Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 38: Chương 38




Editor: mèomỡ

Còn chưa dứt lời, Số 2 đã hối hận đến mức suýt cắn vào lưỡi.

Bởi vì một câu nói ngắn ngủi này đã khiến cậu ta bại lộ. Không, thật ra, cho dù cậu ta không nói gì thì cũng đã sớm bại lộ rồi.

Sáng hôm nay, nhóm bọn họ phụ trách nghĩ cách vào thư phòng, nam chủ nhà ra ngoài lại mang theo cả chìa khóa, bọn họ chỉ còn cách cạy cửa, thế cho nên từng người đều tự đi tìm công cụ.

Chính trong lúc đó, cậu ta từ tầng ba xuống tầng hai thì đúng lúc trông thấy nữ đầu bếp vẻ mặt lấm la lấm lét lên tầng hai. Cô ta đứng ở ngoài cửa phòng ngủ chính, vỗ vỗ mặt cho biểu cảm trở nên tự nhiên hơn rồi mới gõ cửa.

Lúc ấy, chỗ cậu ta còn cách phòng ngủ của vợ chồng chủ nhà ở tầng hai một đoạn, mà cho dù cậu ta có đứng ở trên hành lang tầng hai thì cũng không thể nghe thấy hai người kia nói gì sau lớp cửa đã đóng chặt.

Nhưng cho dù không nghe được nội dung, nhưng cậu ta vẫn vì hành động này của nữ đầu bếp mà cảnh giác.

Nhắc đến nữ đầu bếp, cái đầu tiên cậu ta nghĩ đến là đồ ăn…. Đêm đầu tiên bọn họ ăn phải bữa tối kia nên mới ngủ say không tỉnh được.

Vì thế cho nên sau khi nghe người đàn ông đeo kính kể lại chuyện đầu bếp bỏ thuốc thì cậu ta vẫn không hoàn toàn hết cảnh giác.

Lúc đó cậu ta chỉ nghĩ, nữ đầu bếp hẳn là không hoàn toàn chịu nghe lời, nếu không tại sao cô ta lại lén la lén lút đi tìm nữ chủ nhà?

Suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu cậu ta, nhưng bởi vì nhiệm vụ của cậu ta không giống những người chơi khác cho nên cậu ta không hề nói cho bất cứ ai, chỉ định buổi tối ăn cơm thì cẩn thận một chút.

Mặc dù buổi chiều Tống Tân và Chu Lỵ đã cùng vào phòng bếp giám sát nữ đầu bếp, cũng tự tay rửa bát đũa nhưng cậu ta vẫn không thả lỏng cảnh giác.

Đợi đến bữa tối, những người chơi khác đều xem Tống Tân và Chu Lỵ có yên tâm dùng bữa hay không, riêng cậu ta từ đầu đến cuối lại chỉ để ý xem nữ chủ nhà.

Chỉ đồ ăn nào nữ chủ nhà động đũa thì cậu ta mới ăn. Cũng bởi vậy, cậu ta phát hiện nữ chủ nhà không uống một ngụm canh nào.

Mặc dù những người khác dường như không để ý đến cậu ta, nhưng để họ không nghi ngờ, cậu ta cũng uống một ngụm cạnh, nhưng ngậm ở trong miệng một lát, rồi nhân lúc giả vờ lau miệng thì nhả vào ống tay áo.

Cho nên, lúc nửa đêm, khi nam chủ nhà đẩy xe đẩy đến trước cửa phòng cậu ta, rón rén mở cửa ta thì thật ra cậu ta vẫn tỉnh.

Lúc ấy, cậu ta đang đứng trong bóng tối ngay sau cửa, cầm cái búa ban ngày dùng để cạy cửa.

Chỉ cần nam chủ nhà đẩy cửa đi vào, cậu ta liền lập tức đập vào sau đầu ông ta, khiến ông ta không chết cũng phải hôn mê.

Đến lúc đó lại cầm chìa khóa đi mở cửa thư phòng, nhân lúc những người khác đang ngủ say tìm được vật phẩm trò chơi yêu cầu là có thể trở người thắng rồi!

Đáng tiếc, kế hoạch của cậu ta đã xảy ra trục trặc.

Cậu ta nhìn cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, ánh sáng chiếu lên sàn nhà, còn soi ra bóng của người đứng bên ngoài. Cậu ta lặng lẽ giơ búa lên, chỉ chờ người phía ngoài lại đẩy cửa ra một chút.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng động.

Ngay sau đó cậu ta nghe thấy giọng cô gái tóc ngắn ở đối diện, còn có tiếng dao găm rơi xuống đất.

Cậu ta vốn định lặng lẽ đi ra ngoài nghe ngóng xem rốt cuộc bọn họ ở trong phòng nói cái gì, nhưng trong lòng cậu ta lại cảm thấy, trong khi những người khác hôn mê bất tỉnh thì hai người ở phòng đối diện này lại không làm sao cả, thật sự có chút kỳ quái.

