Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 31: Chương 31: Cung yến muôn màu.




Edit: Lãnh Thiên Nhii.

Đại thọ Nam Vũ đã tới, cả Nam Hải quốc một mảnh vui mừng, mà ở đây nhìn như phồn hoa an tĩnh nhưng ẩn núp phía dưới là sóng ngầm mãnh liệt.

Trong hoàng cung đèn dầu càng thêm sáng rực rỡ, chiếu rọi giống như ban ngày.

Nam Vũ mặc long bào màu vàng, ngồi ở vị trí đầu tiên, hoàng hậu và Liễu quý phi mỗi người một bên ngồi cạnh Nam Vũ.

Hoàng hậu Trương Sở Sở mặc cung trang hoàng hậu, nhìn hào phóng đoan trang, nhưng dung nhan dù đã trang điểm kỹ càng cũng không che đậy được vẻ tiều tụy, trong ánh mắt tuy bén nhọn nhưng mơ hồ lộ lộ ra mấy phần mệt mỏi. Mà Liễu quý phi ngồi bên kia Nam Vũ lại hoàn toàn bất đồng, một bộ y phục lụa mỏng đẹp đẽ quý giá, phối hợp với một nhánh trâm Phượng, làm nổi bật vẻ xinh đẹp của nàng.

Nam Ức Tịch được Nam Vũ mời, vì vậy đến dự yến tiệc lần này, an vị cách chỗ Nam Vũ không xa, toàn bộ tình cảnh để vào trong mắt.

Nàng ta tính toán tỉ mỉ, mẫu hậu cả đời chỉ vì vinh hoa phú quý mà liều mạng, rốt cuộc cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi sao? Hay hoặc là, tuổi già sắc suy tàn nàng căn bản không còn là đối thủ của Liễu quý phi rồi? Dù sao Liễu gia bây giờ nhưng từng bước thăng chức, Liễu quý phi cũng đã công khai mang theo trâm Phượng rồi, rõ ràng không có để Trương Sở Sở trong mắt.

Mà vị trí bên trái Nam Vũ là chỗ ngồi sứ thần tam quốc.

Thái tử Đông Lâm Nạp Lan Nhược Phong một bộ trường bào màu vàng óng, ngồi vị trí thứ nhất, trong lúc phất tay cũng thể hiện ra phong thái hoàng thất, nho nhã mà không mất đi khí độ. Người đang ngồi bên cạnh Nạp Lan Nhược Phong là Gia Luật Linh, một bộ cẩm bào màu tím đậm, càng làm nổi bật vẻ cao ngạo lạnh lùng của hắn thêm tinh tế.

Nếu nói trên người hai người này cho thấy phong thái hoàng thất, như vậy Hạ Văn Cừ bên cạnh bọn họ lại không có nửa phần phong thái hoàng thất, ngược lại giống như một công tử trần tục, cho dù cuộc sống hiện tại như thế nào, hắn vẫn làm theo ý mình mặc y phục màu hồng đào, tư thế ngồi cũng không nghiêm chỉnh, nhưng trong lúc phất tay lại toát ra vẻ phong lưu.

Dĩ nhiên, người làm người khác chú ý nhất, là người ngồi sau lưng Nạp Lan Nhược Phong - Lạc Huyền Lăng, chỗ hắn ngồi là vị trí sau Nạp Lan Nhược Phong, chỗ ngồi có màn tơ buông lỏng, xuyên qua màn tơ dày đặc chỉ có thể mơ hồ thấy rõ phong thái bạch y bồng bềnh, nhưng không nhìn rõ lắm.

Trong thiên hạ, có thể có được đãi ngộ này, chỉ có một người Lạc Huyền Lăng.

"Hôm nay là ngày sinh thần của trẫm, có thể nghênh đón sứ thần tam quốc tôn quý, trẫm thật sự cảm thấy vinh hạnh." Nam Vũ ngồi ở vị trí đầu, ánh mắt quét nhìn qua văn võ cả triều và sứ thần tam quốc, ôn hòa không mất uy nghiêm nói.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Văn võ cả triều lập tức phụ họa nói, mà sứ thần tam quốc cũng rối rít đứng lên mời rượu, chỉ có Lạc Huyền Lăng ngồi sau màn tơ, không nói lời nào, mà Nam Vũ tự nhiên không dám miễn cưỡng.

Nói xong lời khách sáo, bữa tiệc liền bắt đầu.

Lần này trên bữa tiệc biểu diễn không riêng gì con cái quan gia, ngay cả hoàng tử và công chúa cũng muốn thi triển tài nghệ, thứ nhất là vì thể hiện phong thái Nam Hải đến sứ thần tam quốc, thứ hai là những công chúa chưa xuất giá muốn được sứ thần tam quốc coi trọng. Phải biết sứ thần tam quốc, mỗi một người đều có thân phận hiển hách, dung mạo xuất chúng, trọng yếu nhất là chưa hôn phối, công chúa Nam Hải nếu gả đi, vậy sẽ có được vị trí chánh thê!

