Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 45: Chương 45: Tôi không tức giận, không có nghĩa là tôi không có tính khí




"Tiểu Vũ, cô đừng làm tôi sợ, cô cũng nhìn thấy, mấy ngày trước hăn ta còn không muốn gặp tôi đấy, làm sao có thể."

"Cô phải tin tưởng tôi, không ai có thể tránh được đôi mắt của tôi ." Đinh Tiểu Vũ đóng máy tính, lộ ra mỉm cười thần bí, vỗ vỗ bả vai Y Hi Nhi, trầm giọng nói.

Nhìn bộ dạng Tiểu Vũ, Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy Tiểu Vũ đặc biệt như thần côn, hơn nữa cô vừa tới khoa hỗ trợ hình sự có mấy ngày, cũng cảm thấy không thể, nên càng không để trong lòng.

Chỉ là, trong lòng vẫn rất cảm kích Tiểu Vũ , "Cám ơn lời khuyên của cô, tôi nhận!"

Y Hi Nhi không nghĩ tới, Hạ Hải Yến này hình như muốn quấn mình, vừa tan việc, Hạ Hải Yến nói muốn đưa mình về, có phu xe miễn phí, Y Hi Nhi đã sớm đem lời khuyên của Tiểu Vũ ném qua sau đầu.

Đợi đến khi Y Hi Nhi nhận ra không phải đường về nhà, trời đã tối rồi.

Hạ Hải Yến ở phòng làm việc thì trầm mặc ít nói, nhưng vừa ra khỏi đồn cảnh sát lập tức biến thành người khác. Lời ngon tiếng ngọt, trực tiếp lừa Y Hi Nhi đến một nhà hàng kiểu Nhật.

Kể từ khi ở Nhật Bản bị Vũ Văn Bác ép ăn cá sống, Y Hi Nhi chỉ cảm thấy đồ ăn Nhật rất buồn nôn, nhìn miếng cá sống trước mắt , Y Hi Nhi cố gắng trấn an dạ dày của mình, chê cười nói: "Cái đó. . . . . . Hải yến, anh có phải để ý tôi rồi?"

Trời ơi, mặc dù thật sự cô là một người tài hoa tuyệt vời , nhưng bị một người hai mặt coi trọng, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy đáng sợ.

Hạ Hải Yến không nghĩ tới Y Hi Nhi lại trực tiếp như vậy, cầm khăn giấy lau khóe miệng một cái. Bày ra tư thái mê người, đẩy mắt kiếng, cười yếu ớt, "Hi Nhi đáng yêu như thế, ai không nhìn lâu mấy lần."

Hạ Hải Yến nói chuyện đồng thời một đôi mắt nhìn chằm chằm ngực Y Hi Nhi, tư thái bỉ ổi, làm Y Hi Nhi không ngừng than.

Quả nhiên, y phục của yêu tinh Dịch Đình này thực gây chuyện, cổ chữ V khoét sâu, đem bộ ngực uyển chuyển hiện ra không bỏ sót. Cúi đầu nhìn qua cơ hồ có thể nhét hết lại một quả trứng gà, Y Hi Nhi từ trong túi lấy ra một cái khăn, quấn trên cổ, ngăn trở cảnh xuân.

Hạ Hải Yến nhìn thấy động tác Y Hi Nhi, có chút xấu hổ, vuốt lỗ mũi nhìn những nơi khác, anh đúng là chưa từng phụ nữ nào trực tiếp như thế , đột nhiên, hứng thú lại thêm một chút.

"Thật mừng là chúng ta có quen biết, tôi cũng cảm thấy mình rất đáng yêu , chỉ là, về sau phiền anh không cần dùng ánh mắt bỉ ổi đó nhìn tôi, nếu không tôi rất muốn đập bể cái kính 4 mắt của anh ." Y Hi Nhi rực rỡ cười nói.

Đều là đeo kiếng , tại sao Tây Môn Dật người ta lại tự nhiên cực kỳ, nhìn một chút Người hai mặt Hạ Hải Yến, lại chính là một tên bỉ ổi!

Y Hi Nhi thật ra rất muốn vỗ bàn, nhưng không muốn về sau cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp , nên vẫn nhịn được.

" Tính tình Hi Nhi quả nhiên rất đặc biệt." Hạ Hải Yến tiếp tục cúi đầu để ý thức ăn, trong lòng có chút thất bại, anh chưa từng vấp phải trắc trở, đây là lần đầu tiên.

Nghe Hạ Hải Yến cười như không cười, lời nói còn chưá điện, trong lòng Y Hi Nhi càng thêm ghê tởm, trực tiếp liệt hắn vào danh sách đen, về sau không bao giờ nữa ham hố nói chuyện.

Bĩu môi, Y Hi Nhi đang suy nghĩ làm sao viện cớ rời đi, đột nhiên nghe một trận gió đến gần.

"A!"

"Hạ Hải Yến, con mẹ nó, anh có ý tứ gì? Nói với tôi phải tăng ca, cư nhiên cùng tiểu hồ ly tinh dùng cơm? Nói, cô ta là người nào?"

