Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 62: Chương 62: Nội gián




Editor: mèomỡ

Người chơi bị Bạch Thần cho là nội gián sững sờ, nhíu mày, đứng dậy: “Sao lại là tôi? Chẳng lẽ tôi trả lời sai gì à?”

Bạch Thần cười nói: “Hai nguyên nhân. Một, những vấn đề tôi hỏi cho dù là dân bản xứ muốn trả lời cũng phải suy nghĩ một chút, cho dù là hỏi tiếng địa phương nói như thế nào, cũng phải nghĩ xem nói câu gì…. Giống như lúc bình thường mọi người buôn chuyện với nhau vậy, muốn ai đó nói một câu bằng tiếng địa phương thì người đó chắc chắn sẽ hỏi trước xem là phải nói câu gì, hoặc tự ngẫm nghĩ trong đầu xem nói như thế nào. Kể cả người chơi vừa rồi, tôi bảo anh ta tùy tiện nói một câu bằng tiếng địa phương, anh ta chẳng phải cũng phải nghĩ một lát mới nói sao? Tôi hỏi anh hai vấn đề, đầu tiên là nghề nghiệp. Anh nói mình mở cửa hàng tạp hóa. Nhưng sau đó, tôi hỏi vấn đề thứ hai lại hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nghề nghiệp của anh…. Tỉnh anh đang sống hiện có bao nhiêu thành phố trực thuộc tỉnh? Tôi tin rằng người ở lâu trong một tỉnh có lẽ sẽ nhớ được tên các thành phố trực thuộc tỉnh đó, nhưng mọi người hẳn cũng biết, rất nhiều huyện trấn xung quanh thành phố cũng sẽ dần được đưa lên làm thành phố trực thuộc tỉnh, cho nên số lượng này sẽ thay đổi. Tôi hỏi số lượng hiện nay, chắc hẳn ngoại trừ những người làm nghề có liên quan thì người bình thường nên nhẩm lại trong đầu tên của những thành phố trực thuộc đó rồi mới có thể đưa ra đáp án. Mà anh… Tôi vừa hỏi dứt lời thì anh lập tức đáp lại, không biết mình trả lời quá nhanh sao? Đương nhiên, tôi dám khẳng định nội gián là anh còn vì nguyên nhân thứ hai. Nguyên nhân này có quan hệ với năng lực của tôi, tạm thời không tiện nói ra. Nhưng, cô ấy có thể chứng thực….”

Anh ta nói xong liền nhìn Tống Tân: “Từ vòng đầu tiên tôi đã biết người đàn ông bên cạnh cô không phải con người rồi, đúng không?”

Đây thật sự thật, Tống Tân liền gật đầu.

Những người khác cau mày, nhìn có vẻ đều nửa tin nửa ngờ, nhưng không ai lên tiếng.

Mà người chơi bị Bạch Thần khẳng định là nội gián chờ Bạch Thần nói xong mới tức giận đứng dậy, nhìn chằm chằm anh ta nói: “Nói hưu nói vượn, quả thật chính là nói hưu nói vượn! Không đủ logic! Trước khi đại nạn xảy ra tôi nói chuyện phiếm với bạn vừa khéo có nhắc đến đề tài này, lúc ấy chúng tôi đã đếm được có tổng cộng là mười ba thành phố trực thuộc nên mới nhớ đáp án, trả lời nhanh một chút thì sao?! Chẳng lẽ bởi vì tôi trả lời nhanh hơn, tôi liền có vấn đề à? Tôi thấy anh mới có vấn đề!”

Bạch Thần hơi dựa vào ghế, cười khẽ, chậm rãi nói: “Năng lực của tôi mới đúng là thứ xác định anh là nội gián, nhưng số lần sử dụng năng lực có hạn, tôi không thể sử dụng trên từng người được. Cho nên, tôi hỏi mỗi người hai câu là để loại trừ người không có hiềm nghi, chỉ cần sử dụng năng lực với những người đáng ngờ từ đó xác nhận thân phận.”

“Nói một cách khác, là năng lực của tôi mới khiến tôi hoàn toàn xác định anh là nội gián, không liên quan quá nhiều tới hai câu hỏi kia.” Bạch Thần nhìn lướt qua những người khác, mỉm cười nói: “Còn mọi người có tin tôi hay không thì phải xem chính các vị.”

Các người chơi nhìn người bên cạnh, ngay sau đó lại không hẹn mà cùng mà nhìn về phía người chơi kia.

Người bị cho là nội gián tuổi không lớn, chắc hẳn còn chưa tới ba mươi, nhưng đã có chút hói đầu.

