Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 8: Chương 8: Các chủ Ám các.




Sau khi Nam Ức Tịnh rời đi khỏi phủ, một đường đi đến một nơi trống trải ngoại thành đế đô, phóng ra tín hiệu.

Ma cung thế lực trải rộng tứ quốc, hơn nữa trong đó thế lực lớn nhất tại đế đô Nam Hải quốc. Ở đế đô Nam Hải, lại ẩn núp không ít người trong Ma Cung, nhận được tín hiệu của Nam Ức Tịnh, phụ trách vùng đế đô là Tuấn Kì, lập tức chạy tới.

Đi cùng với Tuấn Kì đang tới còn có Tiểu Tuyết.

Thời điểm nhìn thấy Tiểu Tuyết, Nam Ức Tịnh cực kỳ kinh ngạc. Bởi vì không muốn Tiểu Tuyết dính dáng đến chuyện Nam Hải quốc, khi nàng đi theo Doãn Lưu Quang đến đế đô Nam Hải, không có mang theo Tiểu Tuyết, thật không ngờ nàng lại vụng trộm theo tới đây, còn theo Tuấn Kì cùng đến gặp nàng.

“Tiểu Tuyết, sao ngươi lại tới đây?” Nam Ức Tịnh nhíu mày nhìn Tiểu Tuyết, trong con ngươi đen nhánh cất giấu một tia dịu dàng, nhưng nàng lại ra vẻ lạnh như băng quát lớn. Edit:

Tiểu Tuyết nghe được Nam Ức Tịnh hỏi, thân mình khe run lên, đáp “Tiểu Tuyết không phải cố ý vi phạm mệnh lệnh cung chủ, chỉ là bốn năm nay Tuyết nhi vẫn luôn đi theo hầu hạ bên cạnh cung chủ, Tiểu Tuyết thật sự lo lắng cho người, cung chủ, người để cho ta đi theo người đi!”

Nam Ức Tịnh nghe Tiểu Tuyết nói, ở chỗ sâu trong đáy mắt lướt qua một tia mềm mại, nàng biết Tiểu Tuyết là thật tâm đối đãi nàng, thật sự lo lắng cho nàng. Hiện tại, Tiểu Tuyết là người nàng tin tưởng, trong khoảng thời gian này số người nàng tin tưởng trên đời không nhiều, nói thẳng ra là rất ít.

“Làm càn! Là mấy năm qua được ta nuông chiều thành quen rồi sao? Dám vi phạm mệnh lệnh của ta?” Trong lòng tuy mềm lại, nhưng trên mặt Nam Ức Tịnh không mảy may phát ra một tia dịu dàng nào, nàng thẳng tắp nhìn Tiểu Tuyết, nhìn thấy trong mắt Tiểu Tuyết đã ẩn hiện một chút lệ, nàng mới bất đắc dĩ nói “Thôi, không có ngươi bên người hầu hạ, ta cũng không quen, ngươi muốn đi theo liền đi. Còn việc vi phạm mệnh lệnh, lần sau không được xảy ra chuyện như thế này lần nào nữa!”

“Cám ơn cung chủ!” Tiểu Tuyết nghe được Nam Ức Tịnh nói, lập tức lộ ra nét mặt tươi cười, nàng biết cung chủ nói năng độc mồm nhưng tâm lại đậu hũ, tuy rằng ngoài mặt tàn nhẫn vô cùng, kỳ thật sâu bên trong cung chủ là nội tâm nữ tử mềm mại! Edit:

“Tuấn Kì, ta kêu ngươi đến, có hai việc. Thứ nhất, tra rõ thế lực Doãn gia trên Nam Hải. Thứ hai, đi thăm dò thân phận lai lịch các chủ Ám các, chăm chú theo sát hướng đi của người Ám các tại đế đô” Tiểu Tuyết đứng sau Nam Ức Tịnh, Nam Ức Tịnh mới nhíu mày nhìn Tuấn Kì, đây là thủ hạ một tay nàng đào tạo nên, tâm tư nhanh nhẹn, thân thủ bất phàm.

