Editor: Mèo (meoancamam)
Hôm sau. Cuối cùng quyết chiến Minh chủ Võ Lâm cũng được tổ chức.
Dựa theo quy tắc thi đấu, chỉ có mười người có thể tiến vào trận đấu cuối cùng.
Vốn ba người môn chủ Đường Môn, đại đệ tử Tử Trúc Lâm và cung chủ Ma Cung
đều có võ công xuất thần nhập hóa, bảy người còn lại khó có thể đứng
bằng bóng lưng họ (*). Căn bản thấy vị trí Minh chủ Võ Lâm này mình
không có hi vọng, vậy mà không ngờ ba người này lại đồng thời tuyên bố
người khác trong môn phái của họ sẽ thay mặt thi đấu.
(*) Ý ở đây là khó có thể đứng bằng, thắng được ba người Đường Thiên Thiên, Liễu Tử Hạc và Nam Ức Tịnh.
Tin tức này khiến cho rất nhiều nhân sĩ võ lâm nghi hoặc. Vốn vị trí Minh
chủ Võ Lâm đã gần ngay trước mắt, tại sao lại lựa chọn môn hạ của mình
thi đấu thay, đây không phải là tự dâng vị trí Minh chủ Võ lâm cho người khác hay sao?
Đương nhiên khi những người giang hồ nghi ngờ
cùng khó hiểu thì bảy người phải tiến vào thi đấu lại mừng thầm. Vốn môn chủ Đường Môn, đại đệ tử Tử Trúc Lâm cùng cung chủ Ma Cung, ai trong số họ cũng đều là người mà bọn họ đều không phải là đối thủ. Thế nhưng lúc này cả ba đều buông tha, để đệ tử trong môn phái của họ thi đấu, này
không khác gì cho bọn họ một cơ hội rồi.
Mười người đứng trên lôi đài, Đường Môn có đệ nhị sát thủ Đường Môn thi đấu, Tử Trúc Lâm là nhị
sư đệ của Liễu Tử Hạc Quân Vô Nhai, còn Ma Cung thì để Bích Hải ra trận.
Nhị đệ sát thủ Đường Môn cảm thấy mơ hồ, hôm nay hắn đồng thời nhận được
hai tin tức của môn chủ Đường Môn Đường Thiên Thiên và đệ nhất sát thủ
Mạc Dạ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm thế nào,
đành phải thay Đường Thiên Thiên lên đài.
Quân Vô Nhai lại có vẻ
mặt tươi sáng, trong mắt xếch là nồng đậm âm mưu. Tuy hắn không biết
chuyện gì đã xảy ra với Liễu Tử Hạc nhưng có thể thấy hắn bị thương rất
nặng, vậy nên mới không thể lên sàn. Hiện giờ nếu hắn có thể đạt được vị trí Minh chủ Võ Lâm, như vậy chủ vị của Tử Trúc Lâm nhất định cũng trốn không thoát bàn tay hắn rồi.
Xem ra ông trời cũng muốn thiên vị
hắn, nếu không tại sao vào thời điểm mấu chốt như này lại để Liễu Tử Hạc bị thương, tại sao lại cùng lúc môn chủ Đường Môn cùng cung chủ Ma Cung cũng buông tha cơ hội thi đấu mà lại để người trong môn phái thay mình
lên sàn? (Editor: Mèo mù vớ cá rán, may mắn nhặt được cái bánh trên trời rơi xuống thôi, ai biết được lúc nào cái bánh ấy sẽ biến mất. Trên đời
cái gì cũng nên tự mình đạt được, chắc chắn nó là của mình, cũng chẳng
phải nơm nớp lo sợ chẳng may cái bánh ấy bỗng biến mất.)
Trái
ngược với đệ nhị sát thủ Đường Môn mờ mịt và Quân Vô Nhai âm mưu đầy
đầu, Bích Hải lại bình tĩnh tự nhiên hơn nhiều. Hôm nay nàng phụng mệnh
cung chủ thay người lên sàn, dù như thế nào nàng cũng không thể phụ lòng kỳ vọng của cung chủ, nhất định phải đoạt được cái vị trí Minh chủ Võ
Lâm này!