Lúc này, trước ánh mắt nghi ngờ của mọi người, một mình anh ta đứng đó tứ cố vô thân, cực kỳ giống một ông cụ bất lực.

Anh ta vừa nóng vừa giận, còn có chút uất ức, một lúc lâu mới lên tiếng: “Anh ta nói các người liền nghe à? Tôi cũng nói tôi có năng lực nhìn thấu nội gián đấy! Tôi nói anh ta mới là nội gián, tôi dùng năng lực của tôi nhìn thấy, có phải các người cũng tin tôi không?! Một đám ngu ngốc, không có não à!”

Bạch Thần khẽ cười một tiếng: “Nhưng năng lực của tôi ở vòng đầu đã có người có thể chứng minh rồi, anh thì sao?”

Người chơi này liền vừa nhìn về phía Tống Tân, cắn răng nói: “Ai cũng biết hai người thân nhau? Các người đã sớm hợp tác rồi, hiện giờ cùng nói dối hãm hại tôi có gì đáng ngạc nhiên?!”

So với phẫn nộ cùng kích động của anh ta, Bạch Thần vô cùng thong dong: “Đầu tiên, chúng ta thù không oán, tại sao phải hãm hại anh? Thứ hai, tôi quả thật hợp tác với cô ấy, nhưng các người đừng quên, thẻ ra vào ở trong bụng nội gián, mà thẻ ra vào chỉ có một, nói cách khác trong chúng ta chỉ có một nội gián. Nếu như là tôi, cô ấy sẽ nhanh chóng vạch trần tôi lấy thẻ hoàn thành trò chơi mới đúng, tại sao phải giúp nội gián đối phó chính đồng đội của mình chứ?”

Tống Tân nói: “Tôi chỉ có thể chứng minh anh ta ở vòng đầu tiên đã biết người đàn ông bên cạnh tôi không phải con người, những chuyện khác, tôi không phát biểu ý kiến.”

Người chơi kia cười nhạt: “Nghe thấy chưa? Nói không chừng nội gián dựa vào điểm này nên mới tìm một nhân chứng để chứng minh lời của mình!”

“Haiz.” Bạch Thần híp mắt cười: “Anh lại sai rồi, nếu như tôi là nội gián, hơn nữa thành công khiến người khác đều tin tôi, giúp tôi cùng giết anh, như vậy, chờ sau khi mổ bụng anh lại không tìm được thẻ ra vào thì không phải tôi liền bại lộ à? Vậy tôi nhiều nhất chỉ có thể hại chết một mình anh, người phải chết sau đó chính là tôi.”

“Tôi tin anh.” Một người chơi đột nhiên nói.

Mọi người liền nhìn về anh ta, anh ta ho nhẹ một tiếng, nói: “Tôi cũng không có bằng chứng gì khác, chỉ cảm thấy anh ta nói có lý, hơn nữa nhìn có vẻ đã tính trước, hẳn là… Có thể tin.”

Thật ra còn có nguyên nhân, nhưng anh ta không muốn nói ra.

Chính là giống như Bạch Thần nói, nếu sau khi giết chết người chơi này mà không tìm được thẻ ra vào từ trong bụng anh ta thì có thể chứng minh nội gián là Bạch Thần. Đến lúc đó, giết Bạch Thần, trò chơi này cũng sẽ chấm dứt.

Dù sao… Họa không tới phiên mình. Cho dù giết nhầm người, cũng sẽ không phải mình.

Thay vì để hai người kia không ngừng tranh luận tiếp, không bằng đứng hẳn về một phía có vẻ đáng tin, mới có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề này!

Mà sau khi người chơi này phát biểu ý kiến, con nhóc kia cũng nhỏ giọng nói: “Em cũng tin.”

Người chơi hói đầu kinh ngạc nhìn bọn họ, vừa định giải thích, lại nghe thấy lục tục có người nói với Bạch Thần: “Tôi cũng cho rằng… Tạm thời có thể tin anh.”

Chẳng mấy chốc sau, những người chơi khác cũng đều tỏ lập trường.

Chỉ có một người đàn ông lắc đầu nói: “Tôi nghe mọi người, tôi cũng không biết nên tin ai.”

Bạch Thần nhìn Tống Tân: “Vậy còn cô?”

Tống Tân nhìn mọi người một lượt, ánh mắt dừng lại ở người chơi hói đầu một lát.

Vẻ mặt anh ta tuyệt vọng mà bất lực, khi cô nhìn anh ta anh ta liền dùng ánh mắt cầu cứu.

