Đại hội võ lâm sẽ tổ chức vào ngày mai, những nhân sĩ giang hồ đều đã tụ hợp đến Lộ Thủy trấn ở Bắc Mạc.
Bóng đêm phủ lên dày đặc, đêm đông vắng lặng lại càng rét lạnh. Nam Ức Tịnh
cảm thấy ở trong phòng có chút buồn bực, lại thêm Nạp Lan Thần Dật đã ra ngoài đi xử lý vài chuyện, nàng liền khoác lên một chiếc áo lông cáo
tuyết trắng rồi ra ngoài tản bộ.
Bên ngoài quả thực vô cùng lạnh
giống như chỉ thổi hơi ra cũng có thể đông cứng thành băng. Nam Ức Tịnh
kéo kéo áo lông cáo, chuẩn bị quay lại thì liền nghe thấy có tiếng đánh
nhau kịch liệt cách đó không xa.
Đại hội võ lâm rất nhanh sẽ tổ
chức, mấy ngày nay có thể nói nội đấu cùng ám sát nối liền không dứt,
nàng sớm đã nhìn đến chán rồi. Chỉ là nghe tiếng đánh nhau này hình như
đang lấy nhiều đánh ít, nàng không khỏi câu môi, dù sao cũng rảnh rỗi
không có gì làm, không bằng đi nhìn náo nhiệt chút vậy.
Tuy có
chút hưng trí đi đến chỗ âm thanh tranh đấu phát ra nhưng khi nhìn thấy
cảnh tượng đó thì còn thảm hại hơn tưởng tượng của Nam Ức Tịnh nhiều.
Một đám người mặc áo đen vây xung quanh một nam tử áo trắng, mà quần áo
trên người nam tử áo trắng kia cũng rách nát không chịu nổi, vài chỗ
rách vẫn chảy máu. Hình như người này còn bị nội thương không nhẹ, thế
nhưng vẫn đứng thẳng như cũ, có một cảm giác thanh lãnh cô tuyệt (*)
(*) thanh lãnh, cô tuyệt: trong trẻo mà lạnh lùng, cô đơn mà tuyệt tình.
Tóc của hắn rối tung che mất nửa khuôn mặt, không nhìn thấy rõ được. Đám
sát thủ bốn phía hắn xem võ công cũng không hề kém, ba bốn mươi đều đến
đối phó, võ công của nam tử áo trắng này xem ra cũng không thể khinh
thường đâu.
Nam Ức Tịnh híp híp mắt, chỉ cảm thấy dáng người nam
tử áo trắng này có chút quen mắt, nhìn kỹ, nam tử áo trắng bị sát thủ
vây giết này không phải là đại đệ tử kiêu ngạo của Tử Trúc Lâm Liễu Tử
Hạc sao?
Tại sao Liễu Tử Hạc lại bị vây khốn ở chỗ này chứ? Tử
Trúc Lâm là môn võ chính đạo, nhân sĩ giang hồ bình thường sỡ là cũng
không dám động chạm tới Liễu Tử Hạc, có lá gan xuống tay với môn phái
này cũng chỉ có Ma Cung cùng Đường Môn thôi.
Nghĩ tới đây, Nam ỨC Tịnh không khỏi nhíu mày nhìn nhìn, lúc này mới kinh ngạc phát hiện cổ
tay áo những tên áo đen này mặc đều thêu ký hiệu của Ma Cung!
Vẻ
mặt nàng liền bỗng chốc trầm xuống, đôi mắt Nam Ức Tịnh hiện lên một
chút rét lạnh. Nàng chưa từng phái người tới ám sát Liễu Tử Hạc, những
người này tuyệt đối không phải người của Ma Cung. Hiển nhiên có người
muốn mượn việc này mà một hòn đá ném hai con chim, giết chết Liễu Tử
Hạc, khiến cho tuyển thủ mạnh của Tử Trúc Lâm không thể lên sân, lại có
thể giá họa cho Ma Cung, thành ra Tử Trúc Lâm và Ma Cung kết thù hận.
Đại hội võ lâm lần này có khả năng đạt Minh chủ Võ Lâm cũng chỉ có người
của bốn tổ chức lớn nhất. Người làm chuyện này nếu không phải Đường Môn
thì là Lạc Hà Phái.
Lạc Hà Phái tự xưng là môn võ chính đạo, tuy
nhiền hành sự lại có chút cổ hủ. Thế nhưng lấy tính tình mua danh cầu
lợi của bọn xem xét, họ sẽ không làm ra chuyện như vậy. Đến đây thì
không cần nghĩ cũng biết chuyện này do ai làm rồi.
”Hừ! Liễu Tử
Hạc, ta khuyên ngươi vẫn không cần dựa vào địa thế hiểm trở mà chống cự
đâu!” Tên áo đen cầm đầu thấy trên người Liễu Tử Hạc đã bị thương không
ít vậy nhưng vẫn chống cự không buông tha, không khỏi khuyên nhủ.
Liễu Tử Hạc đứng thẳng tắp trong vòng vây của sát thủ, sắc mặt hắn vô cùng
bình tĩnh, giống như căn bản không quan tâm đến sống chết. Ánh mắt hắn
lạnh lùng, cả người giống như nguyệt thần dáng vẻ không thể xâm phạm,
hắn nhìn những tên sát thủ, lạnh giọng nói: “Liễu mỗ dù chết cũng sẽ
không khuất phục những tên tà yêu các ngươi!”
Những tên sát thủ
này thấy Liễu Tử Hạc không biết suy xét thì liền đánh tiếp. Thanh kiếm
trong tay Liễu Tử Hạc được hắn sử dụng đến xuất thần nhập hóa, không
ngừng ngăn chặn công kích của những tên sát thủ này, tuy đám sát thủ này lại người đông thế mạnh nhưng cũng không tìm được chỗ tốt nào.
