Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 34: Chương 34: Lại muốn so?!




Edit: Lãnh Thiên Nhii.

Nam Tú Cầm bị buộc quỳ gối trước mặt Nam Ức Tịch, nàng muốn giãy giụa, nhưng tay Nam Ức Tịch lại nhẹ nhàng đặt trên vai của nàng, giống như có cỗ lực lượng vô hình đang đè ép nàng, nàng không thể đứng lên được, ngược lại còn cảm thấy có một cỗ đau nhức, nàng đau đến lỗi sắc mặt trắng bệch, căm hận nhìn về phía Nam Ức Tịch.

"Còn không định nói xin lỗi sao?" Nam Ức Tịch cúi người xuống, trong tròng mắt đen hiện lên trêu tức và lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn Nam Tú Cầm, giọng nói êm dịu lại hàm chứa mấy phần ý lạnh.

Nam Tú Cầm không khỏi phát run, giờ phút này đôi mắt đen tuyệt mỹ của Nam Ức Tịch giống như sứ giả địa ngục, con ngươi sâu thẳm thoạt nhìn đáng sợ như vực sâu không thấy đáy này, nàng không tự chủ được run rẩy nói, "Đúng. Không dậy nổi. Vừa rồi. Là ta. Sai rồi."

Nam Ức Tịch nghe được Nam Tú Cầm nói xin lỗi, nhẹ nhàng buông lỏng tay ra, tơ lụa màu đỏ trong nháy mắt thu hồi lại, nàng không nhìn Nam Tú Cầm một cái, liền thản nhiên đi tới chỗ ngồi, nàng đi không nhanh không chậm, mỗi một bước đi đều vô cùng tao nhã, ánh mắt của nàng lành lạnh mà lạnh đạm, giống như căn bản chuyện vừa rồi nàng không có để ở trong mắt.

Nam Tú Cầm nhếch nhác từ trên mặt đất đứng lên, bả vai ra mơ hồ truyền đến đau đớn, trong mắt nàng ý ghen ghét càng đậm, nhếch nhác mà giận chân chạy trở về chỗ ngồi.

Mọi người thấy một màn này, chỉ cảm thấy Nam Ức Tịch mới giống như là một công chúa cao quý vô cùng, từng cử động của nàng đều tràn đầy phong hoa, không thể nghi ngờ nàng đã trở thành tiêu điểm yến hội, cũng từ đó chân chính đi vào trong mắt tam quốc quyền quý.

Ánh mắt Hạ Văn Cừ vẫn chú ý trên mặt Nam Ức Tịch, khóe môi câu lên nụ cười như có như không, Thập công chúa Nam Vân Hàm chuẩn bị ra sân biểu diễn vũ điệu thấy một màn như vậy, trong mắt không khỏi hiện lên tia ghen tỵ.

Hôm nay mẫu phi nói cho nàng biết, phụ hoàng cố ý hứa nàng cho thái tử Bắc Mạc, để cho nàng ở trong bữa tiệc biểu hiện tốt một chút, vì vậy, khi nàng đến bữa tiệc, liền len lén chú ý Hạ Văn Cừ.

Hạ Văn Cừ vốn là sinh ra đã tuấn mỹ yêu dị, hơn nữa cử chỉ hắn phong lưu, sớm đã bắt sống lòng Nam Vân Hàm, nhưng khi thấy trái tim phu quân tương lai của mình nhìn nữ tử khác như vậy, trong lòng Nam Vân Hàm tự nhiên không vui.

Mẹ đẻ nàng Vân phi mặc dù không sánh bằng Liễu quý phi đắc sủng thân phận hiển hách, nhưng cũng rất được hoàng thượng cưng chiều, trong các vị công chúa thân phận của nàng cũng gần bằng với Nam Tú Cầm, vì vậy tính tình của nàng cũng rất ngạo mạn, làm sao có thể nhịn được cơn giận này?

Bước chân nhẹ nhàng đi lên đài, giả vờ dịu dàng uyển chuyển hành lễ, Nam Vân Hàm dịu dàng nói, "Vừa nghe Cung chủ Ma Cung đánh một khúc đàn, Vân Hàm thật sự rất bội phục, Vân Hàm bất tài, nguyện ý hiến một đoạn vũ, hi vọng Cung chủ có thể chỉ điểm."

Nam Ức Tịch nghe vậy, không khỏi nhíu mày, trong mắt tràn đầy hứng thú. Nam Vân Hàm muốn cùng nàng tỷ thí? Thật là kỳ quái. Dạo này, người muốn cùng nàng tỷ thí rất lưu hành sao?

