Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 60: Chương 60




Editor: mèo

“Ơ, hai người ra rồi à?” Bạch Thần cười híp mắt, nhưng sau khi nhìn quanh một lượt thì vui vẻ liền biến mất: “Sao lại còn một tầng nữa?”

Cách bài trí trong sảnh lớn cực kỳ cổ xưa, bức tường vốn là màu trắng đã biến vàng, có nơi còn có chút chấm lấm tấm màu đen khả nghi, khiến người ta liên tưởng đến vết máu đã khô.

Ở giữa là hai hàng ghế xếp đối diện nhau, vừa khéo mười cái, là loại ghế gỗ nhìn có vẻ rất cũ. Ngoài ra góc tường còn đặt vài bình hoa, hoa trong bình đã héo từ lâu.

Giữa hai hàng cái ghế có một cái bàn gỗ, trên bàn… Đặt mười con dao và một đĩa hoa quả đã khô quắt.

Mặt tường chỗ cửa chính đặt một chiếc tủ đứng, trên tủ là một thiên sứ bằng đồng.

Cửa chính là loại cửa hai cánh bằng sắt cực kỳ chắc chắn, trên cửa là loại khóa thông minh…. Không có mật mã bàn phím, chỉ có một chỗ cảm ứng nhỏ, vừa nhìn đã biết là phải quét thẻ mới mở được cửa.

Tống Tân nhìn qua một vòng, mới nói: “Chúng ta phải tìm một chiếc thẻ mở cửa chính.”

Bạch Thần gật đầu, chỉ đống dao đặt trên bàn, ra hiệu đi qua đó xem.

Mười con dao chia làm hai hàng, mũi dao hướng vào nhau, đặt chỉnh tề hai bên bàn. Giữa bàn là hoa quả đã khô quắt, có táo có bồ đào còn có mấy quả chuối.

Bạch Thần cầm một con dao lên nhìn, nhỏ giọng nói: “Là một con dao bình thường, nhưng chúng ta tổng cộng mười người, nơi này lại có đúng mười con dao… Không thì chúng ta nhân lúc chưa ai giấu hết dao đi?”

“Được, giấu ở đâu?” Tống Tân hỏi.

Cô có nhẫn không gian, nhưng cô cũng không tin Bạch Thần, không dám tùy tiện cho anh ta biết đạo cụ của mình.

Bạch Thần nghĩ nghĩ, nói: “Giấu vào căn phòng bí mật của tôi, trong phòng có hốc tối.”

Anh ta nói xong, liền đưa một con dao cho Tống Tân, tự mình cũng cầm một con dắt vào lưng quần, dùng áo che lên, sau đó cầm hết dao trên bàn lên: “Toi không cầm được nhiều như vậy, ba con còn lại cô cầm đi.”

Tống Tân cầm dao cùng anh ta đi vào phòng, thấy phòng anh ta khác hoàn toàn với phòng cô. Ví dụ như tường, tường căn phòng này đã lộ ra cả gạch bên trong, hốc tối anh ta nói chính là những chỗ có thể rút được gạch ra.

Bốn cục gạch này phân bố ở những nơi khác nhau trên tường, nhìn có vẻ cũng không có quy luật gì, hẳn là cần tìm được manh mối chỉ dẫn khác trước mới có thể tìm được chúng nó.

Tám con dao còn lại đều bị nhét vào bốn ô, sau khi bịt gạch lại thì nhìn từ bên ngoài gần như không nhận ra điểm khác thường.

Ngay khi Bạch Thần nhét viên gạch cuối cùng thì bên ngoài truyền vang lên tiếng bước chân đến gần.

Anh ta lập tức dùng sức nhét vào, xoay người dựa vào cạnh tường, cười nói với Tống Tân đứng cạnh: “Đây chính là phòng bí mật của tôi, phòng của cô không giống thế này đúng không?”

Chờ anh ta nói xong, hai người giả vờ như đến giờ mới nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Chẳng mấy chốc sau con nhỏ kia đi tới cửa, ngó vào phòng nhìn nhìn, cười nói: “Bảo sao bên ngoài không một bóng người, thấy cửa bên này mở, em qua đây xem.”

Nói xong nó liền đi vào, nhìn nhìn khắp nơi, nói: “Nơi này quả nhiên không giống phòng em nha, phòng em có một con rối nhựa, tháo bung bét ra cũng không tìm được manh mối, còn tưởng là nó chỉ có tác dụng trưng bày. Kết quả, hai người đoán xem tác dụng của nó là gì?”