Mà về chuyện nữ đầu bếp có phối hợp hay không vừa khéo sao lại do chính cô gái tóc ngắn này thông báo cho những người khác. Bây giờ mọi người đều dính thuốc, cô ta lại vẫn còn tỉnh, có quá trùng hợp hay không đây?

Vì vậy cậu ta không lập tức đi ra ngoài mà đứng sau cửa phòng lặng lẽ suy tư.

Căn cứ tình huống trước mắt cậu ta đột nhiên hiểu ra một chuyện…. Hai người chơi ở đối diện này dường như không giống những người chơi khác.

Cậu ta đoán hai người kia vốn không phải người quen trước khi vào trò chơi mà là hai người nhận được nhiệm vụ giống nhau!

Nhiệm vụ của hai người này cũng đều là nhiệm vụ bí mật giống cậu ta vậy. Ở trong mắt người khác, nhiệm vụ của tất cả tất cả mọi người đều giống nhau, nhưng thực chất hai người kia rất có thể đã nhận được nhiệm vụ khác, hơn nữa chỉ có bọn họ mới biết được đối phương là đồng đội của mình, cho nên ngay từ khi bắt đầu đã cố gắng tỏ ra thân quen khiến người khác cho rằng bọn họ luôn hành động cùng nhau là chuyện bình thường.

Nghĩ kỹ lại, người quen sẽ giống như bọn họ sao?

Người đàn ông có đôi mắt màu đỏ kia từ đầu đến giờ gần như không mở miệng nói câu nào, cô gái kia cũng khá ít nói. Cậu ta thậm chí còn không tận mắt nhìn thấy hai người kia nói chuyện với nhau.

Nói cách khác… Trong trò chơi lần này chia ra ba phe cánh!

Trong đó sáu người có nhiệm vụ giống nhau, một nam một nữ ở đối diện là chung một nhiệm vụ, một mình cậu ta một nhiệm vụ.

Trong lúc cậu ta đang suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng cửa phòng đối diện mở ra, dường như hai người kia đi ra rồi.

Chờ một lát sau, cậu ta mới cẩn thận ngó ra bên ngoài, thấy hai người kia đang đi về hướng thư phòng liền vội vàng rụt đầu lại.

Cậu ta có chút do dự, có nên lén đi theo sau họ không? Lỡ như nhiệm vụ của hai người này cũng là tìm được vật phẩm, bọn họ tìm được trước cậu ta thì chẳng phải xong đời à?

Nhưng mà, người đàn ông kia nhìn có vẻ rất không dễ chơi. Nhìn thanh trường đao bên hông đã thấy không phải bình thường rồi.

Cậu ta do dự một lúc lâu, trong lúc ấy cậu ta còn từng nghĩ đến việc qua phòng đối diện xem tình hình nam chủ nhà hiện giờ ra sao. Cuối cùng cậu ta cắn răng, nghĩ, dù thế nào cũng phải qua đi thư phòng một chuyến mới được.

Vì vậy cậu ta lặng lẽ ra khỏi phòng, men theo hành lang đi về phía thư phòng.

Nhưng cậu ta mới đi được vài bước đã nghe thấy từ trong thư phòng vang lên tiếng đóng cửa rất mạnh!

Theo bản năng, cậu ta chạy trở về phòng.

Ngay cả cửa cũng không kịp đóng kỹ đã nghe thấy tiếng chạy từ xa đến gian phòng đối diện, sau đó là tiếng đóng cửa vội vã.

Tiếp đó, trong thư phòng vang lên tiếng tông cửa đứt quãng.

Lúc này cậu ta đột nhiên nhận ra….. Trong thư phòng có vật sống hung mãnh.

Cậu ta do dự, nghĩ thầm, hai người đối diện có khi nào đột nhiên đi ra không? Cho dù bọn họ đột nhiên mở cửa, cậu ta cũng có thể giả vờ như vừa mới tỉnh…

Nghĩ tới đây, cậu ta mở cửa lặng lẽ đi tới cửa phòng đối diện, đưa tay làm ra vẻ định gõ cửa, nín thở, lẳng lặng nghe lén xem trong phòng nói gì.

Lỡ như người ở bên trong đột nhiên mở cửa, cậu ta có thể nương vào động tác của mình hiện giờ mà nói: “Hai người tỉnh rồi à? Tôi bị động tĩnh ở thư phòng đánh thức, vừa định đến gõ cửa gọi hai người.”

Kết quả là cậu ta nghĩ quá nhiều rồi, người ở bên trong cũng không có ý định mở cửa, bọn họ ở bên trong hỏi cả chân tướng từ nam chủ nhà.

Khi câu chuyện gần kết thúc thì trong thư phòng có tiếng đồ bị phá, mà cậu ta cũng cảnh giác lập tức chạy trở về phòng, sau đó liền nghe được tiếng như tiếng chân trần từ trong thư phòng đến tận phía đằng này.

Cậu ta đã biết đó là cái gì nên đương nhiên không dám khinh thường, liền nhẹ nhàng khép kín cửa phòng lại.