Minh chủ Võ Lâm ngồi trên cao là một người lão luyện
trong giang hồ, nguyên bản đại hội võ lâm năm ấy mấy môn phái lớn không
tham gia nên hắn mới may mắn chiếm được vị trí Minh chủ Võ Lâm này. Bây
giờ đương nhiên hắn cũng không dám lên mặt kiêu ngạo quá, hòa ái dễ gần
tuyên bố trận quyết chiến chính thức bắt đầu.
Trải qua chém giết
kịch liệt, rất nhanh liền chỉ còn đệ nhị sát thủ Đường Môn Mạc Lam, Quân Vô Nhai, Bích Hải và Công Tôn Liên. Mấy người trong võ lâm không khỏi
lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra môn chủ Đường Môn, cung chủ Ma
Cung và đại đệ tử Tử Trúc Lâm Liễu Tử Hạc cũng không phải đã buông tha
tranh đoạt cơ hội trở thành Minh chủ Võ Lâm, chỉ là bọn họ khinh thường
tự mình ra tay mà thôi.
Sáu người bị thua kia dù không cam lòng
nhưng cũng đành chịu, dù sao cũng là tài nghệ không bằng người ta mà.
Năm môn phái lớn này đều không thuộc quản lý của võ lâm, tự tạo thành
một thế lực khác biệt nhưng lại có thể sừng sững không ngã, quả nhiên
thực lực này không thể khinh thường.
Tuy không biết tại sao năm
nay Ám Các không tham gia đại hội võ lâm nhưng nhìn đến thực lực của bốn môn phái lớn tham gia lần này cũng thấy được, thực lực của năm tổ chức
này đều vô cùng khủng bố.
Quyết chiến cuối cùng, Bích Hải đấu với Mạc Lam, Quân Vô Nhai đấu với Công Tôn Liên.
Nam Ức Tịnh mệt mỏi dựa lưng vào ghế, không quan tâm nhìn trận tỷ thí trên
đài, đôi mắt đen láy có chút lười biếng, trận này Bích Hải đấu với Mạc
Lam xem ra cũng không có gì phải lo lắng, Mạc Lam tuyệt đối không phải
là đối thủ của Bích Hải.
Mà trận tỷ thí giữa Quân Vô Nhai và Công Tôn Liên quả thật có chút đáng xem.
Dường như Nạp Lan Thần Dật ngồi bên cạnh cũng có cùng suy nghĩ với nàng,
miệng cong lên nụ cười như có như không, giống như có chút hứng thú hỏi“Ức Tịnh thấy Quân Vô Nhai và Công Tôn Liên, ai sẽ chiến thắng?”
Nam Ức Tịnh nhàn nhạt liếc mắt nhìn, nở nụ cười, chậm rãi nói “Đương nhiên là Quân Vô Nhai rồi.”
Nàng chắc chắn là Quân Vô Nhai như vậy cũng không phải do võ công hắn rất
cao. Nói thật, về mặt võ công thì hai người cũng sàn sàn như nhau, nhưng nếu thật sự phải phân cao thấp thì có lẽ võ công của Công Tôn Liên vẫn
cao hơn.
Nhưng cho dù hai người đều là hậu nhân của môn phái có
tiếng nhưng tính tình lại không hề giống nhau. Tính cách Công Tôn Liên
có chút trẻ con, lại dễ bị tác động, mặc dù võ công có cao nhưng quá mức nông nổi. Mà Quân Vô Nhai lại là người tâm tư khó dò, trong mắt ẩn hiện tàn nhẫn, sợ là sẽ xuất kỳ bất ý (1), đánh bại Công Tôn Liên.
Công Tôn Liên nhìn Quân Vô Nhai đối diện cũng không có chút gì vui vẻ. Từ bé hắn đã bị phụ thân làm hư nên có vài phàn kiêu căng, hơn nữa dáng vẻ
Quân Vô Nhai là người ý cười không đạt đáy mắt làm trong lòng hắn có vài phần chán ghét, bởi vậy hắn chỉ chắp tay nói “Mời Quân công tử.”
