Hà Phinh Đình dựa theo kế hoạch, hạ độc vào thuốc Hạ Lan Đức dùng hàng
ngày. Mà vốn Hạ Lan Đức và Hà Phính Đình đã sớm bằng mặt không bằng
lòng, việc hầu hạ Hạ Lan Đức dùng thuốc vẫn do La quý phi làm. Liền tính thật sự tra ra được Nạp Lan Đức trúng độc chết thì cũng chỉ cần nói tất cả đều do La quý phi làm, mà người khống chế sau lưng La quý phi chính
là Nạp Lan Thần Dật.
Hà Phinh Đình nghĩ đến dáng vẻ La quý phi
hết đường chối cãi cùng Nạp Lan Thần Dật đeo dây xích phải vào tù, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ. Trong con ngươi xinh đẹp của bà ta
hiện lên hận thì, khóe môi nhếch lên nụ cười rực rỡ.
”Có chuyện
gì mà Hoàng hậu nương nương lại cười vui vẻ như vậy?” Thình lình, Hà
Phinh Đình liền nghe được một giọng nói du dương êm tai đằng sau, bà ta
có chút kinh hoàng xoay người, liền thấy Nam Ức Tịnh cười như không cười nhìn bà.
Đôi mắt Nam Ức Tịnh đen tuyền mà sâu thẳm, bên trong có ánh sáng long lanh giống như những vì sao, con ngươi đen nhánh giống
như hố đen, khiến cho Hà Phinh Đình không thể nhìn ra tâm trạng của nàng bây giờ, chỉ cảm thấy bị nàng nhìn như vậy giống như mọi chuyện không
còn chỗ nào để che giấu.
Hà Phinh Đình có chút cảnh giác liếc mắt nhìn Nam Ức Tịnh, trấn định treo lên dáng vẻ hoàng hậu nương nương, có
chút kiêu căng nói, “Bản cung đang cười cái gì thì liên quan gì đến Thập nhất hoàng tử phi đâu? Chẳng lẽ đến quyền lợi được cười bản cung cũng
không có sao?”
Nam Ức Tịnh nghe Hà Phinh Đình nói, nụ cười dần
dần trở nên đầy thâm ý, nàng vươn ngón tay, giống như đang nghịch ngợm
những ngón tay xinh xắn của mình, nhìn một lúc mới lười biếng nâng mắt,
vẻ mặt nghiền ngẫm nói với Hà Phinh Đình “Hoàng hậu nương nương đương
nhiên có quyền lợi được cười, bổn tọa chỉ lo lắng sau này Hoàng hậu
nương nương cười không nổi thôi.”
Hà Phinh Đình nghe vậy, sắc mặt không khỏi biến đổi. Chẳng lẽ Nam Ức Tịnh đã biết được cái gì rồi?
Không thể. Mọi chuyện này bà ta đều để nha hoàn bên cạnh tự mình đi làm, thần không biết quỷ không hay, làm sao Nam Ức Tịnh biết được chứ.
Có chút nghi ngờ liếc nhìn Nam Ức Tịnh, muốn từ trên mặt nàng nhìn ra được chút manh mối nào đó, nhưng vẻ mặt Nam Ức Tịnh lại vô cùng khó hiểu,
dáng vẻ cười như không cười khiến Hà Phinh Đình đành phải buông tha ý
muốn này, bà ta ra vẻ trấn định nhìn Nam Ức Tịnh. mỉa mai “Ha ha, còn
chưa đến cuối cùng, người nào cười không nổi vẫn chưa biết được đâu!”
”Xem ra chưa tới phút cuối thì Hoàng hậu nương nương chưa dừng hả?” Nam Ức
Tịnh nghe Hà Phinh Đình nói, con ngươi đen tuyền đột nhiên trở nên sắc
bén, nàng chăm chú nhìn Hà Phinh Đình, gần như không cho bà ta chút cơ
hội tạm nghỉ nào, nói từng chữ một “Độc trong thuốc của Hoàng thượng là
do Hoàng hậu nương nương hạ?”
