Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 17: Chương 17: Đối mặt với cái chết






Editor: mèomỡ

Người đàn ông còn lại ngây ra như phỗng, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm Tống Tân.

Tống Tân vừa rút cây rìu từ cổ tên đầu trọc ra liền cảm thấy thân thể lại cứng mất một giây.

Nhân lúc đó, đôi mắt hắn cũng đã khôi phục lại như bình thường, đồng thời cũng xoay người bỏ chạy.

Người xem: “…”

Tống Tân sợ thời gian duy trì của đạo cụ mặt nạ này không đủ, cũng sợ trong lúc đuổi theo sẽ gặp phải những kẻ địch khác, vậy nên chỉ giả vờ đuổi theo mấy bước. Nhìn thấy người đàn ông đó biến mất sau đống đổ nát phía xa liền quay về.

Nhìn thi thể đầm đìa máu trên mặt đất, tim cô đột nhiên đập thình thịch.

Cô giết người…. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần ‘Muốn sống sót thì nhất định sẽ phải giết người khác’ nhưng khi thật sự xảy ra thì trong lòng cô vẫn cảm thấy khủng hoảng.

Tim đập cực nhanh, Tống Tân cảm thấy cổ họng như nghẹn một vật cứng, khiến cô cực kỳ khó chịu.

Thậm chí cô có thể cảm thấy ngón tay đang run rẩy, nhưng bây giờ không phải lúc để hoảng sợ, lý trí mách bảo cô, cô phải kìm chế nỗi sợ hãi trong lòng, nếu không thì chẳng mấy nỗi cô cũng sẽ biến thành một thi thể!

Lần này cô thắng, ngoại trừ bởi vì sử dụng đạo cụ thì còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng…. Đó là do hai người đàn ông này quá khinh địch, nhất là tên đầu trọc đã chết kia.

Hắn không thèm sử dụng đạo cụ và dị năng, thế nên mới khiến cho Tống Tân có cơ hội lợi dụng.

Nếu như hai người kia đều coi cô như một đối thủ ngang tài ngang sức thì chưa biết trận rồi ai thắng ai thua đâu.

Lần này xem như cô may mắn, nhưng lần sau sợ là không được may như vậy nữa đâu.

Không có thời gian đắm chìm trong khủng hoảng giết người, Tống Tân cắn môi đi đến bên cạnh thi thể, lục khắp người hắn nhưng lại chẳng tìm được gì.

Lúc cô đứng lên, mặt nạ Jocker cũng đã hết thời gian sử dụng. Khăn trùm đầu lập tức biến mất, cây rìu nhuốm đầy máu kia cũng biến mất theo.

Tống Tân không dám ở lâu, nhìn mũi tên khổng lồ phía trước, nhặt thanh thép trên mặt đất lên, tiếp tục đi về phía đó.

Những đống gạch vụn gây trở ngại cho tốc độ di chuyển của cô, cho dù là nơi lành lặn nhất thì cũng đầy đất đá vụn, thỉnh thoảng còn cả mảnh kính vỡ sắc nhọn.

Tống Tân cẩn thận đi về phía trước, cũng thỉnh thoảng nhìn xem xung quanh có người chơi khác hay không.

Nhưng cho dù cô cẩn thận thế nào đi nữa thì nếu thật sự có người nấp trong những tòa nhà cao tầng đổ nát kia, cô cũng sẽ không tài nào phát hiện ra được.

Hành động một mình thật sự quá nguy hiểm, nhất là một cô gái nhìn có vẻ yếu ớt.

Nếu như có thể tìm được người chơi tạo thành tổ đội như hai người vừa rồi, tình huống sẽ tốt hơn nhiều.

Nhưng mà ngay cả Tống Tân cũng tự biết bằng sức và thể lực của mình không thắng nổi đàn ông, muốn gặp được người chơi đồng ý tổ đội cùng cô rất không dễ. Hơn nữa, trong chế độ đấu đơn này, ai có thể đảm bảo đồng đội sẽ không đột nhiên bán đứng mình?