Sau đó trong phòng đối diện nói những gì cậu ta cũng không thể biết được, chỉ biết là dưới tầng chẳng mấy chốc vang lên một tiếng hét thảm, ngay sau đó là tiếng kêu của nam chủ nhà ở trong phòng đối diện, nói gì mà mau thả ra, sắp không kịp rồi.

Nghe vậy, cậu ta cũng biết là nam chủ nhà muốn cứu người.

Vì vậy cậu ta lại nhanh chóng mở cửa ra một chút, hơn nữa quay về giường nằm…. Giờ phút này, suy nghĩ duy nhất trong lòng cậu ta là không thể để những người kia biết mình đã tỉnh.

Những chuyện xảy ra sau đó cực kỳ thuận lợi, hai người kia đi xuống tầng.

Vì vậy cậu ta nhân cơ hội, nhặt con dao ở cửa ra vào, chạy về phía thư phòng.

Tiến vào thư phòng thì cậu ta còn đóng cửa lại, mặc dù cậu ta biết hai người kia có chìa khóa.

Nhìn thấy tình cảnh trong cánh cửa sắt cậu ta liền biết con quái vật kia trước đây bị giam trong này, mà thứ cậu ta muốn tìm nhất định đang ở đây.

Nếu không, trò chơi đời nào lại đặt ra một con quái vật và tầng hầm không dùng được chứ?

Cậu ta đi vào tầng hầm, quyết định phải tìm được vật phẩm rồi tiêu hủy trước khi hai người tới. Như vậy là cậu ta có thể lập tức hoàn thành trò chơi rồi.

Nhưng chờ đến khi cậu ta nhìn thấy đống đồ lẫn lộn chồng chất như núi kia thì trong lòng liền thầm kêu khổ…. Nhiều đồ như đừng nói chỉ có một chút thời gian ngắn ngủn này, cho dù cho cậu ta hai ngày cũng chưa chắc đã tìm thấy được!

Nhưng lúc này muốn cậu ta quay lên giả vờ như mình chưa bao giờ tới đây thì cũng không kịp nữa rồi, bởi vì trên bậc thang đã để lại dấu chân cậu ta, không thể giấu được. Cho nên bây giờ cậu ta không có đường lui, cũng chỉ có thể liều mạng tìm.

Đương nhiên, trong quá trình tìm kiếm cậu ta vẫn chú ý động tĩnh ở lối cầu thang, đáng tiếc cho đến tận lúc người đàn ông kia xuất hiện, cậu ta cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.

Khi cậu ta trông thấy hai người kia xuất hiện thì trái tim như muốn nhảy luôn ra khỏi lồng ngực, cũng buột miệng thốt ra: “Hai người cũng tỉnh rồi à? Mau đến xem xem, tôi hoài nghi vật phẩm chúng ta cần tìm đang ở đây!”

Sau đó, cậu ta nhìn thấy cô gái tóc ngắn kia cúi đầu cười cười.

Tống Tân nhìn Số 2 từ trên xuống dưới một lượt mới nói: “Nhiều đồ như vậy, tìm tới khi nào?”

Sơ hở trong câu vừa rồi của Số 2, cô lại làm như không nghe thấy.

Mà Số 2 lại sững sờ, cậu ta biết cô gái trước mặt này tuyệt đối không phải loại ngu xuẩn, nếu không hôm nay cũng không thể khiến tất cả những người kia trúng thuốc mê.

Vậy tại sao bọn họ không giết cậu?

Cậu ta mới nghĩ tới đây, lại nghe cô bình tĩnh nói: “Trọng Phong, giết cậu ta.”

Chỉ một giấy sững sờ, thanh miêu đao sắc bén kia phản xạ ra tia sáng chói mắt, trong nháy mắt đã đến trước mắt cậu ta!

Số 2 ở thời khắc mấu chốt đã kịp phản ứng, nhanh chóng sử dụng dị năng mình…. Thuỷ tinh công nghiệp.

Lưỡi đao chẳng chút nương tình mà chém vào cổ cậu ta, mà phần da thịt trường đao chạm vào lại phát ra một tiếng “Keng” giòn vang như chém vào kim loại.

Da cậu ta lúc này đã cứng như sắt thép!

Trọng Phong một chiêu không thành công liền nhanh chóng bổ thêm một nhát, mạnh đến mức khiến miêu đao chém trúng da cậu ta còn rung lên mấy cái.

Tuy nhiên lại không thể đối phương bị thương một li nào.

Mà cùng lúc đó, Số 2 cũng đã rút ra con dao nhọn cắm ở lưng quần.

Cậu ta ỷ vào cơ thể cứng rắn tạm thời, trực tiếp dùng trái tay nắm lấy thân miêu đao chém vào người, cũng dùng sức kéo về phía mình.

Cậu ta muốn nhờ đó khiến Trọng Phong bị hụt, chờ khi Trọng Phong bị kéo về phía cậu ta, thì dùng dao đâm vào tim anh!

Nhưng cậu ta vừa mới dùng lực, thanh trường đao đã bị đối phương dùng lực càng lớn hơn kéo về.

Mà cậu ta cũng bị kéo giật theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.