Nam Ức Tịnh thờ ơ nói nhưng lại tạo ra một đợt sóng sôi sục. Ý tứ trong
lời này của nàng là muốn một mình đấu với năm người sao? Quy tắc trận
đấu chỉ nói một người có thể đấu với năm người, cũng không quy định nhất định phải đấu năm lần, Nam Ức Tịnh làm như vậy cũng không tính là không tuân theo quy định.
Thế nhưng người tham gia đại hội võ lâm cũng không phải hạng thường, đương nhiên cũng thực sự có vài phần bản lãnh.
Nam Ức Tịnh như vậy không khỏi quá mức càn rỡ đi, chẳng lẽ nàng không sợ bị thua sao?
Mọi người không khỏi đánh giá lại Nam Ức Tịnh, họ
đã thấy được dung nhan tuyệt mỹ cùng kiêu ngạo không thèm kiềm chế của
nàng, trong đôi mắt đen tuyền là ý cười khinh thường cùng không kiên
nhẫn, giống như nàng vốn không để đám người bọn họ vào mắt.
Vốn
những nhân sĩ giang hồ này không muốn ra tay với Nam Ức Tịnh, dù sao võ
công Cung chủ Ma Cung cao bao nhiêu ai ai cũng biết đến, nhưng nếu Nam
Ức Tịnh nói lời như vậy hiển nhiên đã có người ngồi không yên rồi.
Có người tâm cao khí ngạo (*) bị Nam Ức Tịnh khinh thường, cũng có người
muốn mượn trận đấu lấy nhiều đánh ít này có cơ hội thắng Nam Ức Tịnh để
nổi danh. Nam Ức Tịnh chỉ nhàn nhạt liếc năm người trước mắt, nhìn trong mắt vẻ mặt của mấy người này, trên môi là nụ cười rét lạnh.
(*)
Tâm cao khí ngạo: chỉ thái độ ngạo mạn kiêu căng, tự cho bản thân tài
trí hơn người; trong lòng tự cho mình là giỏi mà khí thế cũng vô cùng
kiêu căng, không coi ai ra gì.
Muốn đè xuống lòng hăng hái của
nàng, hay muốn mượn cơ hội thắng nàng lấy danh tiếng? Ha ha, chỉ sợ bọn
họ đều tính toán nhầm rồi. Nàng muốn bọn họ hối hận khi đạp lên lôi đài
này.
Vẻ mặt của năm người đứng trước mặt Nam Ức Tịnh không giống
nhau, một đám cầm vũ khí trong tay giống như đang đợi Nam Ức Tịnh ra tay trước. Nhưng Nam Ức Tịnh chỉ đứng nơi đó, cười như không cười nhìn bọn
họ, giống như nàng vốn khinh thường ra tay trước với bọn họ.
Năm
người kia đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng có người nhịn không được dẫn đầu ra chiêu. Nam Ức Tịnh chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, khiến
cho người nọ chỉ cảm thấy bản thân giống như rơi xuống hầm băng, không
ai thấy rõ Nam Ức Tịnh đã làm gì, chỉ nhìn thấy dáng người duyên dáng
của nàng nhẹ nhảy lên, giống như đang khiêu vũ, một dải tơ lụa màu đỏ
bay ra từ cổ tay áo nàng.
Tơ lụa bay lượn theo gió, tạo ra một độ cong cực đẹp trong không trung, cả người Nam Ức Tịnh khẽ xoay một vòng
trên lôi đài, tơ lụa đỏ đã được nàng thu lại vào cổ tay áo rất nhanh,
bên môi nàng vẫn là nụ cười nhàn nhạt nhưng năm người vừa nãy vẫn đứng
trước mặt nàng đều ngã sõng soài trên đất.
Trên cổ năm người đều
có một vết thương cực kỳ nhỏ, thế nhưng máu cũng không hề chảy ra một
giọt. Mọi người nhìn thấy không khỏi phát run.
Qúa nhanh rồi. Đây phải là thân pháp nhanh như thế nào, tu vi phải cao ra sao mới có thể
chỉ dùng một chiêu liền hạ gục năm tên cao thủ, mà còn giống như Nam Ức
Tịnh có thể có dáng vẻ không quan tâm nhiều như vậy.
Cung chủ Ma Cung võ công cao cường, vô cùng tàn nhẫn, quả nhiên đều không phải nói bừa.