Trừ phi, là tổ đội cùng một người chơi nữ khác. Tống Tân nghĩ thầm, nếu có thể gặp được, cũng nên thử một lần xem.

Cô vừa nghĩ vừa chầm chậm đi đến một đống đá vụn thấp trước mặt, cẩn thận tránh né những vật sắc phía trên, dùng tốc độ rùa bò đi về phía trước.

Trong lúc ấy, cô nghe thấy hai lần bên trái có tiếng đánh nhau, nhưng cô không đi xem, để đề phòng tự mình bại lộ

Khi nghe thấy tiếng động cô sẽ dừng lại tìm chỗ nấp, chờ sau khi tiếng động biến mất một lúc mới đi tiếp.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô không chỉ gặp được người khác đánh nhau, còn tự mình trải qua một lần, cộng thêm tiếng đánh nhau sau đó… Đã thể hiện rõ tính chất nguy hiểm của trò chơi lần này.

Thậm chí cô còn có suy nghĩ, nơi đặt vật tư có khi nào đánh nhau thành đàn luôn rồi không?

Tuy nói cô ngày càng tới gần vật tư, nhưng đến nơi rồi, chưa chắc cô đã làm được gì.

Lúc này trong lòng cô đã quyết định, tạm thời trốn ở chỗ xa, ghi nhớ những người lấy được vật tư, xem trong đó có kẻ nào ngáo ngơ thì giật đồ.

Làm như vậy đương nhiên cũng gặp nguy hiểm, nhưng dù sao cũng an toàn hơn là đến thẳng chỗ vật tư cướp đồ.

Nhưng đây vẫn chỉ là nghĩ mà thôi, cụ thể làm thế nào phải đến nơi xem tình huống rồi tính.

Mũi tên kia đã không còn xa nữa, khoảng mười phút là cô có thể đến nơi rồi.

Tống Tân ngẩng đầu nhìn phía trước, đống đồ nát ấy dường như từng là một tòa nhà chọc trời, thế nên đống gạch nát cũng chất thành một ngọn núi nhỏ, hoàn toàn chặn đường đi về phía trước của cô.

Cô phải chọn cách đi vòng, thấy đường bên phải dường như dễ đi hơn một chút liền đi về bên phải.

Xung quanh yên ắng giống như không có bất kỳ sinh vật nào khác, mùi khói thuốc súng gay, đá vụn gạch ngói vụn đầy đất cấn đến đau chân.

Tống Tân đi khoảng ba phút, ngay khi cô sắp rẽ thì có tiếng nói chuyện đột nhiên vang lên ở phía trước.

Đó là giọng đàn ông, cô không nghe được đối phương đang nói cái gì, nhưng giọng điệu dường như không tốt lắm.

Nếu chỉ có một mình… Anh ta không cần phải nói thành tiếng. Nói cách khác, phía trước chí ít có hai người.

Tống Tân lập tức dừng bước, cũng dựa sát vào đống đổ nát, nấp đi.

Giọng người đàn ông đó ngừng một lát lại vang lên, giọng điệu dường như có chút sốt ruột. Tống Tân nghe trộm được vài từ, đại khái là “Giết rồi… Đạo cụ… Đồ ăn”…

Tống Tân giữ vững hô hấp, vểnh tai lên chăm chú lắng nghe động tĩnh bên kia.

Cô không quan tâm bọn họ đang nói cái gì, chỉ cần bọn họ không phát hiện ra cô, cũng không đi về phía này tốt rồi.

Nhưng kỳ lạ là chẳng bao lâu sau bên kia lại vang lên giọng nói của người đàn ông này.

Người nói chuyện với anh ta đâu? Tại sao vẫn luôn chỉ có mình anh ta nói?

Tống Tân nhíu mày, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm không lành.

Cô lập tức quay lại nhìn đằng sau, sau lưng không một bóng người.

Là cô quá nhạy cảm sao?

Tống Tân nuốt nước bọt, vẫn cứ lựa chọn lặng lẽ lùi về phía sau.

Cho dù là cô suy nghĩ nhiều, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.

Nhưng khi cô vừa mới đi được vài bước, phía trên đống đổ nát bên cạnh đột nhiên có tiếng động mạnh!

Cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn, ngay sau đó kinh ngạc phát hiện một người đàn ông tóc vàng đang nhấc một tấm ván gỗ trên đống gạch vụn, dùng sức đẩy xuống.

Tống Tân kinh ngạc, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn.

Sau lưng “Rầm” một tiếng, đó là tiếng tấm ván gỗ rơi xuống đất vỡ nát, ngay sau đó lại là tiếng một vật nặng nện vào tấm ván gỗ, hiển nhiên là người đàn ông đó từ phía trên nhảy xuống!

Tống Tân không quay đầu lại nhìn, nhìn chằm chằm mặt đất trước mắt để tránh bất cẩn dẫm lên vật sắc nhọn.

Nhưng tiếng bước chân sau lưng lại càng ngày càng gần.

Hai người ngay từ đầu đã cách nhau không xa, tốc độ của người đàn ông tóc vàng cũng nhanh hơn cô rất nhiều. Chẳng bao lâu, Tống Tân đã nghe thấy tiếng bước chân ngay sát phía sau cô.

Cô biết nếu tiếp tục chạy cũng sẽ bị bắt được ngay thôi, liền cắn răng ngừng lại, cũng lập tức dùng thanh thép trong tay đâm về phía sau!

Tên kia dường như cũng không ngờ cô lại đột nhiên làm vậy nên tốc độ tránh né chậm một chút. Mũi thép nhọn đâm vào vai phải của hắn, hắn hét lên đau đớn.

Tống Tân nhân cơ hội dùng sức một lần nữa đâm thanh thép vào mắt hắn.

Nhưng lần này, tên kia đã có đề phòng nên tránh thoát, cũng túm được thanh thép.

Tống Tân lập tức buông tay, bỏ chạy.

Mới chạy vài bước, phía sau lưng cô đã bị một hòn đá lớn đập trúng.

‘Bụp’ một tiếng, Tống Tân ngã dúi về phía trước.

Một cục xi măng to bằng chậu rửa mặt rơi xuống bên cạnh, sau lưng đau đến tê dại, cô thở hổn thận, thậm chí còn cảm thấy trong cổ họng có chút ngai ngái.

“Này, ngay cả một đứa con gái mày cũng không xử lý được à?”

Một giọng nữ nói vang lên bên cạnh, Tống Tân co người, nhìn sang.

Một người phụ nữa tóc quăn dài đang đứng đằng trước đống đổ nát. Mặc dù mặc quần áo đơn giản để tiện hành động nhưng lại trang điểm đầy đủ. Đôi môi đỏ choét, nhìn còn chướng mắt hơn máu.

Chỗ này lúc trước hoàn toàn không có ai, cô ta đến từ lúc nào? Tại sao lại có thể ném được cả tảng xi măng to như chậu rửa xa như vậy?

Nhưng những điều này đã không còn quan trọng rồi.

Cơn đau dữ dội sau lưng khiến trong lòng Tống Tân sinh ra cảm giác cực kỳ bất lực.

Cho dù cô muốn sống đến thế nào đi nữa… Cũng không địch nổi đối phương nhiều người như vậy.

Tên đàn ông tóc vàng cầm thanh thép chậm rãi đi tới, Tống Tân nghiêng đầu nhổ ra một ngụm nước bọt mang máu, cố gắng đứng lên.

Cô nhín chằm chằm người đàn ông tóc vàng một hồi, lại nhìn người phụ nữ kia, hỏi: “Các người tại sao lại tổ đội?”

Người phụ nữ nhướng đuôi lông mày được tô vẽ tỉ mỉ, đôi môi đỏ mọng mỉm cười, khinh thường nói: “Sao, cô cũng muốn gia nhập à? Đáng tiếc, tôi không cần phế vật vô dụng.”

Tống Tân quả thật đã nghĩ, nếu như có thể gia nhập, ít nhất tạm thời giữ được mạng sống. Nhưng hiển nhiên là đối phương vốn không định cho cô bất cứ cơ hội nào.