Quân Vô Nhai cũng không thèm để ý Công Tôn Liên vô lễ, trên mặt hắn là vẻ ôn hòa thế nhưng trong mắt lại hiện lên vài phần hung ác âm hiểm, giả vờ
như đang chắp tay thi lễ nhưng kiếm trong tay lại lấy khí thế nhanh như
chớp đâm Công Tôn Liên. Công Tôn Liên phải liên tục vội vàng tránh né,
khó khăn tránh đường kiếm của Quân Vô Nhai thế nhưng động tác cũng bị
rối loạn theo.
Hắn vừa chật vật ứng phó Quân Vô Nhai liên tục
đánh tới, vừa tức giận nhìn Quân Vô Nhai. Tử Trúc Lâm cũng coi như là
một môn võ chính phái, tại sao có thể làm ra những chuyện nhân lúc người khác chưa chuẩn bị như vậy, quả thức quá đáng.
Công Tôn Liên
trong lòng buồn bực dẫn điến chiêu thức dùng kiếm cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa ngay từ đầu đã bị Quân Vô Nhai đánh lén làm quyền cước cũng bị rối
loạn nên khi đối phó không khỏi có chút luống cuống, may là võ công của
hắn vững chắc, cùng dần dần ổn định lại. Quân Vô Nhai thấy vậy, mắt xếch hơi nhíu lại lộ ra vài phần sát ý, trên môi nở nụ cười, thấp giọng nói
với Công Tôn Liên “Bao lâu nay phái Lạc Hà có kiếm thuật hơn người, hôm
nay vừa thấy, thì ra cũng chỉ như vậy.”
Vốn tính khí Công Tôn
Liên cao ngạo, đâu chịu được Quân Vô Nhai châm chọc như vậy, lập tức
tinh thần bị ảnh hưởng, chiêu thức dùng kiếm cũng trở nên sắc bén, dường như muốn Quân Vô Nhai nếm thử lợi hại. Nhưng tuy chiêu kiếm sắc bén
nhưng lại mất đi sự ổn trọng, rất nhanh Quân Vô Nhai đã tìm ra được một
điểm sơ hở, bắt đầu đánh tới. Cứ ba phen bốn bận như vậy, cuối cùng Công Tôn Liên cũng không địch lại, bị thua ngã xuống.
Quân Vô Nhai
cầm kiếm đứng trên lôi đài, trong mắt có chút ý cười nhìn Công Tôn Liên. Trong mắt Công Tôn Liên lại là nồng đậm bất mãn, vừa rồi nếu không phải Quân Vô Nhai nhiều lần kích động hắn, sao hắn có thể thua bởi tên đó
chứ? Tử Trúc Lâm đường đường là danh môn chính phái, thế nào lại có được một người đê tiện vô sỉ như vậy?
Không cam lòng xuống lôi đài,
Công Tôn Liên liếc mắt liền nhìn thấy người hắn không muốn thấy nhất vào giờ phút này, hắn bước nhanh muốn tránh đi, thoát được Tống Tử Nguyệt
nhưng lại thấy Tông Tử Nguyệt đã đi tới, còn cười nói “Công Tôn công tử
đi nhanh như vậy để làm chi? Chẳng lẽ thua trận đấu nên không dám gặp ta rồi?”
Công Tôn Liên bị Tống Tử Nguyệt nói trúng tim đen không
khỏi đỏ mặt. Vốn hắn cảm thấy thắng Quân Vô Nhai cũng không khó, bởi vậy mới đi khoe khoang khoác lác trước mặt Tống Tử Nguyệt, muốn nhân cơ hội này để nàng thấy được phong độ anh hùng của hắn, bắt được lòng nàng.
Lại không ngờ bản thân lại thua cuộc, giờ phút này hắn vô cùng ngượng
ngùng, đương nhiên cũng không hi vọng gặp Tống Tử Nguyệt rồi.
