Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 25: Chương 25: Giành bức họa!.




Edit: Lãnh Thiên Nhii.

Gia Luật Linh vốn tới mua bức họa của Nam Ức Tịch, mà hắn mua bức họa này có chỗ dùng, không tiện cho Hạ Văn Cừ biết, vì vậy, nghe được Hạ Văn Cừ muốn cùng hắn ngồi một bàn, tất nhiên là không muốn.

"Ta và Cung chủ còn có chút chuyện muốn thương nghị, không bằng ngày khác ta tìm hiền chất uống rượu?" Gia Luật Linh suy tư một phen, cau mày nói với Hạ Văn Cừ.

Gia Luật Linh tính tình vốn lạnh lùng, không thích có quá nhiều tiếp xúc với người khác, hắn khách khí Hạ Văn Cừ, nhưng cũng nhìn mặt mũi của Bắc Mạc quốc, dù sao Bắc Mạc được coi là cường quốc một phương, mà quan hệ giữa Tây Nhạc và Bắc Mạc cũng không tệ.

Gia Luật Linh để ý phân thượng quan hệ hai nước nên khách khí với Hạ Văn Cừ, nhưng Hạ Văn Cừ hình như không cảm kích, tay áo bào của hắn nhẹ nhàng vung lên, tự nhiên ngồi đối diện Nam Ức Tịch, nhếch môi cười nói, "Cần gì ngày khác, ta thấy hôm nay tốt lắm. Đúng lúc ta vô cùng hiếu kì với Cung chủ Ma Cung."

Gia Luật Linh nghe vậy, sắc mặt có chút khó coi. Bây giờ thiên hạ chia làm bốn phần, Đông Lâm chính là đệ nhất cường quốc, mà hoàng đế Đông Lâm rất tin tưởng Thiếu chủ Lạc gia, Thiếu chủ Lạc gia Lạc Huyền Lăng được xưng "Mạch thượng nhân Như Ngọc, công tử đời Vô song" Vô song công tử, mưu lược thiên hạ không ai bằng. Nếu hắn mua bức họa này, thì có cơ hội đến gần Lạc Huyền Lăng, coi như không thể thuyết phục Đông Lâm hợp tác cùng Tây Nhạc, nhưng ít ra có thể biết được phương hướng của Đông Lâm.

Nhưng Hạ Văn Cừ không phải người ngu, nếu hắn biết hắn muốn mua tranh mẫu đơn của công tử Tề, dĩ nhiên sẽ biết được dụng ý của hắn, làm sao có thể dễ dàng để cho hắn mua tranh này như vậy?

Hạ Văn Cừ nhìn thấy vẻ mặt Gia Luật Linh có chút do dự không quyết định, thâm ý trong mắt càng đậm, xem ra Gia Luật Linh không muốn hắn biết giao dịch giữa hắn và Cung chủ Ma Cung, như vậy, thì hắn càng phải biết, khóe môi hiện lên nụ cười, Hạ Văn Cừ cố làm như không biết, "Thế nào? Chẳng lẽ Linh thúc thúc và Cung chủ có gì bí mật sao?"

"Làm gì có bí mật gì!" Gia Luật Linh nghe được Hạ Văn Cừ nói, lập tức lên tiếng phủ nhận, vì kế hoạch hôm nay chỉ có thể tạm thời không mua, ứng phó Hạ Văn Cừ, ngày khác sẽ tìm thời cơ mua lại bức họa.

Dù sao Đông Lâm rốt cuộc có ý định gì với Nam Hải, không ai biết, khối thịt mỡ béo mập Nam Hải này, ai cũng muốn chia một chén súp. Mà người đa mưu túc trí Lạc Huyền Lăng của Đông Lâm chính là tất cả mấu chốt, muốn biết ý đồ Đông Lâm, nhất định phải đến gần Lạc Huyền Lăng. Mà sở thích của Lạc Huyền Lăng truyền lưu thế gian chỉ có một cái, đó chính là thích mẫu đơn. Vì vậy, bức họa này, là tình thế bắt buộc.

"Nếu không có gì bí mật, vậy chúng ta cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, nhiều người trò chuyện náo nhiệt chút?" Hạ Văn Cừ nghe được Gia Luật Linh trả lời, lộ ra da mặt dày cười nói, vẫn như cũ ngồi trên ghế, không có một chút ý tứ rời đi.

Nam Ức Tịch từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ nhướng mày, có chút hăng hái nhìn Hạ Văn Cừ và Gia Luật Linh vòng vo lẫn nhau. Nhìn phản ứng Gia Luật Linh, nàng không cần hương hồn theo dõi, tám chín phần trăm đã có thể đoán được bức họa này đưa cho người nào rồi.

Gia Luật Linh muốn lấy bức mẫu đơn giá trị ngàn vàng này đến gần Lạc Huyền Lăng, mà Hạ Văn Cừ tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Khó trách Gia Luật Linh không muốn cho Hạ Văn Cừ biết đấy. Nhưng nếu mà hắn không muốn người khác biết chuyện của hắn, nếu để cho Hạ Văn Cừ biết bức họa này e rằng giá tiền có thể tăng hơn mấy lần, nàng cớ sao mà không làm?