Chợt bị người tạt nước vào mặt, Y Hi Nhi còn chưa kịp phản ứng, liền bị người ta chỉ vào mặt.

Nhìn gần ngón tay sơn đỏ như máu, Y Hi Nhi giận đến phát run, mẹ, bị chó cắn không giải thích được.

Tức giận nhìn Hạ Hải Yến, Y Hi Nhi cầm khăn giấy lau khô nước trên mặt.

Hạ Hải Yến hình như rất tức giận, nhìn người xem náo nhiệt chung quanh, nhỏ giọng cảnh cáo: "Hâm , nơi này là công cộng, chú ý hình tượng của em!"

"Hình tượng, vị hôn phu của tôi ở bên ngoài quyến rũ hồ ly tinh, tôi còn muốn giữ hình tượng? Nói, cô là ai? Có phải là kẻ ham tiền? Tôi cho cô biết, cô tốt nhất cút ngay cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí." Dương Hâm tức giận kéo khăn lụa Y Hi Nhi , hung tợn nói nói.

Cảm giác bị người dùng lực nắm chặt cổ khiến Y Hi Nhi không chút suy nghĩ, trực tiếp đem Dương Hâm ném qua vai, té lăn trên đất.

Tức giận không nói lên được!

Không giải thích được vì sao bị Người hai mặt dây dưa, còn bị kẻ điên tặt nước vào mặt, giờ còn dám động thủ với cô? Người phụ nữ này không muốn sống rồi sao?

Hạ Hải Yến không nghĩ tới Y Hi Nhi dáng dấp đáng yêu lại kinh khủng như thế. Mặc dù anh cũng rất ghét cô vợ chưa cưới thường khiến anh mất mặt, nhưng vẫn đỡ Dương Hâm đứng lên, mặc kệ như thế nào, trên danh nghĩa bọn họ là vị hôn phu và vị hôn thê.

"Tôi không tức giận, không có nghĩa là tôi không có tính khí, cô cư nhiên can đảm ra tay với tôi, cô cảm thấy tôi không có tính khí? Coi thường tôi, đúng là làm người ta rất khó chịu a. Chỉ là, ngượng ngùng, tôi có thể phát tiết trên người cô một chút, hi vọng cô đừng để ý!" Nói xong, Y Hi Nhi không khách khí quăng một cái tát.

Dương Hâm chưa kịp phản ứng đã bị ném qua vai, vừa được đỡ dậy, còn chưa suy nghĩ gì, liền bị giáng một bạt tai, đau đến cô phát điên.

"Cô. . . . . . cô đánh tôi?" Dương Hâm từ nhỏ sống trong an nhàn sung sướng, không nghĩ tới lại có người dám can đảm làm như vậy.

"Nếu con mắt của cô không có vấn đề, thì người đánh cô chính là tôi. Ta là Y Hi Nhi, cô tốt nhất nhớ cho kỹ, bởi vì nếu có lần sau, thì cái tên này cơn ác mộng suốt cuộc đời cô." Cười vỗ vào gò má của Dương Hâm, Y Hi Nhi cười như tiểu ác ma.

Nói giỡn, đi theo Cố Nhã Thuần ai lại không có tính khí? Dù là mới đầu không có, nhưng lâu dần, mưa dầm thấm đất cũng học được thế nào là đùa bỡn, huống chi đi theo Vũ Văn Bác nhìn chém giết trong bóng tối, một chút điểm dạy dỗ không thành vấn đề.

"Cô. . . . . . Cô. . . . . . Hạ Hải Yến! Anh nói cái gì đi!" Dương Hâm giận đến nói không ra lời, chỉ có thể đấm lồng ngực Hạ Hải Yến .

Tại sao? Tại sao Hạ Hải Yến lại đối xử với cô như vậy? Rõ ràng trước kia rất tốt, từ lúc nào bên người Hạ Hải Yến bắt đầu xuất hiện nhiều phụ nữ khác nhau. Từ lúc nào, cô lại biến thành bộ dáng này?

"Em trở về trước đi, hai ngày nữa anh tới thăm em, đừng làm mất mặt, nơi này nhiều người như vậy." Hạ Hải Yến châu nhướng mày, anh thích được thành tiêu điểm, chứ không phải bị người nhìn lấy ra làm chuyện cười.

Dương Hâm chợt có cảm giác tuyệt vọng trong lòng, tại sao, cô lại yêu người đàn ông tuyệt tình như vậy?

Mình, thật không chịu nổi?

Dương Hâm đi, nhìn trong đôi mắt Dương hâm một mảnh tro tàn, Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy cô gái này thật đáng thương. Nhưng rất nhanh cô không thèm nghĩ nữa, bàn về đáng thương, cô mới là người đáng thương đi, tám giờ còn chưa ăn tối, lại còn phải nhìn cá sống làm người ta muốn nôn mửa.

Không được, còn không ăn cơm, cô sẽ đói chết , nhất là vừa nãy vận động, phải biết, một cú ném qua vai thiêu đốt bao nhiêu mỡ , cô phải bù lại gấp đôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.