Đáng tiếc dường như Tông Tử Nguyệt không hề muốn cho hắn cơ hội trốn tránh,
nàng cười đi đến trước mặt Công Tôn liên, nhìn trên mặt Công Tôn Liên
không giấu nổi vẻ xấu hổ thì nụ cười lại càng tươi rói. Lúc đầu kỳ thực
nàng không hề thích Công Tôn Liên với cái tính cách thiếu gia như vậy,
nhưng thời gian lâu dần lại phát hiện thực ra hắn rất đáng yêu, giống
như bây giờ vậy, thi đấu thua lại có dáng vẻ chết cũng không xoay người.
Nam Ức Tịnh nhìn thoáng qua Tống Tử Nguyệt và Công Tôn Liên. Tấm lòng của
Công Tôn Liên đối với Tống Tử Nguyệt đương nhiên không phải là giả,
nhưng mà Tống Tử Nguyệt cố ý thân thiết với Công Tôn Liên này, rốt cuộc
là bị Công Tôn Liên làm rung động, hay lại do được Hạ Văn Cử phân phó
đây?
Lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, có lẽ việc này cũng không phải là chuyện nàng nên quan tâm đâu. Nàng nhìn Bích Hải dễ dàng lấy được thắng lợi, nụ cười trên môi nhiều thêm sự lạnh lùng, nàng đi đến cạnh Bích
Hải, cười lạnh nhạt phân phó “Quân Vô Nhai tâm thuật bất chính, đánh với hắn cũng không cần thủ hạ lưu tình, nếu có thể giết hắn đương nhiên
cũng là tốt nhất.”
Bích Hải nghe vậy trong mắt không khỏi kinh
ngạc. Tuy Quân Vô Nhai tâm thuật bất chính (2) nhưng cũng không có ân
oán gì với Ma Cung, hơn nữa hắn lại còn là nhị đệ tử Tử Trúc Lâm. Nếu
trên trận tỷ thí nàng giết Quân Vô Nhai, đây không khác gì để Ma Cung và Tử Trúc Lâm kết thù sao? Như vậy đối với Ma Cung cũng không có lợi, vì
sao cung chủ lại phải làm như vậy đây?
Nam Ức Tịnh thấy được nghi ngờ trong mắt Bích Hải nhưng nàng cũng không định giải thích gì đó làm gì,
nàng chỉ nhẹ vung tà áo, đôi mắt đen tuyền nhìn Bích Hải, tuy đang cười
nhưng lại có khí thế uy nghiêm không thể kháng cự “Như thế nào? Chuyện
bổn tọa phân phó chẳng lẽ cũng cần giải thích sao?”
”Thuộc hạ
không dám!” Bích Hải liền nhanh chóng cúi người đáp. Cho tới bây giờ
mệnh lệnh của cung chủ đều không cho phép được nghi ngờ, nếu cung chủ
phân phó, vậy nàng liền làm thôi.
Nhìn Bích Hải nhận mệnh lên võ
đài, trong mắt Nam Ức Tịnh có chút cảm xúc phức tạp, khóe môi nhẹ nhàng
cong lên, giống như chuyện tỷ thí luận võ trên kia không hề liên quan gì đến nàng cả.
Bình tĩnh nhìn Liễu Tử Hạc ngồi ở một bên. Hắn vẫn
mặc y phục màu trắng như trước, dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng, trừ bỏ sắc mặt có chút tái nhợt ra thì cũng không nhìn ra hắn có gì không đúng.
Hắn vì cứu nàng mà bị phế võ công, cho dù có lấy linh dược phụ trợ thì
ít nhất cũng cần nửa năm mới có thể khôi phục, mà tối đa cũng chỉ có thể khôi phục được ba phần.
Quân Vô Nhai này vừa nhìn liền thấy được là người tâm thuật bất chính (2), nếu vậy chắc cũng đã mơ ước cái chủ
vị Tử Trúc Lâm từ lâu rồi. Nếu không giết hắn chỉ sợ hắn sẽ gây bất lợi
với Liễu Tử Hạc. Nếu hắn (Liễu Tử Hạc) cứu mạng nàng thì nàng coi như
cũng nhấc tay chi lao (3) bỏ đi một tai họa lớn vì hắn đi. Hơn nữa, Liễu Tử Hạc làm môn chủ Tử Trúc Lâm, nói gì cũng tốt hơn Quân Vô Nhai không
ít đâu.