Tống Tân cảm thấy quá trình tìm ra nội gián dường như có chút quá dễ dàng, nhưng lời Bạch Thần nói quả thực có độ tin cậy tương đối cao, bởi vì cho dù anh ta hại chết người chơi này thì những người chơi khác còn sống, nếu tất cả mọi người cùng vây công một mình anh ta, anh ta cũng đừng mơ thoát được.

Cho nên…

Tống Tân nói: “Tôi cũng nghe mọi người.”

Người chơi kia lảo đảo, ngay sau đó liền nổi điên, gào lên một tiếng, sử dụng năng lực của anh ta.

Trên ngón tay anh ta xuất hiện lôi điện màu lam nhạt.

Anh ta siết chặt hai đấm, đấm về phía một người chơi gần mình nhất.

“Các người muốn tôi chết, tôi cũng muốn kéo mấy người làm đệm lưng!” Anh ta gào thét, cú đấm mang theo lôi điện vung lên.

Nhưng người kia cũng sẽ không ngồi im tùy ý anh ta đánh. Người kia ngồi trên ghế, không đủ thời gian đứng người lên né, liền dùng hai chân đạp xuống đất, mượn lực ngã ngửa về phía sau.

Người chơi hói đầu nhằm vào vai anh ta, chỉ hơi sượt qua. Nhưng như vậy cũng đã đủ khiến quần áo cùng làn da phần vai cháy đen!

Ngay sau đó, người chơi bị tấn công lăn một vòng, sử dụng kỹ năng của anh ta.

Người chơi khác không chịu lãng phí năng lực của mình, nhưng lại có thể dùng tay chân quấy nhiễu. Khi hai người chơi kia đang đánh kịch liệt liền có người đột nhiên ném vỏ chuối qua.

Người chơi hói đầu mặc dù không trượt chân, nhưng lại để lộ sơ hở, sau khi hết thời gian sử dụng năng lực chẳng bao lâu sau đã bị những người khác bắt được.

Cuối cùng Bạch Thần rút con dao giấu bên hông ra, đi đến trước mặt người chơi hói đầu đang bị hai người đàn ông giữ chặt, không nói không rằng liền đâm thẳng vào tim anh ta.

Có người không đành lòng mà quay đầu đi, đến khi thân thể anh ta ngừng run rẩy, hoàn toàn tắt thở, mới xúm lại.

Mọi người nhìn thi thể, im lặng một lát, mới có người khẽ hỏi: “Kế tiếp… Phải mổ bụng anh ta sao?”

“Cũng đã đến nước này, đương nhiên phải mổ.” Bạch Thần cầm con dao nhỏ máu, ống tay áo cũng dính chút máu.

Anh ta nói xong, liền ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, vén áo thi thể lên, dao găm nhắm phần bụng, cắn răng, đâm xuống.

Lúc này mới là cảnh tượng chân chính làm người ta sợ hãi, kinh khủng hơn một nhát giết chết rất nhiều!

Tống Tân cảm thấy, cho dù từ nay về sau cô gặp bao nhiêu thi thể đi nữa, cũng sẽ không rợn tóc gáy bằng cảnh tượng lúc này.

Bạch Thần dùng sức rạch trên bụng thi thể một đường thật dài, máu thịt mỡ, nội tạng, lần lượt trào ra trước mắt mọi người.

Con nhóc che mắt, quay lưng đi.

Trọng Phong chớp chớp mắt, tiến về phía trước một bước, dùng thân thể của anh che khuất tầm mắt Tống Tân.

Ngay sau đó, Bạch Thần rạch dạ dày của thi thể, dịch dạ dày cùng đồ ăn chưa không tiêu hóa hết lập tức trào ra, tỏa ra mùi chua khiến người ta buồn nôn.

Bạch Thần ngừng thở, hơi nghiêng đầu, sắc mặt khó coi mà dùng mũi dao tìm kiếm trong đống nội tạng và đồ ăn.

Nhưng…

“Không có, không có!” Một người chơi đứng gần nhất kinh hãi hỏi: “Làm sao có thể, sao có thể không có! Anh ta, chẳng lẽ anh ta thật sự không phải nội gián? Chúng ta giết lầm người rồi?!”

Các người chơi không đành lòng nhìn cũng đều quay đầu, nhìn về phía thi thể máu thịt be bét này.

Nhưng đúng vào lúc này, cửa chính khóa trái trong đại sảnh đột nhiên “cạch” một tiếng. Các người chơi nhìn qua thì chỉ thấy nó chậm rãi, chậm rãi, mở ra một chút.

***

p/s: Năm mới năm me =v=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.