"Trưởng công chúa khiêu vũ thật tốt."

Trưởng công chúa Nam Hải Nam Hương Vận khiêu vũ xong một khúc, lập tức lấy được ủng hộ toàn điện. Trưởng công chúa Nam Hương Vận chính là nữ nhi của quý phi đã qua đời, nghe nói vị quý phi kia là thời điểm Nam Vũ còn làm Thái tử cưới vào cửa, có quan hệ rất tốt với Nam Vũ, đáng tiếc khi sinh Nam Hương Vận xong vì khó sinh mà chế , sau khi Nam Vũ kế nhiệm ngôi vị hoàng đế, truy phong nàng làm quý phi, cũng thật sự thương yêu Nam Hương Vận.

Vì vậy trưởng công chúa Nam Hương Vận mặc dù không có thế lực mẫu thân làm chỗ dựa, nhưng bởi vì rất được hoàng thượng yêu thích mà địa vị cao quý, mọi người tự nhiên vây quanh nàng a dua nịnh hót.

"Nếu nói đến khiêu vũ , Nhị muội mới là người giỏi nhất." Nam Hương Vận nghe được mọi người khen ngợi, trong mắt toát ra mấy phần hồi ức bất đắc dĩ, khóe môi hiện ra nụ cười đắng chát, nhẹ nhàng mà nói.

Một câu nói này, ngồi ở vị thượng Nam Vũ và Trương Sở Sở lập tức thay đổi sắc mặt, thị nữ Thanh nhi đứng sau lưng Trương Sở Sở ánh mắt cũng rất phức tạp.

Mọi người tự nhiên sẽ không chú ý tới những biến hóa rất nhỏ này, lại càng không có người chú ý tới, khi nghe thấy Nam Hương Vận nói những lời này, thời điểm Lạc Huyền Lăng nâng chén uống rượu liền dừng tay lại.

Nam Ức Tịch nghe được Nam Hương Vận nói, trong đôi tròng mắt đen thoáng qua tình cảm cực kỳ phức tạp, lộ vẻ xúc động nhìn Nam Hương Vận. Bốn năm rồi, không nghĩ tới đại tỷ còn nhớ rõ nàng.

Bàn về này vũ, là đại tỷ dạy nàng. Nếu nói bên trong nơi hoàng cung này còn có ai thật tâm đối tốt với nàng, e rằng cũng chỉ có đại tỷ. Từ nhỏ đại tỷ đặc biệt thương yêu nàng, dạy nàng tự vệ, thời điểm đưa nàng đi làm con tin Đông Lâm, người khác đều là giả mù mưa sa nhìn về phía nàng khóc, chỉ có đại tỷ cặp mắt sưng đỏ, lại cố nhịn nước mắt đưa tay ôm lấy nàng, bảo nàng nhất định phải bảo vệ tốt mình.

Nhớ tới chuyện cũ, trong mắt Nam Ức Tịch không khỏi phát ra mấy phần trong suốt, nàng giơ tay uống mấy ly rượu vào bụng, còn chưa kịp bình phục cảm xúc, liền nghe được giọng nói Nam Tú Cầm cay nghiệt vang lên, "Đại tỷ, hôm nay là ngày đại thọ phụ hoàng, ngươi nói điều xúi quẩy đó làm cái gì?!"

Nam Hương Vận nghe được Nam Tú Cầm nói, trên mặt hiện ra vẻ giận dữ, căm tức nhìn Nam Tú Cầm, Nam Tú Cầm chẳng hề để ý đứng lên, đi tới trước mặt Nam Hương Vận, tràn ngập giễu cợt nói, "Chẳng lẽ ta nói sai sao? Đại thọ Phụ hoàng, ngươi nhắc tới nàng, không phải là tìm xúi quẩy sao?"

"Hương Vận, biểu diễn xong rồi liền lui ra đi, ở trên đài làm cái gì?" Lúc này Nam Vũ cũng vậy có chút không vui nói Nam Hương Vận. Dù sao Nam Ức Tịch chết đi là lỗi tâm tư trong lòng hắn, hôm nay lại có sứ thần Đông Lâm, hắn tự nhiên không muốn có người nói tới.

Nam Hương Vận nghe vậy, trong mắt lóe lên bất đắc dĩ, chỉ đành cắn môi lui xuống. Nam Tú Cầm thấy thế, cao ngạo giương đầu lên, đứng ở giữa đài, cười nói, "Đại tỷ giỏi vũ, Tú Cầm bất tài, chỉ xin đánh một khúc đàn, góp vui cho chư vị."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.