Không phải nàng có suy nghĩ trách trời thương dân gì đó,
chỉ là tuy tính tình Liễu Tử Hạc có chút cao ngạo nhưng người cũng không xấu, hơn nữa bọn họ cũng từng cứu mạng người kia, thế nào cũng coi như
có chút giao tình rồi. Mà Quân Vô Nhai lại là tên tiểu nhân có thù tất
báo, hôm nay nếu Bích Hải thắng hắn, cướp đi vị trí Minh chủ Võ Lâm từ
tay hắn, đương nhiên hắn sẽ ghi hận trong lòng, nếu không giết hắn thì
ngày sau nhất định sẽ tìm Ma Cung trả thù.
Bích Hải nhận lệnh của Nam Ức Tịnh, khi ra tay đương nhiên cũng không lưu tình, mà Quân Vô
Nhai cũng không dám sơ suất. Vừa rồi hắn có thể thắng Công Tôn Liên thực ra vẫn do tính cách Công Tôn Liên có vấn đề. Mà thiếu nữ trước mắt này
nhìn thì đơn thuần nhưng nếu nhìn ra được tàn nhẫn trong mắt nàng cũng
có thể biết được người này tuyệt đối không phải kẻ dễ đánh lén.
Quân Vô Nhai ba phen bốn bận ám thi độc thủ đều bị Bích Hải phát hiện, không khỏi cáu giận, mà sát ý trong mắt Bích Hải cũng ngày càng đậm hơn. Mệt
là Quân Vô Nhai này lại là đệ tử Tử Trúc Lâm, thủ đoạn hèn hạ của người
này lại đầy người, ngay cả nàng “Yêu nữ” từ nhỏ đã lớn lên ở Ma Cung
cũng không theo kịp. Xem ra thật sự người không thể nhìn bề ngoài được!
Bích Hải và Quân Vô Nhai ở trên lôi đài khó phân thắng bại, nhân sĩ võ lâm ở dưới đài cũng vô cùng khẩn trương, thậm chí không hề thiếu người vụng
trộm nhìn Nam Ức Tịnh. Chỉ thấy dáng vẻ Nam Ức Tịnh thản nhiên, trên môi vẫn là nụ cười ngày thường, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc
gì. Trong lòng mọi người đều tự suy đoán, nếu Nam Ức Tịnh có thể trấn
định như vậy chắc đã nắm chắc thắng lợi trong tay rồi.
Thực ra
trong lòng mọi người đều hi vọng Tử Trúc Lâm đạt được vị trí Minh chủ Võ lâm, dù sao Tử Trúc Lâm vẫn luôn nổi danh là môn phái lấy nhân nghĩa
làm chủ, nói chung so với Ma Cung hành động thất thường vẫn tốt hơn
nhiều. Nếu võ lâm rơi vào trong tay Nam Ức Tịnh không biết sẽ biến thành dáng vẻ gì nữa.
Nam Ức Tịnh nhìn trận đấu một lúc liền lười nhác rời mắt, nhìn dáng vẻ khẩn trương của mấy người nhân sĩ giang hồ mà
không khỏi cảm thấy buồn cười, nàng nhíu mày, nói với Nạp Lan Thần Dật
bên cạnh “Thần Dật, chàng coi, những người nhân sĩ võ lâm này đúng là
còn khẩn trương hơn cả ta, bọn họ một đám lại sợ Bích Hải sẽ thắng chứ.”
Dường như Nạp Lan Thần Dật không để ý nhìn thoáng qua mấy người giang hồ đó,
trong mắt đen láy là sự thâm thúy, giống như bầu trời với những đám mây
mờ mịt, tao nhã cùng sâu xa không nói nên lời, trên môi là nụ cười thanh nhã, chắc chắn nói “Sợ thì cũng có thể làm gì đây. Chỉ sợ kết quả sẽ
khiến cho bọn họ thất vọng rồi.”