Nghĩ tới đây, Nam Ức Tịch cầm bức họa mẫu đơn lên, giống như lơ đãng nói, "Linh vương gia, bức họa mẫu đơn của công tử Tề, rốt cuộc ngươi có muốn không?"

Gia Luật Linh thật vất vả lấp liếm Hạ Văn Cừ cho qua, giờ phút này Nam Ức Tịch đột nhiên đề cập đến chuyện này, thật khiến hắn tức giận, hắn có chút tức giận nhìn Nam Ức Tịch, một nữ tử thông tuệ như thế, làm sao không nhìn ra dụng ý của hắn?

Hoặc là nàng đã sớm hiểu rõ, vì vậy mới cố ý nói như thế! Nếu không nàng sẽ không cần cố ý nói rõ ràng lai lịch bức họa ra như vậy. Giỏi, một Cung chủ Ma Cung thông minh xảo trá!

"Tranh mẫu đơn của công tử Tề?!" Hạ Văn Cừ nghe vậy, trong mắt lập tức thoáng qua một đạo tinh quang, hắn nhíu mày, như có thâm ý nhìn Gia Luật Linh nói, "Thì ra là Linh thúc thúc muốn mua tranh vẽ của Cung chủ, tranh mẫu đơn của công tử Tề là bảo bối khó tìm, không biết Linh thúc thúc có nhường thứ yêu thích này cho hiền chất không?"

"Tranh này ta thật sự rất thích, dùng giá tiền gấp mười lần, mới khiến cho Cung chủ bán, sợ là không thể nhường cho hiền chất rồi." Gia Luật Linh nghe được Hạ Văn Cừ nói, trong lòng càng thêm nén giận, nhưng mà trên mặt lại không có chút tức giận nào, thái độ chỉ trước sau như một trong trẻo lạnh lùng.

Hạ Văn Cừ tự nhiên biết dụng ý của Gia Luật Linh, biết rõ ràng Gia Luật Linh sẽ không tặng bức họa cho hắn, hắn nói như vậy, cũng chỉ là xem thử thôi, hắn quay về phía Nam Ức Tịch lộ ra một nụ cười tự cho là điên đảo chúng sinh, từ từ nói, "Linh thúc thúc không muốn bỏ thứ yêu thích, nhưng Văn Cử cũng không bỏ được bức họa này, như vậy, ta xuất ra giá tiền gấp hai mươi mua bức họa này, ý Cung chủ như thế nào?"

Hạ Văn Cừ chỉ hỏi ý Nam Ức Tịch như thế nào, mà lại hoàn toàn không hỏi thái độ Gia Luật Linh, trong mắt Gia Luật Linh lướt qua một đạo hàn quang, lạnh giọng nói, "Hiền chất Văn Cử, bức họa này ta đã mua lại rồi, người đang làm gì, muốn giành với ta sao?!"

"Linh thúc thúc lời ấy sai rồi. Tranh này là Cung chủ mua, mặc dù Linh thúc thúc lấy giá tiền gấp mười lần thuyết phục nàng bỏ thứ yêu thích, nhưng ngươi chưa trả tiền, vì vậy giao dịch này chưa hoàn thành, bây giờ ta ra giá tiền gấp hai mươi, thì sao có thể coi là giành đây?" Hạ Văn Cừ tươi cười tà mị nhìn Gia Luật Linh.

Gia Luật Linh nghe được Hạ Văn Cừ nguỵ biện, trong lòng tức giận nhưng bất tiện không phát tác, dù sao chuyện liên quan đến quan hệ hai nước, thế nhưng bức họa này, vô luận như thế nào hắn cũng không thể để cho Hạ Văn Cừ, bởi vậy hắn đành vẩy tay áo, nói, "Đã như vậy, ta xuất ra giá tiền gấp ba mươi lần!"

"Bốn mươi lần!" Hạ Văn Cừ nhất quyết không tha nói.

Gia Luật Linh nghe thấy, mặt vốn lạnh lẽo càng thêm lạnh hơn, quả thật còn lạnh hơn cả hàn băng ngàn năm.

Nam Ức Tịch không nhúc nhích chút nào, nụ cười trên khóe môi đùa giỡn, trong con ngươi đen tuyền hàm chứa mấy phần vui vẻ. Nàng không quan tâm cuối cùng là người nào mua được, cũng không để ý quan hệ giữa Bắc Mạc và Tây Nhạc có thể vì vậy mà tan vỡ, nàng chỉ quan tâm nàng bắt được bạc càng ngày càng nhiều.

"Gấp năm mươi!" Gia Luật Linh giống như bị Hạ Văn Cừ chọc giận, giọng điệu nói chuyện lạnh thêm không ít.

Hạ Văn Cừ nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, hắn tự tay sửa lại y phục màu hồng đào một chút, ngước mắt nhìn Gia Luật Linh, từng chữ nói, "Ta xuất ra gấp trăm lần. Linh thúc thúc không cần cùng ta so tài. Gấp trăm lần đã là mười vạn lượng rồi, nếu ta đoán không sai, chỉ sợ Linh thúc không mang theo nhiều bạc như vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.