"Quốc vương ngu ngốc, để mất nước, Hi Nhi, con và Đại Thịnh mau trốn sang nước Triệu, ở đó sống qua ngày cho tốt, mẹ già rồi, mẹ ở lại coi chừng cha con." Người phụ nữ nói xong tròng mắt đã đỏ hoe, nước mắt từng giọt rơi xuống đất.
Y Hi Nhi nhìn bên cạnh mình là một người đàn ông cao lớn thô kệch, nghĩ thầm người này dáng dấp quá thật thà mộc mạc, cô nhớ lại hết lần này tới lần khác cảnh sát tốt, nước vào bị bệnh thật vất vả gặp tiện nghi cha có địa vị có tiền phẫu thuật, kết quả phẫu thuật cư nhiên thất bại, thất bại thì cũng thôi đi dầu gì để cho cô xuyên không cũng coi là còn sống, nhưng cư nhiên xuyên không vào thời chiến, đàn ông lại cao lớn như vậy sao?
Mẹ kiếp, ông trời quá khi dễ người, ông cho rằng tiện nghi cha không có ở đây tôi sẽ không có chỗ dựa sao? Ông sai lầm rồi, lão nương ta chính là chỗ dựa lớn nhất.
Lúc này trong lòng của Y Hi Nhi đang rất tức giận bất bình, người đàn bà và người đàn ông cao lớn thô kệch tên Đại Thịnh đã lôi kéo cô chạy.
Chỉ tiếc, trời không chiều lòng người, mới vừa chạy đi không xa, đã có mấy binh lính phát hiện ra họ, "Hừ, muốn chạy trốn? Bắt cô gái kia lại!"
Nhiều năm đi lính làm cho bọn họ không được phát tiết, thật vất vả tấn công tòa thành, dĩ nhiên là muốn phát tiết một chút rồi, những binh lính này dĩ nhiên là xem nhẹ Y Hi Nhi rồi.
"Không được, xin đại gia thương xót bỏ qua cho con gái của tôi." Người đàn bà vừa nói vừa khóc, lôi kéo tay áo của một người lính già.
"Các ngươi muốn cái gì cũng được, hãy bỏ qua cho nương tử của ta, ta khấu đầu lạy tạ." Đại Thịnh nói xong quỳ xuống.
Y Hi Nhi không nhìn được tình cảnh này, bỗng chốc tức giận liền tiến lên phía trước, mặc kệ tại sao xuyên không hoàn cảnh này, tóm lại sống sót mới là quan trọng nhất, coi như không phải là vì mình, vì hai người này mặc dù không hiểu được lại là người nhà, cũng nên làm chút gì mới được.
Nghĩ đến điều này, Y Hi Nhi thản nhiên cười, không lùi mà tiến tới, một tay đẩy người đàn bà kia ra, cô cười duyên một tiếng cả người dựa vào người lính kia.
Người lính kia nhìn thấy nụ cười đáng yêu của Y Hi Nhi, trái tim cũng trở nên yếu mềm rồi, "Coi như ngươi thức thời, hầu hạ mấy vị gia gia cho tốt, ngươi sẽ có cuộc sống thoải mái”
"Vậy thì cám ơn mấy vị lão gia, tiểu nữ đây xin đáp lễ!" Y Hi Nhi đưa tay quấn chặt cổ của người lính kia, vừa độc ác, chủy thủ trong tay trực tiếp chặt đứt động mạch cổ của người lính nọ, máu tươi lập tức phun ra.
Hai binh sĩ khác nhìn thấy bỗng kinh hãi, lúc này phản ứng không còn kịp nữa, Y Hi Nhi đã nhanh chóng cắt đứt động mạch cổ của hai người này, ba người lính sau khi chết cũng không dám tin rằng một nữ nhân cư nhiên mặt không đổi sắc có thể lấy đi tính mạng của bọn họ.
Người đàn ba kia và Đại Thịnh lòng vẫn còn sợ hãi, kinh ngạc nhìn Y Hi Nhi nói không ra lời.
"Rất tốt! Lâm nguy không sợ hãi, bình tĩnh, có can đảm!" Một thanh âm bén nhọn mà bá đạo truyền đến, giọng nói tràn đầy thưởng thức và hài lòng.
Y Hi Nhi nhìn men theo nơi thanh âm phát ra, đó là một nam nhân đang ngồi trên lưng ngựa, cao lớn, uy mãnh, bởi vì ngược chiều ánh sáng nên không thấy được diện mạo của người mới đến, nhưng Y Hi Nhi cảm thấy người này rất quen thuộc, chỉ là một lúc không nhớ ra đã gặp ở đâu.
"Ngươi là người phương nào?" Y Hi Nhi tròng mắt hơi híp lại, nắm chặt chủy thủ vẫn còn đang rỉ máu, tạo ra tư thế phòng ngự.
Người nọ cũng không trả lời, thong dong xuống ngựa, đến gần trước mặt của Y Hi Nhi, trên đầu đội mũ giáp, mặc trên người chiến giáp, khí thế như ngọn lửa đang cháy rực xông lên, kéo theo một luồng nóng muốn thiêu đốt toàn bộ.
Y Hi Nhi cảm giác như cả linh hồn mình đang bị thiêu cháy, không còn ý nghĩ gì nữa, ánh mắt người kia toát ra thứ ánh sáng làm người ta không dám nhìn thẳng, toàn thân toả ra hơi thở bá đạo ngạo mạn, áp sát vào mặt làm cho Y Hi Nhi hít thở không thông không cách nào nhúc nhích.