Hà Phinh Đình nghe Nam Ức Tịnh nói, máu trên mặt đều bị rút đi. Thế nhưng Nam Ức Tịnh thật sự biết được
chuyện này? Sao có thể! Rõ ràng bà ta làm bí mật như vậy, chẳng lẽ nha
hoàn bên người bà phản bội?
”Không có bằng chứng thì Thập nhất
hoàng tử phi đừng tự ngậm máu phun người, bản cung có thể trị tội ngươi
đấy!” Tuy trong lòng Hà Phinh Đình ngạc nhiên nghi ngờ nhưng trên mặt
vẫn giả vờ bình tĩnh, bà ta trừng mắt nhìn Nam Ức Tịnh, dáng vẻ vô cùng
tức giận.
Nam Ức Tịnh nhìn Hà Phinh Đình ra vẻ bình tĩn thì chỉ
không tỏ vẻ cười cười. Con người vẫn luôn như vậy, chết đến nơi nhưng
vẫn muốn vùng vẫy giãy chết một phen. Nạp Lan Nhược Phong thật sự cũng
không chỉ nghĩ như vậy mới có thể xuất ra cá rách lưới chết này chứ? Chỉ là làm sao bọn họ có thể để bọn hắn có cơ hội làm vậy?
”Không có bằng chứng?” Nụ cười trên môi Nam Ức Tịnh biến mất, thậm chí vẻ mặt
cũng không thay đổi, nàng nhìn Hà Phinh Đình, chậm rãi nói, “Đã lục soát được phần còn lại của độc dược trong cung Hoàng hậu nương nương, mà
Thải Vân cũng đã thú nhận toàn bộ, nhân chứng vật chứng đều đủ, Hoàng
hậu nương nương còn gì để nói không?”
Hà Phinh Đình nghe Nam Ức
Tịnh nói, trên mặt mới thực sự lộ ra kinh hãi. Sao lại có thể tìm được
độc dược còn lại trong cung bà ta chứ, rõ ràng bà ta đã để Thải Vân đi
xử lý sạch sẽ rồi. Xem ra quả nhiên Thải Vân đã phản bội bà ta, uổng
công bà ta đối tốt với nó như vậy, nha đầu ti tiện này lại dám phản bội
bà!
Nghĩ tới đây, trong mắt Hà Phinh Đình có chút tức giận, màu
mắt đỏ lại, dáng vẻ lợn chết không sợ bỏng, nhìn Nam Ức Tịnh, cười khẩy
nói, “Cho dù bản cung làm thì như thế nào? Người của Phong nhi cũng đã
sớm bao quanh Hoàng cung rồi. Thải Vân rất nhanh sẽ là người chết, cái
gọi là nhân chứng vật chứng đều biến mất! Đến lúc đó nhìn xem văn võ
trong triều tin yêu nữ nhà ngươi hay tin bản cung đây!”
Nam Ức
Tịnh nghe Hà Phinh Đình nói, vẻ mặt không chút kinh hoàng, chỉ cười nhìn Hà Phinh Đình, trong mắt là châm biếm và thương hại, chậm rãi nói “Ồ,
đã vây quanh cả hoàng cung rồi sao? Hoàng hậu nương nương quả có ý nghĩ
kỳ lạ đấy. Nếu bổn tọa có thể đoán được bà ra tay với Hoàng thượng, sao
Thần Dật lại không thể nghĩ đến Nạp Lan Nhược Phong nổi loạn?”
