Chẳng biết tại sao, dựa vào cô gái này lại có một cảm giác thật ấm áp, lâu như vậy, xa lạ như vậy, lại làm người ta có cảm giác si mê.
Nghe từ sau lưng truyền đến một tiếng cười, Y Hi Nhi quay đầu lại xem.
A, thì ra là người bệnh giống bản thân mình nha, tâm thần phân liệt, "Chúng ta cũng đủ xui xẻo rồi, bị bệnh còn chưa tính, còn bị tội, xem anh khổ sở lớn lên ở bệnh viện như vậy, thức ăn không tệ chứ? Ai, không biết sau này tôi còn có thể trở về không, thôi, không cần suy nghĩ nhiều đau đầu!"
Y Hi Nhi cằn nhằn nói liên miên nửa ngày, cũng không quản người đàn ông bên cạnh có nói tiếp hay không, tìm trên người Vũ Văn Bác vị trí thoải mái, dứt khoát nằm nghiêng, co rúc trong ngực Vũ Văn Bác.
"Cô không sợ tôi?" Vũ Văn Bác thật tò mò, cô gái này thật không sợ mình sao? Vùng biển hoang vu như vậy, nửa đêm canh ba cùng một người đàn ông gần như thế, cô thật cái gì cũng không sợ sao?
"Sợ cái gì? Anh và tôi đều có bệnh, phải quan tâm lẫn nhau mới đúng, hơn nữa lồng ngực anh thật ấm áp, cảm giác giống như của cha." Y Hi Nhi nói xong, đầu lại mơ màng ngủ, tay nhỏ bé lôi kéo cầm chặt áo sơ mi đã nhàu của Vũ Văn Bác .
Cha sao?" thanh âm Vũ Văn Bác nhàn nhạt, nhìn cô gái nhỏ đã ngủ say, có chút mê mang.
Một linh hồn tịch mịch, giống như tìm được nơi muốn dựa vào, nụ cười của Vũ Văn Bác trong đêm tối có vẻ sáng chói dị thường.
Hôm sau.
Ánh nắng tươi sáng, thời tiết tháng bảy giống như đứa trẻ, một lát sáng sủa một lát đã mưa.
Trời còn mờ tối, đã có người đón người đàn ông kia đi, mình thì bị lưu lại, nhớ tới chuyện này Y Hi Nhi liền giận đến nghiến răng.
Không phải bác sĩ ai cũng từ bi sao? Tại sao nhiều bác sĩ nhìn thấy như vậy cư nhiên không thuận tiện đem mình theo được sao, còn đem mình lưu lại! Quá đáng! Thật là quá đáng!
Không quản có bẩn hay không, Y Hi Nhi ngồi trong đất bùn ngước nhìn bầu trời chờ đợi hội Chữ Thập Đỏ cứu viện.
Cùng lúc đó, một biệt thự cao cấp trên núi Dương Minh, Đài Loan.
Trên giường đơn trắng noãn một người đàn ông mặt không có chút máu đang nằm, tóc tai và râu dơ dáy bẩn thỉu đã được chải chuốt, lộ ra ngũ quan hoàn mỹ.
Sắc mặt như điêu khắc lạnh lẽo, trong mắt lơ đãng toát ra tinh quang làm người ta không dám nhìn thẳng, bóng dáng thẳng đứng, mày kiếm anh tuấn, tròng mắt đen dài nhỏ ẩn chứa sự sắc bén, môi mỏng mím nhẹ, góc cạnh rõ ràng, vóc người thon dài cao lớn nhưng không tục tằng, giống như hắc ưng trong đêm tối, lãnh ngạo cô độc lại thịnh khí bức người, tán phát cường thế ngạo thị thiên địa (sánh cùng trời đất).
Đây là một người đàn ông cường hãn, anh có ý thức - chiến thần, linh hồn khát máu.
"Người nào?" thanh âm Vũ Văn Bác lạnh lùng, không một tia tình cảm.
"Đại ca, cô gái kia... không thấy." Nhớ tới cô gái kia, Đoan Mộc Thác đổ mồ hôi, thật may không có giết cô.
Khi anh chạy tới, ý thức đại ca đã mơ hồ, mặc dù trên người trúng vài phát súng, còn có nhiều vết thương, nhưng đại ca bị cô gái kia đè lên vết đao cũng nói không ra tiếng, Đoan Mộc Thác cũng không biết cô gái này ở trong lòng lão đại có phân lượng bao nhiêu, cho nên lúc đó không giết người diệt khẩu.
"Không thấy?" ánh mắt của Vũ Văn Bác híp lại, tiết lộ ra một cỗ nguy hiểm.
Trong lòng Đoan Mộc Thác không ngừng kêu khổ, anh nơi nào biết đại ca vừa tỉnh đã muốn tìm cô gái kia chứ. Hơn nữa lúc đó anh chỉ quan tâm an nguy đại ca, căn bản không chú ý tới cô gái kia. Nào biết chỉ chớp mắt người đã không thấy tăm hơi, anh lại không thể cho máy bay tư nhân ở vùng biển Kim Môn dừng lại quá lâu, nếu không gây chú ý không tốt.