Nam Ức Tịnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn giống như không định ra tay, môi nàng nở
nụ cười rét lạnh, chú ý đến từng cử động của cuộc tranh đấu. Sau khi
nhìn một hối, thấy thể lực Liễu Tử Hạc cũng đã cạn kiệt, vô cùng nguy
hiểm, mà hai mươi tên sát thủ còn lại tấn công ngày càng sắc bén.
Nam Ức Tịnh thu lại nụ cười lười biếng, thân hình lướt trên nền đất giống
như tiên tử áo hồng. Nàng nở nụ cười nhợt nhạt, dáng người uyển chuyển,
tơ lụa màu đỏ bắn ra từ tay áo giống như cánh hoa bay trong bầu trời,
phất phơ trong không trung.
Cho dù có là ai thì khi nhìn thấy
cảnh tượng này đều sẽ vì vẻ mỹ lệ của Nam Ức Tịnh mà si mê, đáng tiếc,
vẻ đẹp này lại là vẻ đẹp chết người, giống như Mạn Châu Sa Hoa khi nở
rộ, xinh đẹp mà có thể giết người. Nơi nào lụa đỏ lướt qua, gần như
không cho bọn sát thủ có cơ hội thở ra thì đã bị một kích mất mạng.
Thực ra võ công của Liễu Tử Hạc không hề kém nàng bao nhiêu, chỉ là khi Liễu Tử Hạc ra tay không thể ngoan độc bằng nàng thôi, cũng không có cơ hội
để đánh đột kích như nàng, đây là mưu rồi động(*).
(*) mưu rồi động: suy tính rồi hành động.
Hai mươi tên sát thủ bị Nam Ức Tịnh bất ngờ tấn công làm xáo trộn tinh
thần, những người còn chưa kịp phục hồi tinh thần từ dáng vẻ xinh đẹp
của Nam Ức Tịnh cũng đã chết dưới tơ lụa của nàng, chỉ sợ bọn họ đến khi chết cũng không thể biết được, tại sao bản thân lại chỉ dễ dàng lơ là
một khoảng thời gian gắn thôi mà tính mạng đã không còn.
Liễu Tử
Hạc nhìn bóng dáng Nam Ức Tịnh trên không trung chậm rãi hạ xuống, tơ
lụa đỏ tươi cũng rất nhanh đã thu lại vào trong tay áo nàng, áo lông cáo trắng như tuyết lại làm nổi bật y phục đỏ tươi, càng có vẻ trắng trong thuần khiết, xinh đẹp lửa đỏ. Cùng với khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng, rõ
ràng trong trẻo như vậy nhưng lại hàm chưa ngàn vạn quyến rũ, đẹp đến
nỗi ai ai cũng không dám nhìn thẳng.
”Một chút lơ là cũng sẽ bỏ
mạng, những tên sát thủ này không hiểu, chẳng lẽ Liễu công tử cũng không hiểu sao?” Nam Ức Tịnh nhìn dáng vẻ sững sờ của Liễu Tử Hạc mà nhíu
mày, lười biếng nhàn nhạt nói.
Lúc này Liễu Tử Hạc mới kịp phản
ứng, hắn không khỏi nghi ngờ nhìn Nam Ức Tịnh, tại sao nàng có thể đột
nhiên xuất hiện ở chỗ này, tại sao có thể bỗng nhiên xuất hiện cứu hắn?
Lúc trước nàng đánh cắp Tử Trúc Tâm, hắn cũng vừa cãi nhau với nàng rồi
kết thúc không vui vẻ, vì sao nàng phải cứu hắn chứ?
Hơn nữa,
nhìn kí hiệu ở cổ tay những tên sát thủ này, rõ ràng là sát thủ Ma Cung. Hắn còn tưởng nàng phái người tới giết hắn để tránh chuyện Tử Trúc Tâm
ồn ào, nhưng mà hiện tại nàng vừa cứu hắn, làm hắn vô cùng nghi hoặc.
”Vì sao ngươi lại cứu ta?” Liễu Tử Hạc nhíu nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi. Hắn nhìn Nam Ức Tịnh trước mắt mà không khỏi có chút không rõ.
Nam Ức Tịnh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Liễu Tử Hạc, trên mặt không hề có biểu
cảm gì, chỉ lạnh lùng nói “Có người muốn giá họa cho Ma Cung. Chẳng qua
ta không muốn nàng ta giá họa thành công mà thôi.”
Những lời này
đã mười phần rõ ràng rồi. Không phải nàng muốn cứu Liễu Tử Hạc, mà không muốn trở thành đối tượng bị Đường Thiên Thiên tính kết thành công, bởi
vậy mới ra tay cứu hắn.
Liễu Tử Hạc nghe Nam Ức Tịnh nói, hạ mắt
nhìn thoáng qua những thi thể đầy đất, nhíu mày hỏi: “Ý của ngươi là,
những tên sát thủ này không phải ngươi phái tới?”
Nam Ức Tịnh
đương nhiên nghe ra ý nghi ngờ trong lời nói của Liễu Tử Hạc, vẻ mặt
không khỏi lạnh hơn, cười như không cười nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Nếu
Liễu công tử cảm thấy bổn tọa rảnh rỗi đến nhàm chán cố ý phái người tới giết ngươi, sau lại chạy tới cứu ngươi thì bổn tọa cũng không còn cách
nào khác!”
Liễu Tử Hạc liếc mắt nhìn Nam Ức Tịnh một cái, dường
như không biết lời nàng nói là thật hay giả. Cũng có thể là nàng cố ý
phái người tới giết hắn, sau đó tới cứu hắn để hắn thiếu nàng một ân cứu mạng thì sao?”