“Ngươi. Ngươi nói Nạp Lan Thần Dật đã sớm biết Phong nhi sẽ mang binh đến
đánh?” Nghe Nam Ức Tịnh nói, một chút bình tĩnh cuối cùng trên mặt Hà
Phinh Đình cũng triệt để biến mất. Bà ta kinh ngạc không ngờ nhìn Nam Ức Tịnh, cuối cùng vẫn đấu tranh, nói “Dù cho Nạp Lan Thần Dật biết thì
như thế nào? Binh quyền của Nạp Lan Hạo Hiên ở tận biên quan xa xôi, cả
kinh đô đều là người của Phong nhi, hắn biết rõ thì có năng lực gì chứ?”
”Cả kinh thành này đều là người của Nạp Lan Nhược Phong, Hoàng hậu nương
nương chắc chắn chứ?” Nam Ức Tịnh nhìn dáng vẻ không ngờ của Hà Phinh
Đình, dường như rất hứng thú, nàng cong môi nở nụ cười nghiền ngẫm, hỏi
Hà Phinh Đình.Hà Phinh Đình bị Nam Ức Tịnh hỏi như vậy không khỏi càng
thêm sợ hãi, nhất là vẻ mặt thâm sâu cười như không cười của Nam Ức Tịnh như nhìn thấy được hốt hoảng trong lòng bà. Chẳng lẽ Nạp Lan Thần Dật
biết được mấu chốt, còn sắp xếp người của mình đối phó Nạp Lan Nhược
Phong rồi?
Nếu thật sự như vậy, hậu quả liền không thể tưởng
tượng được rồi. Bà ta hạ độc giết Hoàng thượng, Nạp Lan Nhược Phong dẫn
binh với ý đồ bức vua thoái bị, đây đều là tội lớn mất đầu. Dù co bọn họ có là hoàng hậu và hoàng tử, tội danh như vậy cũng khó thoát khỏi cái
chết.
Hiển nhiên Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đã sớm đoán được toàn bộ, liền chờ đến khi bọn họ tự chui đầu vào lưới, liền một lướt
bắt hết. Tốt cho một âm mưu thâm sâu, tốt cho một lòng dạ tàn nhẫn!
Thần sắc Hà Phinh Đình dần dần từ tuyệt vọng thành phẫn nộ, nhìn thấy oán
độc và thù hận trong mắt bà ta, Nam Ức Tịnh chỉ khẽ nở nụ cười, nhìn Hà
Phinh Đình, nói từng chữ một, “Lúc trước ngươi dám ra tay với mẫu phi
Thần Dật, nên biết sẽ có kết cục ngày hôm nay. Ngươi hại chàng nhiều năm bị độc Băng tôi hành hạ, giết ngươi không thể trút được nỗi hận trong
lòng ta!”
Hà Phính Đình vốn tuyệt vọng, nghĩ đến khi mọi chuyện
bại lộ, sợ vàng mọi vật đều có quy luật, mặc dù tình cảnh tuyệt vọng như vâth nhưng khi bị một đôi mắt sắc bén của Nam Ức Tịnh nhìn như vậy, bà
ta vẫn cảm nhận được sợ hãi trong lòng, giống như hận thù cùng tức giận
của Nam Ức Tịnh còn đáng sợ hơn cái chết nữa.
Nam Ức Tịnh và Nạp
Lan Thần Dật đã sớm đoán được toàn bộ hành động của Nạp Lan Nhược Phong
và Hà Phinh Đình. Tỳ nữ bên người nam Ức Tịnh vừa hạ độc xong liền bị
người Nam Ức Tịnh phái đi âm thầm theo dõi bắt tại trận, không phải do
nàng ta không thừa nhận, mà người Nạp Lan Nhược Phong dẫn đến vừa xông
vào hoàng cung, đã bị Nạp Lan Thần Dật bắt hết một lần.
Đương
nhiên, cái Nạp Lan Nhược Phong gọi là cả kinh thành đều ở trong bàn tay
hắn không phải là giả, chỉ là cái hắn gọi là người của mình hơn một nửa
đã bị Nạp Lan Thần Dật thu phục rồi.
Dường như mọi chuyện diễn ra rất nhanh khiến cho người ta không kịp phản ứng.