Lúc này Liễu Tử Hạc cũng thắng trận đi vào tỷ thí cuối cùng, khi hắn thấy
một màn này thì không khỏi nhíu mày, không đồng ý nhìn Nam Ức Tịnh. Vì
sao nàng phải ra tay lấy mạng bọn họ, võ công của nàng cao hơn nhiều so
với bọn họ, đánh bại bọn họ mà không thương tổn tính mạng vốn không phải việc khó.
”Cung chủ cần gì phải ra tay lấy mạng bọn họ?” Liễu Tử Hạc ngăn cản bóng dáng muốn rời đi của Nam Ức Tịnh, chất vấn nàng.
Nam Ức Tịnh thoáng nhíu mày, giống như có chút giễu cợt nhìn Liễu Tử Hạc,
chậm rãi nói “Cho tới giờ đao kiếm luôn không có mắt, nếu đã lên lôi đài liền không quan tâm sống chết được rồi. Ngươi cũng nhìn thấy, vừa rồi
bọn họ vừa ra chiêu, chiêu nào không phải sát chiêu? Ngươi nói, bọn họ
muốn giết bổn tọa, chẳng lẽ bổn tọa phải nhân nhượng tha bọn họ?”
Thực sự nàng có thể thả bọn họ một con đường sống nhưng vì sao nàng phải làm như vậy? Những người này đều là những kẻ tâm thuật bất chính (*), chết
không luyến tiếc. Huống chi bọn họ còn muốn lấy mạng nàng, như vậy nàng
cũng chẳng có lý do để nương tay.
(*) Tâm thuật bất chính: nghĩa
xấu, chỉ những người bụng dạ khó lường, có rắp tâm xấu. Mưu tính sâu
không lường được lại tính toán tỉ mỉ, biểu hiện ra ngoài che giấu rất
tốt, bình thường khó có thể phân biệt được.
Hôm nay bởi vì nàng có
võ công cao cường mới có thể lấy một địch năm giết bọn họ, nếu như võ
công nàng không bằng bọn họ, chẳng lẽ hôm nay bọn họ cũng sẽ không muốn
mượn việc giết nàng để nổi danh sao? Nếu đã có suy nghĩ tham lam không
nên có như vậy thì sẽ vì bản thân mà trả giá thôi!
Liễu Tử Hạc
nghe được lời nói lạnh lùng vô tình của Nam Ức Tịnh, trực giác muốn phản đối nàng nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt kia, hắn lại chẳng thể
phản bác nàng. Dường như toàn bộ đạo lý bình thường ở trước mặt nàng đều không thể nói được, đôi mắt trong trẻo mà nhìn rõ việc đời lạnh bạc như vậy khiến cho tất cả những lời nói chính nghĩa của hắn đều không ra
khỏi miệng được.
Hắn chỉ có thể nhìn théo dáng người trong trẻo
mà lạnh lùng ấy nhanh chóng đi xa, nhưng Nam Ức Tịnh đi không được vài
bước bỗng cảm thấy choáng váng hoa mắt, một cảm giác khô nóng dâng lên.
Sắc mặt Nam Ức Tịnh trắng bệch, nàng lập tức vươn tay chặn lại yếu huyệt của mình, muốn gắng sức đi tiếp nhưng lại cảm thấy cả người vô lực.
Dường như tất cả sức lực như bị tháo nước mà biến mất trong nháy mắt, chỉ cảm thấy cả người đều khô nóng, giống như vô cùng ham muốn thứ gì đó. Nam
Ức Tịnh lập tức phản ứng kịp biết bản thân bị trúng độc, hơn nữa còn là
mị dược vô cùng âm độc.
Nhưng nàng đã sớm luyện ra bản lãnh vừa
nghe liền biết đối với độc dược rồi, mà bình thường nàng cũng vô cùng
cẩn thận, làm sao có thể trúng độc? Mà nhìn mị dược này, dường như cũng
không đơn giản như mị dược thông thường.
Trong đầu đột nhiên lướt qua hình ảnh ngày hôm qua Đường Thiên Thiên bỗng nhiên không khống chế
được mà làm ra hành động điên cuồng, Nam Ức Tịnh lập tức hiểu được. Mắt
nàng hiện lên cảm xúc lạnh giá, nhưng thân thể vẫn không chống đỡ được
mà ngã xuống.
Cảm giác được được lý trí dần mất đi, Nam Ức Tịnh
vội vàng nắm chặt tay để cho bản thân nhanh chóng tỉnh táo, nàng dốc sức muốn đi tiếp nhưng chân giống như bị đúc bằng chì chẳng thể di chuyển.