"Tôi là ai, không nhớ sao?" Đó là một giọng nói dễ nghe, dịu dàng mà sáng rỡ, nhưng có hơi chút kỳ dị cảm giác như hơi thở bị chèn ép không thông, mang chút cô đơn.
Suy nghĩ của Y Hi Nhi trở nên xa xôi, bay lượn trên không trung.
"Hi Nhi, con tỉnh lại cho ta! Có nghe thấy không!" Vũ Văn Bác đã ở đây ba ngày ba đêm, nhưng người nằm trên giường hình như vẫn không có dấu hiệu tỉnh táo.
Khổ sở, dày vò, làm bá vương hắc đạo này mất đi hết thảy sự sắc sảo, ở bên cạnh cô gái hôn mê bất tỉnh này anh trở nên nhỏ bé, anh mới phát hiện sinh mạng của bảo bối ở trong lòng mình càng tăng lên gấp trăm ngàn lần.
Y Hi Nhi có cảm giác mình vừa gặp một giấc mộng quái dị, sau khi tỉnh lại toàn thân trở nên không có sức lực, thậm chí không mở được mắt, cô lại muốn tiếp tục ngủ một lát, thanh âm kia lại mạnh mẽ như có lực xuyên thấu lỗ tai của cô, làm cô không muốn mở mắt cũng không được.
"Hi Nhi. . . . . . Hi Nhi, mau, Lâm Hựu Lật! Lâm Hựu Lật!" Vũ Văn Bác cảm thấy mí mắt Y Hi Nhi bỗng nhúc nhích, vui mừng đến nỗi tay chân luống cuống, nhưng anh ta rất nhanh tỉnh táo lại, lớn tiếng la lên Lâm Hựu Lật ở một bên quan sát sóng điện não từ.
Lâm Hựu Lật nghe được tiếng gọi lập tức chạy tới trước giường, cẩn thận làm kiểm tra.
"Cô ấy đã tỉnh lại, chỉ là quá mệt mỏi, cho nên lại ngủ thiếp đi, để cô ấy ngủ đủ tự nhiên sẽ tỉnh, yên tâm đi!" Lâm Hựu Lật để xuống ống nghe bệnh, thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay thần kinh của cô đã bị đè nén, nếu như Y Hi Nhi không tỉnh lại, Lâm Hựu Lật rất lo lắng bọn họ - những nhân nhân viên y tế sẽ bị đưa đi Nam Phi đào dầu hỏa rồi.
Bảy ngày sau.
Y Hi Nhi ngồi trên chiếc ghế dài trong vườn hoa đang phơi nắng, âm nhạc êm dịu quanh quẩn trong không khí, tất cả tạo nên một khung cảnh yên tĩnh hiền hoà.
Nhưng là, Y Hi Nhi không hài lòng với cảm giác nhàn nhã này.
Tại sao Vũ Văn Bác trở nên như vậy không giải thích được?
"Thiếu gia, Đinh tiểu thư đến thăm tiểu thư!" Quản gia cung kính đi vào trong hoa viên, nhỏ giọng báo cáo.
Y Hi Nhi trong lòng vui vẻ lên, thật may là cứu tinh tới, từ khi cô tỉnh lại, Vũ Văn Bác thay đổi rất quỷ dị, không hề tự xưng là cha nữa, dường như vẫn dung túng cho sự tuỳ hứng của cô, tuy nhiên không cho phép bất luận kẻ nào vào thăm, ngay cả cặp song sinh Đoan Mộc muốn gặp cô cũng rất khó.
"Nhanh. . . . . ."
"Không gặp! Tiễn khách!"
Y Hi Nhi mới vừa muốn nói "Mời vào" , kết quả là bị Vũ Văn Bác cắt ngang.
"Cha, ngươi không thể bá đạo như vậy, con là bệnh nhân, bệnh nhân rất cần người khác quan tâm và an ủi, cha hiện tại tất cả bằng hữu đều không cho con gặp, con còn không bằng bất tỉnh rồi sao?" Y Hi Nhi thở phì phò đánh một cái vào lồng ngực Vũ Văn Bác.
Vũ Văn Bác nắm lấy tay của Y Hi Nhi, trải qua đợt ốm nặng này, Y Hi Nhi nhanh chóng đã gầy đi, từ khuôn mặt tròn trịa biến thành mặt trái xoan, khuông mặt hồng hoà bây giờ trở nên tái nhợt không có chút huyết sắc, Vũ Văn Bác quả thật muốn xem Y Hi Nhi như búp bê pha lê mà đối đãi, càng không cho phép kẻ nào tới quấy rầy, bởi vì thể lực của Y Hi Nhi không cho phép cô tiêu hao quá nhiều tinh lực, mà anh muốn chiếm lấy tất cả thời gian của Y Hi Nhi.
"Không được nói như vậy, chờ em thân thể khá hơn một chút tôi tự nhiên sẽ để cho em gặp bạn bè, em muốn gặp ai đều được, nhưng hiện tại em cần bồi dưỡng thân thể thật tốt." Vũ Văn Bác cưng chiều nói.
"Vậy cha mời Cố đại nhân tới có được không?" Y Hi Nhi đối với Cố Nhã Thuần có một chút áy náy, cũng không biết hiện tại cô ấy thế nào.
"Được! Chỉ cần những thứ em muốn, tôi đều sẽ thỏa mãn." Vũ Văn Bác cằm cọ xát đỉnh đầu Y Hi Nhi, dịu dàng nói.
"Nói láo! Con muốn, chẳng lẽ muốn mạng của cha cha cũng cho sao?" Y Hi Nhi cũng không quên vụ bị Đại Lệ Ti đuổi giết, đã không cho cô báo thù, còn nói mạng của mình là của anh ta! Cô đúng là vẫn mang hận.