Nạp Lan Đức lấy lý do bệnh nặng, hạ thánh chỉ truyền ngôi cho Nạp Lan Thần
Dật. Mà Hoàng hậu Hà Phinh Đình cho hạ độc mưu hại Hoàng thượng bị chém
đầu, liên lụy đến tất cả Hà gia, ngay cả ca ca Hoàng hậu Thừa tướng Hà
Tường cũng không may mắn thoát nạn được. Về phần Nạp Lan Nhược Phong có ý đồ bức vua thoái vị, đương nhiên cũng có kết cục giống Hà Phinh Đình
rồi.
Ngày hành hình, Nam Ức Tịnh tự mình đến chỗ pháp trường.
Dân chúng nhao nhao vây quanh pháp trường, nhìn trên dưới Hà gia tất cả đều bị trói ở nơi đó. Kia đã từng là Hoàng hậu nương nương và Thừa tướng
đại nhân của Đông Lâm, còn có Thái tử điện hạ nữa. Những nhân vật tôn
quý như vậy, cả đời bọn họ cũng khó gặp một lần, thật không ngờ bây giờ
lại bị xử tử hình, xem ra câu nói phong thủy luân chuyển, một chút cũng
không hề sai.
Người Hoàng gia dù hành hình cũng không diễn ra
ngay ngoài chợ, nhưng Hoàng hậu nương nương của Đông Lâm, cũng chính là
Nam Ức Tịnh lại góp ý nói muốn hành hình ngoài chợ, thế nhưng Hoàng
thượng không hề trách tội Hoàng hậu nương nương tham gia chính sự, mà
lại cười đồng ý yêu cầu của nàng.
Thực ra dân chúng vây quanh chỗ này, ngoại trừ muốn nhìn Hoàng hậu, Thừa tướng và Thái tử ngày xưa,
cũng muốn nhìn Hoàng hậu nương nương Đông Lâm mới, cũng chính là nữ
hoàng Nam Hải này. Bọn họ đều phải nhìn được cuồng hậu cả đời được lưu
truyền vô cùng kỳ diệu kia rốt cuộc có dáng vẻ ra sao.
Nam Ức
Tịnh mặc y phục đỏ rực xinh đẹp vô cùng, tuy không có chút trang sức
nặng nề nào nhưng khi mặc trên người nàng lại cao quý không gì sánh kịp. Nàng hơi câu môi, có sự xinh đẹp quyến rũ không nói nên lời, giống như
cây thuốc nghiện mang độc, khiến cho người ta dù biết sẽ chết nhưng lại
nhịn không được muốn đến gần.
”Hà Phinh Đình, bổn tọa đặc biệt
thỉnh ý chỉ, muốn hành hình ngoài chợ, khiến dân chúng lại càng nhớ kỹ
ngươi, ngươi có nên cảm ơn bổn tọa thật tốt không?” Nam Ức Tịnh đứng
trước mặt Hà Phinh Đình, từ trên cao nhìn xuống bà ta, bên môi là nụ
cười rét lạnh mà tàn nhẫn.
Người thương tổn Nạp Lan Thần Dật,
nàng tuyệt đối không dễ dàng buông tha. Thương tổn người nàng yêu, đó
càng là sai lầm không thể tha thứ hơn cả thương tổn chính nàng.
Hà Phinh Đình nghe Nam Ức Tịnh nói, trên khuôn mặt chật và xám tro hiện
lên hận thù. Rõ ràng Nam Ức Tịnh này không hề muốn lưu lại chút danh dự
cuối cùng nào cho bà, bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Nam Ức Tịnh, giống
như bà điên hắng giọng quát to “Nam Ức Tịnh, đồ yêu nữ, điên khùng, tâm
ngoan thủ lạt, ngươi làm Hoàng hậu Đông Lâm, Đông Lâm nhất định sẽ mất!”