Ấn tượng của nàng đối với Nam Vân Hàm không sâu khắc, thời điểm nàng rời hoàng cung Nam Hải, Nam Vân Hàm mới chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi mà thôi, bây giờ đã trưởng thành rồi. Lớn lên thành cô nương, thì trong lòng đã có ghen tỵ rồi hả? Cho là nàng am hiểu tài đánh đàn cũng sẽ không am hiểu vũ kỹ, vì vậy mới dám lên tiếng khiêu khích sao?

Nàng không thích cùng người khác tỷ thí, nhưng nếu người ta cứ muốn gây sự với nàng, nàng kiên quyết không sợ họ. Khóe môi nâng lên nụ cười lười biếng, Nam Ức Tịch xa cách nói, "Ta không thích làm chuyện không có chỗ tốt, ngươi nói, nếu ngươi thua, có phải cũng nên quỳ xuống trước mặt ta?"

Mọi người nghe được Nam Ức Tịch nói, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, người đời đều nói Cung chủ Ma Cung tính khí quái dị, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là thật. Mới vừa ép buộc công chúa Tú Cầm quỳ xuống, đã khiến cho bọn họ mở rộng tầm mắt rồi, bây giờ cư nhiên còn nói muốn công chúa Vân Hàm quỳ xuống?

Nhưng làm mọi người càng thêm kinh ngạc chính là Nam Ức Tịch tự tin. Phải biết Nam Vân Hàm khiêu vũ không kém Nam Hương Vận bao nhiêu, có thể nói đứng đầu cả Nam Hải, Nam Ức Tịch thật sự có thể hơn được nàng sao?

Nam Vân Hàm xem thường Nam Ức Tịch cuồng ngạo, nàng cố làm dịu dàng cười nói, "Vân Hàm vô ý tranh hơn thua cùng Cung chủ, nhưng Cung chủ bức bách như vậy, Vân Hàm cũng đành phải đồng ý."

Lần này Nam Ức Tịch chẳng nói đúng sai khẽ cười. Nam Vân Hàm mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng ý nghĩ không nông cạn. Cố làm dáng vẻ dịu dàng khổ sở, đến lúc đó nếu nàng thắng, mọi người chỉ có thể khen nàng hiền huệ mà nói nàng tự rước lấy nhục. Thoạt nhìn tính toán rất tốt, chỉ tiếc, nàng căn bản không có cơ hội thắng!

Nam Vân Hàm thấy Nam Ức Tịch không có ý kiến, liền thản nhiên đi lên đài. Nàng hôm nay mặc một bộ xiêm y xanh nhạt, làn váy thật dài kéo trên mặt đất, giống như khổng tước xòe đuôi xinh đẹp. Dáng người của nàng cực kỳ mềm mại, ở trên đài nhẹ nhàng tung bay, giống như hồ điệp.

Mọi người nhìn dáng người nàng nhẹ nhàng trên sân khấu xoay tròn nhanh nhẹn, không khỏi ngây dại. Vũ điệu đẹp như vậy, so với mới vũ điệu trưởng công chúa vừa nãy, thật sự có hơn không có kém.

Nam Hương Vận nhìn thấy một màn này, trong mắt thoáng qua kinh ngạc, thập muội dám lên tiếng khiêu khích, không nghĩ tới vũ kỹ của nàng lại có tiến bộ như thế. Cũng không biết Cung chủ Ma Cung này có ứng phó được không?

Không biết vì sao, mặc dù thoạt nhìn Cung chủ Ma Cung làm việc phách lối cuồng ngạo, nói chuyện cố ý gây sự, không mảy may để ý tới thái độ người khác, nhưng nàng lại không chán ghét, ngược lại còn cảm thấy nàng cực kỳ thẳng thắn, thậm chí có mấy phần thích nàng, giống như có loại cảm giác quen thuộc.

Vũ điệu Nam Vân Hàm đã kết thúc, nàng thướt tha đứng ở nơi đó, cười nhìn Nam Ức Tịch, dịu dàng nói với Nam Ức Tịch, "Vân Hàm bêu xấu, mong rằng Cung chủ vui lòng chỉ giáo."

"Vui lòng chỉ giáo sao? Ngươi hãy nhìn cho kỹ cho ta." Nam Ức Tịch nghe được Nam Vân Hàm nói, thản nhiên đứng lên, giống như không nghe được ý giễu cợt trong miệng Nam Vân Hàm, mang theo vài phần tự tin, cười nói với Nam Vân Hàm.

Nam Vân Hàm thấy Nam Ức Tịch lớn lối như thế, sắc mặt không khỏi khẽ đổi, trên mặt dịu dàng cũng biến thành có chút giận, Nam Ức Tịch coi như không nhìn thấy, Nam Vân Hàm muốn đấu cùng nàng, còn kém xa lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.