Bạch Thần nhướng mày: “Gì?”

Con nhóc thở dài: “Thật sự không ngờ, trên ngón tay của nó có vân tay, cái màn hình kia không hiển thị số, cũng không có bất kỳ chỗ nào để ấn vân tay vào, nhưng kì lạ là phải dùng vân tay đấy kích hoạt mới mở ra được.”

Tống Tân nhớ tới con chip trong cái đầu người ở tự phòng mình, nghĩ thầm mặc dù cái đầu kia có hơi đáng sợ nhưng đồ không khó tìm như vậy. Vân tay trên tay con rối… Bình thường đúng là không ai có thể nghĩ đến.

“Đi ra ngoài trước đã, chúng ta đi gõ cửa hỏi xem những người khác thế nào rồi.” Bạch Thần nói với Tống Tân: “Lúc trước tôi nghe thấy có tiếng hét, chỉ sợ là có người gặp bất trắc rồi.”

Tống Tân gật đầu: “Tôi cũng nghe thấy.”

Con nhóc kia cũng nói: “Em cũng nghe thấy, còn có người hỏi xảy ra chuyện gì, sau đó thì không thấy nói gì nữa.”

Bọn họ cùng đi ra ngoài, Bạch Thần đi đầu gõ cánh cửa cách vách, lớn tiếng hỏi: “Này, người ở trong còn sống không?”

Mấy giây sau, có tiếng đáp lại từ bên trong: “Tôi sắp ra được rồi!”

Tống Tân thì gõ cửa bên kia…. Lúc trước cô nghe được tiếng hét, dường như là từ hướng này.

Ngay sau đó, trong cửa cũng vang lên tiếng gõ cửa, người nọ ở bên trong hô to: “Ai, có người đi ra ngoài được rồi à? Giúp tôi một chút, tôi không tìm được manh mối!”

Con nhóc cũng đi gõ một cánh cửa khác, đúng lúc này lại có một căn phòng nữa mở được cửa.

Đợi sau khi bọn họ gõ cửa hết tất cả các phòng thì chỉ có hai gian phòng không đáp lại.

Nhưng nơi này tổng cộng có mười gian phòng, Trọng Phong và Tống Tân lại chung một phòng, cho nên có một căn trống không, cộng thêm một người chơi đã chết, vậy nên có hai phòng không ai đáp lại mới là bình thường…. Nếu có thì mới thực sự kinh dị.

Nhưng lúc trước rõ ràng có người hét lên, sau đó lại hoàn toàn im thin thít. Không chết thì hẳn cũng là bị thương hay gì đó, nhưng hiện giờ tiếng đáp lại trong mỗi phòng đều cực kỳ bình thường.

Kỳ lạ nhất là, tất cả mọi người đều nói bọn họ có nghe thấy tiếng hét, nhưng trong số họ không ai gặp bất kỳ chuyện nguy hiểm gì, càng không hét lên.

Những người đã ra được lại càng không.

Bạch Thần ra vẻ sợ hãi mà xoa hai cánh tay: “Ai nha, tôi nổi da gà rồi này, có khi nào là… Ma không?”

Không ai đáp lại lời nói nhảm nhí của anh ra, người chơi để tóc húi cua vừa ra được đi về phía tủ nhìn có vẻ dễ giấu đồ nhất, cũng cẩn thận kiểm tra một lượt.

Tủ là loại tủ gỗ cao tầm nửa người, tổng cộng ba chiếc, đặt cạnh nhau.

Con nhóc cũng tìm cùng anh ta. Rút kinh nghiệm từ con rối nên thứ đầu tiên nó kiểm tra tượng thiên sứ đặt trên tù.

Tống Tân liền cùng Trọng Phong đi về phía chiếc bàn giữa phòng.

Dao trên bàn đã bị giấu đi hết, hiện giờ chỉ còn lại đĩa trái cây.

Dựa theo nguyên tắc không thể bỏ qua bất cứ chi tiết nào, cô cầm từng quả lên nhìn.

Không ngờ cô thật sự tìm thấy trên vỏ một quả táo lại khắc một chữ….”Ở” rất nhỏ.

Chữ này hiển nhiên không thể nào là từ đơn được, trước sau nó hẳn là sẽ còn những chữ khác.

Lúc này mọi người nên hợp tác tìm manh mối trước, vì vậy cô cũng không giấu, nói chuyện này cho những người khác.