Nam Ức Tịnh nghe vậy cũng từ
chối cho ý kiến. Tuy trận đấu trên đài nhìn thì chưa phân thắng bại
nhưng nàng cũng nhìn ra Bích Hải đang chiếm ưu thế, bên trong võ công Ma Cung vô cùng bá đạo, một khi chiếm được ưu thế thì chỉ sợ Quân Vô Nhai
cũng không còn cơ hội xoay người.
Qủa nhiên chỉ trong chốc lát
Quân Vô Nhai liền thua triệt để, đúng là đã rõ ràng bị thua nhưng Bích
Hải vẫn nhất quyết không tha như cũ, hắn không khỏi sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, vội vàng hô “Tại hạ chịu thua rồi!”
Vốn trong trận tỷ thí
khi thua là dừng rồi, tuy nói đao kiếm không có mắt nhưng tốt nhất vẫn
không nên thương tổn đến tính mạng con người. Huống chi Quân Vô Nhai đã
nhận thua, nếu nàng tiếp tục kéo dài chỉ sợ sẽ rước lấy chê trách, phá
hủy thanh danh Ma Cung, cũng tự tạo ra kẻ địch là Tử Trúc Lâm. Bích Hải
không khỏi khó xử liếc mắt nhìn Nam Ức Tịnh.
Đương nhiên Nam Ức
Tịnh rõ được khó xử của Bích Hải, nàng cũng không muốn Bích Hải bị người đời phỉ nhổ, thế nhưng Quân Vô Nhai này không thể không chết.
Nụ cười trên môi bất giác thêm chút lạnh lùng, áo đỏ tung bay, thân hình
giống như ma quỷ vút lên đài tỷ thí, tơ lụa trong tay áo lấy tốc độ mắt
thường không thấy kịp nhanh chóng quấn lấy cổ Quân Vô Nhai. Quân Vô Nhai đang đề phòng Bích Hải, đâu nghĩ đến Nam Ức Tịnh sẽ ra tay, hơn nữa
nàng xuất thủ vừa nhanh vừa mạnh, hắn cũng không thể né tránh kịp.
Vốn cho rằng lần này có thể lấy được vị trí Minh chủ Võ lâm nhưng thật
không ngờ vị trí minh chủ còn chưa lấy đến, lại phải trả cái giá là tính mạng mình. Quân Vô Nhai chết không nhắm mắt, khi chết trong mắt vẫn
mang theo nồng đậm không cam lòng và hận thù.
Mọi người thấy một
màn như vậy cũng đều hít khí, vẻ mặt không tán thành nhìn Nam Ức Tịnh.
Nhưng dường như Nam Ức Tịnh cũng không thèm để nghi vấn của mọi người,
ánh mắt rét lạnh quét qua từng người, trên môi vẫn nở nụ cười lạnh lẽo,
phun ra từng chữ vô cùng kiêu ngạo “Hiện giờ thắng bại đã phân, bổn tọa
cũng chính là tân Minh chủ Võ lâm, chư vị có ai không phục?”
Mọi
người nhìn thi thể của Quân Vô Nhai, đương nhiên trong lòng cũng có ý
kiến, nhưng khi đối mặt với Nam Ức Tịnh mạnh mẽ và tàn nhẫn, người nào
dám hé môi nói một chữ? Bọn họ cũng chỉ có thể thầm mắng Nam Ức Tịnh là
yêu nữ Ma Cung, tàn nhẫn không nhân tính, trên mặt lại chỉ có thể cúi
đầu xưng thần.
Nam Ức Tịnh nhìn thoáng qua mọi người, biết trong
lòng bọn họ đều đang mắng nàng, nhưng nàng cũng không cần để ý. Việc
nàng cần phải làm thì sẽ làm, quản khỉ gió gì những người không liên
quan này làm gì?
Nàng cười xinh đẹp, y phục đỏ rực diễm lệ lại
càng phụ trợ cho dung nhan tuyệt mĩ ấy, cơ hồ có thể lung lay tinh thần
người khác. Đợi cho bọn họ phản ứng lại thì Nam Ức Tịnh đã tiếp nhận từ
tay Minh chủ Võ Lâm tiền nhiệm thánh vật của võ lâm Tinh nguyệt loan đao rồi.
