa ra đến cửa, tiếng thét chói tai của Y Hi Nhi lập tức truyền đến.
Vũ Văn Bác trơ mắt nhìn “con gái” đã tỉnh cư nhiên không nhìn mình, căm tức hơn, lại còn nhắc đến mình.
Tây Môn Dật đã sớm tỉnh lại, chỉ là anh ta cũng không biết lúc này nên làm gì, nên đành nhìn Y Hi Nhi ngủ mơ mơ màng màng, oán thán vận mệnh của mình thật lận đận, đoán chừng lúc này mới vừa trở lại Singapore, sẽ sớm bị phái đi tiếp.
Vũ Văn Bác nắm Y Hi Nhi xách đi, không đợi Vũ Văn Bác lên tiếng, Tây Môn Dật tay chân linh hoạt chuồn ra ngoài, anh cũng không muốn lưu lại làm bia đỡ đạn, mặc kệ như thế nào, cũng nên để anh lưu lại Singapore hưởng thụ thêm mấy ngày mới đúng.
Lâm Hựu Lật vừa mới rời đi đã cảm thấy bên cạnh như có luồng gió, có chút kinh hãi, rất nhanh né qua một bên, tránh được Tây Môn Dật, người đàn ông này quá nguy hiểm, cô cũng không muốn chọc tới.
Chỉ tiếc, Lâm Hựu Lật chủ ý không muốn rước lấy phiền toái, không nghĩ tới một động tác nhỏ này lại làm Tây Môn Dật chú ý, từ nay về sau ác mộng không ngừng.
"Cô rất sợ tôi?" Tây Môn Dật cảm thấy kỳ quái, ngay cả thiên tài y học Vũ Văn Bác cũng không sợ, lại có thể sợ hắn sao?
Lâm Hựu Lật đứng thẳng, nhìn Tây Môn Dật khuôn mặt cười như không cười, trong lòng có chút ai oán, bất đắc dĩ nhưng mà trên mặt lại thành khẩn trả lời: "Sợ!"
"Ha ha. . . . . . Cô có chút thú vị." Tây Môn Dật không nghĩ sẽ trả lời như vậy, mặc dù trên mặt anh ta luôn hiền hoà, nhưng là người của Hội Liệt Diễm đều biết tính khí khó nắm bắt nhất chính là anh ta Nhị Đương Gia Tây Môn Dật, cho nên mọi người sợ hắn là rất bình thường.
Thế nhưng cô gái này thần sắc khẩu thị tâm phi (nói một đường nghĩ một nẻo), làm người ta rất muốn dò xét đến cùng.
Tây Môn Dật nói một câu, Lâm Hựu Lật rất nhanh biết mình chọc tới phiền phức, quả nhiên là sợ cái gì sẽ tới đó! (chắc như câu “ghét của nào trời trao của đó” ở Việt Nam, (*_*)) Đành thuận theo tự nhiên vậy, cùng lắm thì binh đến tướng chắn mà thôi, nhún nhún vai, Lâm Hựu Lật cũng không phải người sẽ tự tìm phiền não cho mình.
Ngay vào lúc này, trong phòng truyền đến một tiếng thét chói tai, thanh âm kia khí thế rất tốt người cảm thấy run lên, rất nhanh từ trong phòng người giúp việc nối đuôi nhau đi ra, từng người một.
Lâm Hựu Lật liếc mắt, bỏ đi.
Tây Môn Dật nhìn phản ứng thú vị của Lâm Hựu Lật, đi theo.
"Tại sao? Tại sao cha đánh con? Mẹ kiếp, lão nương muốn bỏ nhà trốn đi! Hiện tại liền đi!" Y Hi Nhi không phục hét to, nằm ở trên đùi Vũ Văn Bác hô hoán thê thảm.
"Con dám!" Vũ Văn Bác tay không dừng lại, một phát lại một phát vỗ lên cái mông của Y Hi Nhi, không chút thương hoa tiếc ngọc.
"Con. . . . . . Con không dám! Cha muốn đánh chết con phải không? Con là đã làm sai điều gì mà cha phải trừng phạt? Chuyện tối ngày hôm qua con còn chưa lấy lại được nhiệt tình bình thường, cha đánh tiếp nữa con phát bệnh xem cha thế nào dọn dẹp?" Y Hi Nhi kêu gào, không nhường bước chút nào.