"Lập tức đi tìm, đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra!" Vũ Văn Bác hạ lệnh, ngay sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Một ngày này, thể lực anh đã sớm tiêu hao hết, nếu không phải anh gắng chống cự, thì đã sớm ngất đi, anh sẽ không để mình đặt trong tình trạng nguy hiểm thế này, cho dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt, cũng tuyệt đối không cho phép mình mất đi ý thức.
Thối lui khỏi gian phòng, Đoan Mộc Triển lấy cùi chỏ thọt em trai, một đôi mắt xinh đẹp đào hoa im lặng hỏi thăm.
"Bệnh thần kinh!" Đoan Mộc Thác suy nghĩ một chút, nói.
Đoan Mộc Triển lộ ra ánh mắt nghi hoặc, không nghe rõ ý tứ của em trai.
"Cô gái kia nói, hơn nữa còn đem lão đại chúng ta trở thành người chung phòng bệnh, còn mắng em không có y đức, táng tận lương tâm, thấy chết không cứu, bla bla... Em bây giờ chỉ có thể nhớ gương mặt cô ta hình trái táo." Đoan Mộc Thác bất đắc dĩ hồi tưởng, nhưng anh thực sự chỉ nghĩ tới mặt trái táo đỏ bừng mượt mà mà thôi.
Đúng lúc này, cửa lớn màu đỏ mở ra, một nhóm người đi tới, cầm đầu là một người đàn ông trên mặt lo lắng rõ ràng.
Đó là gương mặt làm người ta si mê, cả người phát ra một loại dương cương, thân hình cao lớn, hai chân bền chắc, trên mặt là cặp kính khiến anh càng thêm mấy phần ôn hòa, nhìn qua nghiễm nhiên như một công tư thượng lưu.
Tây Môn Dật nhìn cặp sinh đôi diện mạo y chang, giọng trầm thấp truyền đến: "Đại ca như thế nào?"
"Tốt vô cùng, nhưng bây giờ anh ấy muốn tìm một quả táo." Đoan Mộc Thác bất đắc dĩ nhún nhún vai, chuẩn bị đi mò kim đáy biển, đem quả táo kia tìm về cho đại ca của mình.
Bờ bên kia Hạ Môn, trong quán cà phê ven biển.
Một cô gái đang giận dữ, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt một cô gái khác, vẻ mặt buồn bã cùng tuyệt vọng.
"Tôi có bệnh, phải trị đó!"
Y Hi Nhi thông qua hội Chữ Thập Đỏ giúp đỡ đã trở về được Hạ Môn. Lúc này, cô đang cùng lãnh đạo trực tiếp Cố Nhã Thuần bí mật gặp mặt trong một quán cà phê thượng hạng ven biển. Vốn tưởng rằng người lãnh đạo trực tiếp này biết mình ngã bệnh sẽ thương tâm cho phép mình trở lại đồn cảnh sát, sau đó cô không cần tiếp tục làm tên trộm không thể lộ diện ngoài ánh sáng, ai biết lòng thương người căn bản không có trong tim cô ta.
Cấp trên ma quỷ, không có tình người!
Trong lòng len lén thầm mắng, nhưng trên mặt lại làm bộ dáng vẻ mặt đáng thương. Tức giận lúc đầu đã sớm bị nét mặt mưa gió bất động của Cố Nhã Thuần bóp chết rồi. Một hồi tức giận trong lòng giống như bị một cơn gió thổi qua, gió lớn qua đi chỉ còn lại xào xạc, cảm xúc thẫn thờ, "Van cầu cô, nếu không trị, tôi sẽ bị điên, hai ngày ở nhà tôi luôn nói những lời quái dị, hình tượng Vương Hi Phượng một mực không xua được, tôi sắp bị hành hạ điên rồi."
Nói xong, trên mặt chảy xuống vài giọt nước mắt trong suốt, vừa thấy đã thương.
Nhìn Y Hi Nhi làm bộ, Cố Nhã Thuần chỉ nhàn nhạt lướt qua, sau đó lại cúi đầu uống cà phê Blue Mountain trong tay, nghe tiếng sóng biển ngoài cửa sổ, cảm thấy cuối tuần này thật đẹp.
Thuộc hạ của mình cô sao có thể không biết, nói cô ấy là Vương Hi Phượng? Chính là mười cái đầu của cô ấy cũng không có một nửa thông minh của Vương Hi Phượng đó chứ! Muốn giả bộ cũng phải giả bộ giống một chút. Thật là càng ngày càng đần, đoán chừng lẫn vào đám côn đồ cắc ké và tội phạm vị thành niên đã lâu, cho nên trí lực thoái hóa rồi.
"Cô rốt cuộc có nghe tôi nói chuyện không!" Chính mình cũng đã bày ra tư thái cúi đầu rồi, bên kia lại còn thờ ơ, đúng là nữ ma đầu tâm địa sắt đá!
Trong lòng Y Hi Nhi len lén mắng, nhưng trên mặt lại một bộ điềm đạm đáng yêu.
"Nghe được, cô có bệnh, phải trị!" Cố Nhã Thuần liếc mắt, đem ngụm cà phê cuối cùng nuốt xuống, chầm chập đứng lên.