Bạch Thần nói: “Hẳn là một câu, ví dụ như thẻ ra vào ở chỗ xxx. Nhưng chữ này rất nhỏ, mọi người tìm nên nhìn cẩn thận một chút.”

Tống Tân và Trọng Phong tiếp tục tìm trên đĩa hoa quả, những người khác cũng tự tách ra tìm. Mấy phút sau, lại có thêm hai căn phòng nữa mở được cửa.

Có thêm hai người chơi, đương nhiên tìm cũng nhanh hơn một chút.

Không lâu sau, Bạch Thần liền tìm được một chữ “Trong”.

Giờ chỉ còn lại hai người cuối cùng, những người ở bên ngoài tính thời gian, từ lúc bọn họ vào trò chơi đến giờ hẳn là đã hơn một tiếng rồi.

Tống Tân tìm xong hoa quả, liền kiểm tra cái bàn một lượt. Lúc đứng lên liếc thấy đống chuối kia, liền sực nghĩ đến chuyện bóc vỏ chuối ra.

Theo lý mà nói, vỏ chuối còn nguyên thế kia không thể nào viết chữ bên trong được, nhưng ở nơi này chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Trong lúc cô đang bóc chuối, một người chơi hô lên: “Đậu má, ở đây có hai chữ!”

Những người khác lập tức buông đồ trong tay xúm lại nhìn, chỉ thấy trong tay anh ta cầm một mảnh lá khô rơi xung quanh bình hoa.

Phía trên lá là hai chữ nhỏ….”Bụng”.

Sau khi mọi người nhìn thấy hai chữ này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là im lặng.

Một lát sau, mới có người nói: “Ở, trong, bụng, ghép lại với nhau chẳng phải là… Ở trong bụng sao?! Chẳng lẽ, giống như trong phim kinh dị, là ở trong bụng một trong số chúng ta à?”

Tống Tân lập tức nghĩ tới mười con dao đặt trên bàn.

Cô siết chặt tay, gằn giọng: “Chưa chắc, có thể là chỉ cái khác… Cứ tìm thêm chữ cái đã.”

Bạch Thần nói: “Cho dù thực sự ở trong bụng ai thì chúng ta cũng phải tìm được tất cả các chữ mới mới xác định được người đó là ai.”

Có người tỏ ra hoảng hốt: “Tôi đột nhiên nghĩ đến tiếng hét lúc trước, chẳng lẽ là bởi vì ai đó bị nhét thẻ vào trong bụng nên mới kêu lên?”

“Vậy trên bụng sẽ có vết thương?” Có người hỏi.

Bạch Thần cười: “Sao có thể đơn giản như vậy, đừng đoán bừa, tìm được những chữ khác rồi nói sau.”

Những người chơi khác bất đắc dĩ cau mày, tiếp tục đi tìm, tuy nhiên cũng có vẻ rất lo lắng.

Tống Tân nhìn người chơi đều có vẻ rất khỏe mạnh kia, trong lòng thầm nghĩ, thẻ mở cửa sao có thể ở trong bụng người chơi chứ?

Tuy chúng nó không đảm bảo 100% trò chơi sẽ tiến hành công bằng, nhưng cũng chưa bao giờ xuất hiện hiện tượng bất công.

Mà nếu như tùy tiện chọn một người chơi, nhét đồ vào cơ thể, sau đó lại nói cho những người khác đồ các người muốn tìm ở trong bụng người kia kìa, không phải tương đương với chuyện muốn giết người ta sao?

Làm vậy đối với người chơi ấy thật sự quá không công bằng.

Hơn nữa, nếu thật sự làm vậy, người chơi bị giấu đồ trong bụng nhất định sẽ bởi vì sợ hãi và chột dạ mà biểu hiện khác thường, những người khác không cần tìm manh mối cũng có thể tìm ra người này rồi.

Chúng nó không chỉ muốn bọn họ tự giết lẫn nhau, mà còn phải thú vị. Chuyện làm giảm tính thú vị này hẳn là sẽ không làm?

Tống Tân vừa vừa, vừa bóc vỏ quả chuối cuối cùng.

Cô không có quá nhiều hi vọng, thế nhưng trên thịt chuối lại thực sự có hai chữ nhỏ ….”Nội gián”.

Nội gián? Ở trong bụng nội gián?!

Tống Tân ngẩn người, còn tưởng mình bị hoa mắt. Đây không phải trò chơi thoát khỏi mật thất ư, sao lại có gián?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.