Tuấn Kì nghe được Nam Ức Tịnh phân phó, cung kính cúi người xuống đáp lời, rồi liền biến mất không thấy. Cung chủ lần này giao nhiệm vụ, cũng không phải là nhiệm vụ đơn giản.

Sau khi Tuấn Kì rời khỏi, Nam Ức Tịnh chuẩn bị mang theo Tiểu Tuyết quay về Doãn phủ, nhưng không có nghĩ đến, nhắc tào tháo, tào tháo lại đến.

Người vừa tới mặc trường bào màu đen, bên hông đeo đai lưng bạch ngọc, trên trường bào màu đen thêu đóa hoa mẫu đơn màu bạc, trong lúc giơ tay nhấc chân đều không thể nói lên lời tao nhã cùng ý nhị, giống như đem toàn bộ linh khí trong trời đất tụ lại trên người. Edit:

Nửa chiếc mặt nạ màu bạc che lấp dung mạo hắn, nhưng là vẫn có thể thông qua nửa khuôn mặt không được che kia thấy rõ chiếc cằm trơn bóng cùng phiến môi mỏng hé ra dung nhan tuyệt đại. Con ngươi hắn ẩn dưới mặt nạ, thấy không rõ đôi mắt là hình dáng như thế nào, nhưng là con ngươi đen như mực kia lại mang theo một cỗ khó nói lên lời cao nhã cùng sự cô độc không thể diễn tả.

“Các chủ Ám các?” Nam Ức Tịnh nhìn người đứng bên cạnh người vừa tới là Đinh Trúc, lập tức đoán gia thân phận hắn, nghe đồn các chủ Ám các cực kỳ thần bí, trừ bỏ vài thuộc hạ đắc lực, không có ai biết hành tung của hắn như thế nào, mà chuyện lần trước nàng nói cùng Đinh Trúc, e rằng Đinh Trúc thực sự biết rất ít về hắn.

Lúc này người kia có khí độ tao nhã, lại có Đinh Trúc đứng bên cạnh, trừ bỏ các chủ Ám các, cũng sẽ không có người khác.

“Cung chủ Ma cung” Ngữ điệu không mang theo một chút cảm xúc nào, nhưng âm thanh của hắn lại rất dễ nghe, giống như âm thanh của ngọc thạch thượng đẳng nhất, lại giống như tiếng nước chảy êm ái dưới ánh trăng, rất khó tưởng tượng được âm thanh như vậy lại là của một người giết người không chớp mắt. Edit:

((Nhi: Tỷ tỷ, tỷ cũng giống thế mà, âm thanh như ngọc, lấy mạng người không chớp mắt ak nha?.

Tỷ Ức Tịnh: * liếc mắt* Ta có sao!.

Thiên Nhi: *…* )).

Nhìn các chủ Ám các, trong con ngươi đen tuyền xinh đẹp của Nam Ức Tịnh ngày càng sâu, bên trong ẩn hiện lên đánh giá và tinh quang, khóe môi nàng gợi lên tươi cười, lười biếng hỏi “Không biết các chủ Ám các tự mình đến tìm ta, có chuyện gì?”

“Đinh Trúc nói, ngươi đáp ứng giúp ta tìm nàng” Con ngươi các chủ Ám các bình tĩnh như nước nhìn Nam Ức Tịnh, thanh nhã giống như cao sơn lưu thủy, cao quý giống như băng tuyết thanh khiết đỉnh Tuyết Sơn, dừng lại một giây, lại giống như áng mây chân trời biến hóa thất thường, mang theo cao nhã không thể sánh kịp cùng sự lãnh mạc hờ hững.