Đại hội võ lâm đã kết thúc, mỗi người tốp năm tốp ba tản
đi, cũng có người lập tức qua đây nịnh bợ Nam Ức Tịnh nhưng đều bị nàng
không mặn không nhạt ngăn lại, hiển nhiên nàng cũng không cần những thứ
nịnh nọt này.
Nàng tranh đoạt cái vị trí Minh chủ Võ lâm này chỉ
vì chủ vị võ lâm cùng quyền thế hiệu lệnh giang hồ, còn thái độ những
nhân sĩ võ lâm này đối với nàng nàng cũng không muốn quan tâm. Bọn họ
giả vờ xu nịnh cũng được, ác ý châm chọc cũng được, đều theo bọn họ đi,
chỉ cần bọn họ không động chạm vào điểm mấu chốt của nàng, nàng cũng
không đi quản bọn họ.
”Chúc mừng muội, Quỳnh Lạc muội muội.” Hách Liên Nghi Huyên đi tới nói với Nam Ức Tịnh.
Vốn Hách Liên Nghi Huyên cùng Thiên Thần cũng muốn tham gia đại hội võ lâm, chỉ là không biết tại sao trên đường tới bọn họ lại buông tha tranh
đoạt lần này.
Nam Ức Tịnh đang muốn đáp lời Hách Liên Nghi Huyên, đã thấy Liễu Tử Hạc đi tới, vẻ mặt nghi ngờ nhìn nàng, nhíu mày hỏi “Vì sao ngươi lại giết sư đệ ta?”
Vốn nàng không nhất định phải giết Quân Vô Nhai, nhưng vì sao nàng phải làm như vậy? Hắn không tin nàng là người tàn sát người vô tội, nhưng thật sự hắn cũng không giải thích
đuợc hành động của nàng.
Nam Ức Tịnh nghe Liễu Tử Hạc hỏi, vẻ mặt vẫn như thường, nàng làm như vậy vì suy xét đến yếu tố Liễu Tử Hạc
nhưng cũng không có nghĩa nàng muốn nói cho hắn, nàng chỉ làm việc nàng
muốn, nếu như không muốn giải thích nàng cũng sẽ không nói. Nàng nhàn
nhạt liếc nhìn Liễu Tử Hạc, thản nhiên nói “Bổn tọa muốn giết liền giết, bây giờ Liễu công tử bản thân cũng khó bảo toàn, cũng không cần thay sư đệ ngươi ra tay đâu.”
Liễu Tử Hạc nghe vậy định giải thích, lại
nghe Hách Liên Nghi Huyên bên cạnh châm chọc “Vốn tưởng rằng Liễu Tử Hạc có bao nhiêu khó lường, thật không ngờ lại cổ hủ không chịu nổi như
vậy, nếu không phải sợ Quân Vô Nhai thừa dịp thân thể ngươi không tốt ám hại ngươi, cớ gì Quỳnh Lạc muội muội phải ra tay giết hắn?”
Nam
Ức Tịnh nghe Hách Liên Nghi Huyên nói thì chỉ bất đắc dĩ cười. Qủa nhiên Hách Liên Nghi Huyên là người thông tuệ, liếc mắt nhìn một cái đã thấy
được mấu chốt trong đó. Mà Liễu Tử Hạc nghe Hách Liên Nghi Huyên nói lại vô cùng kinh ngạc, hắn nâng mắt nhìn Nam Ức Tịnh, muốn thấy được chút
gì đó từ nàng, nhưng Nam Ức Tịnh đã lạnh nhạt xoay người rời đi.
--- ------ ------ ------ -------
(1) xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng
(2) tâm thuật bất chính: nghĩa xấu, chỉ những người bụng dạ khó lường, có
rắp tâm xấu. Mưu tính sâu không lường được lại tính toán tỉ mỉ, biểu
hiện ra ngoài che giấu rất tốt, bình thường khó có thể phân biệt được.
(3) nhấc tay chi lao: chỉ việc làm những chuyện dễ dàng, không phí sức lực, dễ như trở bàn tay.