"Không có làm sai? Không nhìn cha còn nói không có làm sai?" Thật ra điều Vũ Văn Bác không muốn đối mặt là nhìn thấy nha đầu đáng chết ở trong lòng người khác cũng có thể ngủ được yên ổn, điểm này càng khiến anh tứ hơn.
"Đau quá! Con mệt chết đi được, hơn nữa sắp chết đói, cha bây giờ lại còn muốn đem con đánh cho đến chết, có người cha như vậy sao? Không nhìn cha là do cha chưa tốt, còn không cho phép con thể hiện sao?" Mặc dù không cố ý không nhìn Vũ Văn Bác, nhưng lúc này cô cực kỳ khó chịu, cho nên. . . . . .
"Con còn dám mạnh miệng, học không ngoan cha sẽ cho con hiểu, con chỉ có thể thuận theo, đây là trách nhiệm của con gái, cha thân phận là trưởng bối, dù là lý do gì cũng không thể cùng trưởng bối tranh cãi, biết không?" Vũ Văn Bác tức giận, ranh giới tình cảm ở trong lòng đối với Y Hi Nhi liền thấy mơ hồ.
Vũ Văn Bác là một người đàn ông bình thường, đối với thứ tình cảm này anh ta có thể không nhạy bén, nhưng lại không đến nỗi không có phát giác, hiện tại anh ta không biết làm thế nào để đối mặt với thứ tình cảm này, chỉ có thể cường điệu mối quan hệ cha con trước đó.
"Này ~ Cha còn đánh, con thật sự phát bệnh đó!" Y Hi Nhi quát to một tiếng, nhưng thanh âm lại có chút yếu ớt, hơi thở có vẻ mệt mỏi.
"Con. . . . . . Người đâu! Mau gọi Bác sĩ! Lâm Hựu Lật!" Vũ Văn Bác không nghĩ tới Y Hi Nhi nói phát bệnh liền phát bệnh thật, trước sau không tới ba mươi giây, làm anh có chút ứng phó không kịp.
Rõ ràng mới vừa rồi còn rất mạnh miệng, còn nằm ở trên đùi của hắn kêu gào thật tốt, thế nào chỉ với thời gian một câu nói liền sinh bệnh?
Nhìn Y Hi Nhi tái nhợt, Vũ Văn Bác hung hăng đánh xuống sàn nhà.
Quỳ bên cạnh giường Y Hi Nhi đang nằm, bên cạnh Vũ Văn Bác là các loại dụng cụ y tế, nhân viên y tế đi tới đi lui, nói chuyện gì, Vũ Văn Bác hoàn toàn không nghe thấy, khoảng thời gian này đối với anh ta chợt biến thành màu xám, tất cả âm thanh cũng được ngăn cách.
Vũ Văn Bác chưa bao giờ biết cái gì gọi là sợ, nhưng hôm nay toàn thân anh ta đều đang run rẩy, một đôi tay cẩn thận từng li từng tí muốn vuốt ve khuôn mặt khả ái tròn trịa, nhưng không biết thế nào lại hạ xuống, trước mắt là khuôn mặt trong suốt.
Nhìn Y Hi Nhi như không còn một chút sinh lực nào, Lâm Hựu Lật cũng có chút không đành lòng.
Không nghĩ tới, vừa nãy mới gặp giờ gặp lại cư nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, vốn là cô còn muốn hung hăng mắng một trận, sau đó bắt chước Cố Nhã Thuần hung hăng đánh một cái vào sau gáy của Y Hi Nhi, muốn hỏi cô một chút tại sao rõ ràng đã bỏ Hội Liệt Diễm đi sao còn quay trở về, mặc dù cô ấy trở về Newyork sau khi đã hoàn thành ước nguyện, nhưng cũng không muốn cô ấy dù được uỷ nhiệm sẽ quay trở lại Hội Liệt Diễm.
Thế nhưng, lần thứ hai gặp mặt thời gian ngắn như vậy, cô cũng đã chứng kiến Y Hi Nhi mù mờ luống cuống lột xác, trở lại. . . . . . Lại là một cô gái không có sức sống.
* Tên thật của Tần Thủy Hoàng ( còn có tên gọi khác là Triệu Chính), Hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc.
** Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến giả: người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí; cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau; mỗi người mỗi ý.