”Cung chủ? Ngươi bị làm sao vậy?” Liễu Tử Hạc buồn chán không nói lại được
lời nào với Nam Ức Tịnh, nhưng khi nhìn theo Nam Ức Tịnh dời đi lại nhìn thấy nàng dựa vào bên đường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên trán
mịn màng cũng chảy mồ hôi trông vô cùng thống khổ, không khỏi quan tâm
hỏi thử.
Nam Ức Tịnh mơ mơ màng màng nhìn ra là Liễu Tử Hạc, nàng liều mạng dùng hết sức lực cuối cùng bắt lấy ống tay hắn, hết sức nói“Mang ta đi tìm Thần Dật.”
Nói xong Nam Ức Tịnh liền chống đỡ
không nổi mà cả người ngã xuống đất, cảm giác khô nóng trong cơ thể
giống như lửa thiêu không ngừng dâng lên. Nam Ức Tịnh liều mạng nhịn
xuống cảm giác này, nhưng nàng càng nỗ lực chống cự, cảm giác này lại
càng sâu sắc, sức lực trong cơ thể nàng cũng hao mòn rõ rệt.
Liễu Tử Hạc nhìn Nam Ức Tịnh ngã xuống trước mặt mình thì trong lòng không
khỏi run rẩy. Mặc kệ rốt cuộc nàng là nữ tử như thế nào, nhưng nàng chắc chắn là nữ tử kiên cường nhất hắn từng gặp. Đến nàng cũng không chống
đỡ được, rốt cuộc là loại độc gì đây?
Nhìn Nam Ức Tịnh vô cùng
thống khổ lại vẫn quật cường như cũ, Liễu Tử Hạc chỉ cảm thấy vô cùng
thương tiếc. Nguyên nhân hắn đối với nàng đã vô cùng chú ý cùng trách
móc, tất cả chỉ bởi vì một lần thoáng nhìn thấy bên ngoài Tử Trúc Lâm
kia, nàng đã đi vào tim hắn.
Ôm Nam Ức Tịnh từ trên mặt đất lên,
Liễu Tử Hạc nhíu mày, hắn không hề hiểu y thuật nên đành phải dựa theo
lời Nam Ức Tịnh nói, mang nàng quay lại tìm Nạp Lan Thần Dật.
Một giây kia khi Nạp Lan Thần Dật nhín thấy Nam Ức Tịnh, đôi mắt đen láy
luôn trấn định cũng hiện lên cảm xúc kinh hoảng, nhanh chóng bắt mạch
cho Nam Ức Tịnh, nhưng mạch tượng của Nam Ức Tịnh vô cùng kỳ lạ giống
như trúng độc nhưng độc này hắn lại chưa từng nhìn thấy.
Thuở nhỏ Nạp Lan Thần Dật đã trúng kỳ độc, tự nhận bản thân không hề yếu kém y
thuật, nhất là độc dược lại càng tinh thông. Nhưng ngay cả hắn cũng
không biết đây là loại độc gì, mà Nam Ức Tịnh một mình nàng cũng vô cùng hiểu rõ độc dược, làm sao có thể dễ dàng mắc bẫy?
Xem ra người
hạ độc nhất định vô cùng thông thạo đối với độc dược. Dường như chỉ
trong nháy mắt, Nạp Lan Thần Dật đã nghĩ tới Đường Thiên Thiên.
Nàng ta lại có thể hạ độc với Nam Ức Tịnh! Nàng ta thực sự quên hết lời cảnh báo của Nạp Lan Thần Dật lên tận chín tầng mây.
Nạp Lan Thần Dật vươn tay điểm hết tất cả huyệt đạo của Nam Ức Tịnh, sau
khi để nàng nuốt xuống một viên Giaỉ Độc Hoàn có thể giảm bớt độc tính
liền nói với Liễu Tử Hạc “Phiền ngươi thay ta trông chừng nàng ấy, ta
lập tức quay lại.”
Tuy Nạp Lan Thần Dật không hề quen thân với Liễu Tử Hạc nhưng vẫn tin tưởng được nhân phẩm của Liễu Tử Hạc.
Ngăn lại độc tính xâm nhập vào Nam Ức Tịnh, Nạp Lan Thần Dật liền nhanh
chóng ra khỏi cửa tìm Đường Thiên Thiên. Trong mắt Nạp Lan Thần Dật ngập tràn sát ý âm u, nếu như Nam Ức Tịnh xảy ra điều gì, nhất định sẽ lập
tức giết chết Đường Thiên Thiên!