Lúc này, từ sau đống đổ nát lại có một người đàn ông khác đi ra…. Hẳn chính là người vừa nãy giả vờ nói chuyện, cố ý đánh lạc hướng sự tập trung của Tống Tân.

Hắn ta vừa bước đến liền lập tức nhìn người phụ nữ kia, có vẻ như cô ta mới là đội trưởng.

Người phụ nữ kia nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn người đàn ông tóc vàng, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo: “Này, tóc râu ngô, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau giết cô ta đi!”

Tống Tân cảm thấy có chút kỳ quái, bọn họ thay vì nói là đồng đội, không bằng nói người phụ nữ kia là chị đại, hai người đàn ông là đàn em.

Nhưng bọn họ cũng không phải người quen từ thế giới thực, bởi vì người phụ nữ kia không gọi người đàn ông tóc vàng bằng tên. Hơn nữa, khả năng gặp được người quen trong đám người chơi khi mà trò chơi vừa mới bắt đầu chỉ sợ cũng là không có.

Chứng tỏ… Người phụ nữ này mạnh hai cả hai người đàn ông kia.

Tống Tân hít một hơi, chịu đựng cơn đau sau lưng, vừa lùi về phía sau vừa nói: “Hiện giờ giết người không có lợi cho các ngươi, tôi có thể làm mồi cho mấy người, dẫn người chơi khác tới đây, các người úp sọt giết bọn họ, không phải càng tốt sao?”

Người phụ nữ cười một tiếng: “Thật đáng tiếc, bọn này không cần. Râu ngô, còn không nhanh lên!”

Tống Tân thật sự không nghĩ ra cách nào khác, cô chỉ có thể xoay người chạy trốn. Nhưng cô bị thương càng sau chạy nhanh bằng người đàn ông kia. Mới chạy mười bước, đã bị hắn túm được cổ áo đằng sau.

Tên đàn tóc vàng ném cô xuống đất, giơ thanh thép về phía cô cô, hung dữ nghiến răng nói: “Vừa rồi không phải còn dám cầm cái này đâm tao sao? Giờ ông đây muốn xem, rốt cuộc ai sẽ bị nó giết chết!”

Hắn vốn còn định nói thêm mấy câu, người phụ nữ tóc uốn xoăn kia nữ liền hứ một tiếng, nói: “Nói nhiều chết sớm, nói ít thôi, ra tay đi!”

Người đàn ông tóc vàng liền ngậm miệng, dùng cả hai tay cầm thanh thép, cắn răng dùng sức đâm vào đầu Tống Tân!

Tim Tống Tân đập thình thịch, khi thanh thép đâm xuống cô liền lăn sang bên cạnh, chật vật tránh thoát.

Cô thử sử dụng thẻ đạo cụ lần nữa, nhưng nó không có bất kỳ phản ứng…. Thời gian cold-down còn chưa tới.

Thật sự phải chết ở đây sao..

Tống Tân không cam lòng, khi người đàn ông tóc vàng cầm thanh thép đâm tới lần nữa thì cô dùng hai tay chộp lấy nó, muốn giữ nó lại.

Sức của cô quả nhiên không đủ để đối chọi lại với hắn, mà sự chống cự của cô đã chọc giận hắn.

Người đàn ông tóc vàng hừ lạnh một tiếng, đá vào má trái cô!

Mùi máu tươi lập tức tràn ngập trong miệng, đầu cũng ong ong. Thanh thép bị cô giữ trong tay cô cũng bị người đàn ông kia rút về. Trước khi Tống Tân tiếp tục tránh né, hắn liền cầm thép bằng cả hai tay, dùng lực lớn nhất đâm vào bụng cô.

Mặc dù có cục đá, Tống Tân vẫn cảm thấy cơn đau như cắn nuốt cô…

Cô loáng thoáng nghe được tiếng ‘Tách’ rất nhỏ không biết từ đâu phát ra, ngay sau đó, mũi thép nhọn liền đâm vào thân thể của cô

Cục đá cũng dễ dàng mà vỡ vậy sao?

***

p/s: Anh đang bứn hình, chờ chút, đừng nóng

bien-hinh-_MQRV

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.