Nam Ức Tịnh nghe được các chủ Ám các nói, khẽ hơi sửng sốt. Nàng nghĩ rằng hắn đến tìm nàng là vì thăm dò nội tình bên trong, hoặc là chuyện Doãn gia, nhưng tuyệt đối thật không ngờ, hắn tự mình đến tìm nàng, lại là vì bức họa kia, vì tìm kiếm nàng?

Nghe đồn các chủ Ám các thiết diện vô tình, lãnh tâm lãnh tính, mà hắn cư nhiên lại để tâm tới một nữ tử, mà nữ tử kia lại hoàn toàn là nàng, nàng có phải hay không nên cảm thấy vinh hạnh? Nhưng nàng lại cảm thấy nghi hoặc, nàng và hắn xưa nay chưa gặp, hắn rốt cuộc vì sao lại chấp nhất như vậy tìm nàng? Edit:

“Không sai. Chính là theo ta điều tra, nữ tử trong bức họa kia chính là công chúa Nam Hải - Nam Ức Tịnh, mà nàng, ở bốn năm trước đã không may mắc bệnh qua đời” Nam Ức Tịnh bình tĩnh nhìn các chủ Ám các, tỷ mỷ chú ý thần sắc hắn biến hóa, muốn thông qua vẻ mặt của hắn nhìn ra chút manh mối.

Nhưng là nửa mặt nạ đã che giấu hết thảy nét mặt hắn, trong lúc Nam Ức Tịnh nói nàng không may mắc bệnh qua đời, dường như trong con ngươi hắn nhanh chóng hiện lên cố chấp cùng phẫn nộ, chỉ là rất nhanh hiện lên trong nháy mắt, hắn lại khôi phục vẻ mặt thanh nhã thâm thúy, bình tĩnh mang theo chắc chắn nói “Nàng không có chết”

Nam Ức Tịnh nhìn đến vẻ mặt các chủ Ám các lúc sau càng thêm kì quái, hắn rốt cuộc vì sao chắc chắn nàng không có chết, hắn lấy gì để khẳng định? Nàng bất động thanh sắc thử dò xét nói “Không có chết? Các chủ dựa vào cái gì cho là như thế?”

“Ngươi không cần thiết phải biết. Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được nàng, ngươi muốn gì, ta cũng có thể giúp ngươi” Âm thanh đạm mạc xa cách, ánh mắt nam tử nhìn nàng không có chút nào gợn sóng.

Nam Ức Tịnh nghe được âm thanh nam tử cô độc ngạo mạn, lại hàm chứa sự chờ đợi, không khỏi hơi sững sờ, nàng có thể cảm giác được, nàng có địa vị như thế nào trong lòng người trước mặt này, chính là nàng đứng trước mặt hắn, hắn cũng không nhận ra nàng, không phải sao? Edit:

Chỉ cần nàng để lộ chiếc khăn che mặt, nàng có thể được các chủ Ám các trợ giúp, lại có thể cởi bỏ hết thảy bí ẩn. Nhưng là nàng không có làm như vậy. Là vì không rõ ý đồ của các chủ Ám các như thế nào, vẫn là bởi vì đáy lòng nàng không đành lòng.

Khó có được người đối với nàng chấp nhất như vậy, lúc này nàng hà tất đem sự thật tàn nhẫn ra cho hắn biết? Từ trước kia nàng hoàn toàn đã chết, nàng bây giờ tàn nhẫn vô tình, chỉ vì báo thù, nếu hắn nhìn thấy nàng như vậy, sợ là sẽ phải thất vọng đi.

“Được. Ta đáp ứng giúp ngươi tìm nàng. Ngươi cũng phải đáp ứng ta, tạm thời không thể động đến Doãn Lưu Quang” Nam Ức Tịnh thu liễm một chút thất lạc trong đáy lòng, hiện lên tươi cười xinh đẹp, thong thả nói.

Các chủ Ám các hơi hạ mi, đáp “Được”. Edit:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.